Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng, trong lòng đại ca có người khác, chỉ tiếc cô nương kia sức khỏe kém, chưa xuất giá đã qua đời, đại ca đau lòng trước sau không quên được, nên rất lạnh lùng với đại tẩu. Khi phụ thân qua đời yêu cầu đại ca cưới vợ sinh con, hắn bất đắc dĩ cười vị thê tử này về, như đại ca còn trẻ, không hiểu được chỗ tốt của đại tẩu, chỉ coi nàng như một người gỗ, trái lại tìm được một tiểu thiếp có diện mạo tương tự người yêu, sủng ái đến tận trời. Trước kia, tuy Giang Tiểu Lâu đồng tình với đại tẩu, nhưng cũng cảm thấy nàng quá yếu mềm, cho dù bị đại ca lạnh nhạt cũng không dám lên tiếng.
Trong ấn tượng của mọi người, Lâm Vũ Lan quả thật là người có cũng được không có cũng không sao, ngày thường nói chuyện không dám lớn tiếng, chạm vào là khóc, Giang Tiểu Lâu tuyệt đối không ngờ, một cô gái như vậy, lại thà chết không chịu tái giá, vì vậy mà tự sát bỏ mình. Nhẹ thở dài một hơi, không nói ra được trong lòng là đau khổ hay tiếc hận, nàng cáo biệt lão phụ nhân, đi về phía cửa lớn.
Cửa mở, ngưỡng cửa không có gì khác biệt, có hai thợ thủ công đang đo đạc, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đến liền dừng tay vội vã cung kính thi lễ. Tạ Liên Thành phất tay để họ tiếp tục làm, Giang Tiểu Lâu chỉ cười nhạt đi vượt qua.
Đường đi trong hoa viên đã lâu không có người đi, rơi đầy lá cây, phân chim, khe hở giữa các phiến đá mọc đầy cỏ dại cao đến đầu gối, khắp nơi đều là rêu xanh, không nhìn thấy chút nào bóng dáng trước kia, chỉ thấy bóng cỏ khô vàng lay động. Đi trong hoa viên, không cẩn thận liền có cành cây quét qua mặt, mặt đất rơi đầy lá vàng khô, bước chân đạp lên phát ra tiếng rì rào vang vọng.
“Huynh nhìn đi, đình viện này vốn rất sâu rộng, phụ thân đã cho xây một cái hồở giữa sân, xây một cây cầu cửu khúc, uốn lượn từ bên bờ đến đại sảnh. Mỗi buổi tối, các tì nữ sẽ treo đèn lồng lên cao, mặt hồ tỏa ra ánh sáng lung linh, chiếu rọi toàn bộ gian nhà sáng lấp lánh…” Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười nói với Tạ Liên Thành.
Nhưng mà, đình viện trước mắt đã rách nát đến không ra hình thù. Núi giả sụp xuống rất nhiều, những tảng đá vụn rơi đầy chung quanh, bị người tùy ý chồng lên, có vẻ cực kỳ hỗn loạn, dây leo tử đằng ở chái cửa mọc loạn xạ, như một đám rong rêu hỗn độn, che hết cả lối đi ở cửa. Còn về cầu cửu khúc mà Giang Tiểu Lâu nói, bây giờ lan can gãy đổ, gỗ biến màu đen, mục nát, người đi trên cầu lắc lư muốn ngã. Một cơn gió thổi qua, lá khô trên cây bay lả tả, hướng về phía mặt hồ, mặt nước trong xanh trong ký ức đã sớm không còn nữa, chỉ còn lại vài cái lá khô lẻ loi, kể lại những huy hoàng năm xưa.
Giang Tiểu Lâu đi qua cầu cửu khúc, đột nhiên một con thủy điểu bay nhào ra từ trên mặt hồ,ay về hướng hoàng hôn.
Giang Tiểu Lâu theo bản năng lùi lại một bước, suýt nữa ngã về phía sau, Tạ Liên Thành lập tức nắm chặt tay Giang Tiểu Lâu, tay của hắn nắm rất gần, ánh mắt tràn ngập thân thiết.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, phất tay hắn ra, khéo léo nói: “Không sao, nơi này đã lâu không có người ở, dĩ nhiên sẽ như vậy.”
Rõ ràng Giang Tiểu Lâu đang an ủi Tạ Liên Thành, nhưng hắn cảm thấy giờ khắc này Giang Tiểu Lâu không giống trước kia, nếu nói trước kia Tạ Liên Thành cảm thấy lòng báo thù của Giang Tiểu Lâu quá nặng, nhưng hiện tại hắn mơ hồ hiểu được, bất cứ người nào nếu đang có tất cả trong tay, lại trong chớp mắt mất đi tất cả, đặc biệt là người thân, nhà cửa, thì đau đớn đến cỡ nào.
Hắn không phải Tiểu Lâu, không thể nào lĩnh hội cảm giác này, thì có tư cách gì trách móc?
Đại viện tiểu viện trùng điệp, cỏ dại phủ đầy, Tạ Liên Thành có thể nhìn ra năm xưa nơi này từng phú quý cỡ nào, khung cảnh từng mỹ lệ cỡ nào. Bây giờ, hắn đã hiểu rõ tâm tình của Giang Tiểu Lâu, khi nàng nhìn thấy toàn bộ hoa viên cỏ dại mọc đầy, cảnh tượng đổ nát, đáy lòng sẽ đau khổ hơn ai hết.
Giang Tiểu Lâu đi thẳng về phía trước, sau đó dừng lại trước Thu Thủy Hiên mà nàng từng ở. Trên cửa có khóa, khóa sớm đã hư hỏng, loang lổ rỉ sét, con bạch hạc trên khung cửa sổ đã mất một cánh, giăng dầy mạng nhện, xuyên thấu qua song cửa có thể nhìn thấy bên trong, đặc biệt là hai cây ngô đồng trước cửa.
Giang Tiểu Lâu cười chỉ về hai cái cây đó nói: “Trước kia ở giữa hai cây đại thụ đã từng có một cái xích đu, ta rất thích đung đưa trên cái xích đu đó, rất vui vẻ, chỉ có điều…Khi đó đại ca không thích chơi đùa với ta, huynh ấy nói nữ nhi rất phiền phức, chỉ muốn thoát khỏi ta. Nhưng khi ta bị người khác bắt nạt, huynh ấy sẽ là người đầu tiên đánh nhau vì ta.”
Tiếp theo, nàng chỉ vào một phòng đánh đàn khác, nói với Tạ Liên Thành: “Huynh nhìn đi, khi còn nhỏ ta thường ở nơi này đọc sách, đánh đàn, khi đó ta cảm thấy phụ thân là người quá nghiêm khắc, đánh đàn không tốt thì không được ăn cơm, học không thuộc bài thì sẽ bị mắng, ta vẫn không hiểu tại sao phụ thân lại nghiêm khắc như vậy, vì nữ tử nhà khác sẽ không như vậy. Sau này mới biết, bởi vì mẹ ta ở Liêu Châu là tài nữ nổi tiếng, cho nên phụ thân hy vọng ta sẽ giống như mẹ, trở thành một nữ tử tài đức vẹn toàn.”
Giang Tiểu Lâu cứ nói, lại đột nhiên ngừng, nàng nhìn chằm chằm một chỗ hư không, phảng phất nhìn thấy bóng dáng phụ thân, một tiếng đàn du dương bay ra, nhất thời trong lòng mừng như điên, nhưng trong nháy mắt hiểu được, đó chẳng qua chỉ là ảo ảnh.
Giang Tiểu Lâu đi vào chính viện nơi phụ thân từng ở, vốn dĩ viện này có đủ kỳ hoa dị thảo, nhưng hiện giờ ngoại trừ cỏ dại ra không hề có thứ gì, tiếng côn trùng kêu vang bên tai. Giang Tiểu Lâu đi từng gian, bước chân càng ngày càng chậm. Khi đi tới phòng khách, nàng đứng lại ở cửa, nhớ đến lúc phụ thân ở nhà thích ngồi ở đây uống trà nhất, mỗi khi có khách đến, đều sẽ tiếp đón ở đây, Giang Tiểu Lâu khó quên nhất chính là một cây mẫu đơn ở trước viện, do phụ thân đích thân gieo trồng. Phụ thân từng nói, nữ nhi nhà ta giống như hoa mẫu đơn, nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương, phải được chăm sóc tốt nhất, tỉ mỉ nhất, an bày thỏa đáng, cả đời yên ổn.
Phụ thân, mẫu đơn của người, đã khô héo rồi.
Sắc trời tối dần, Hoài An có chút nóng nảy, mấy lần muốn nhắc nhở. Tạ Liên Thành lại lắc đầu với hắn, ở giữa đám cỏ dại, hắn chỉ yên lặng đứng xa nhìn Giang Tiểu Lâu, duy trì khoảng cách nhất định.
Giữa ánh hoàng hôn vô biên, cuối cùng Giang Tiểu Lâu chậm rãi đi đến một tảng đá ngồi xuống, chỉ lẳng lặng ngồi đó, như đang canh giữ cái gì.
Y phục nàng nhiễm ánh hào quang của hoàng hôn, từng sợi tóc mảnh mai bay theo gió, nàng ngồi một mình giữa ánh tịch dương, cả người lộ ra cảm giác quái dị, dường như muốn cùng biến mất giữa hoa viên hoang tàn này.
Lúc này trời đột nhiên đổ mưa, Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, trên đỉnh đầu lại xuất hiện một cây dù trúc.
Đôi mắt của hắn đen như mực, càng sâu hơn đầm nước, tinh khiết như dòng suối, giữa nơi sâu xa trong ánh mắt như có khắc sâu tâm tình.
“Tiểu Lâu, trở về thôi.”
Giang Tiểu Lâu đứng dậy cười nhạt: “Phải, nên về thôi.”
An Vương phủ.
Mẫn phu nhân nói mọi chuyện với An Vương phi, nói rõ Giang Tiểu Lâu đã từ chối.
Gương mặt tươi cười của An Vương phi chìm xuống, trên môi hiện lên nụ cười gằn, khẽ nói: “Xem ra cô ta đã biết sự thật rồi.”
Mẫn phu nhân nhíu mày: “Chuyện này…chắc là không đâu, thiếp thân rất cẩn thận.”
Nụ cười An Vương phi trào phúng: “Trên đời này không có gì là bí mật, sẽ có người truyền tin tức đến tai nó, nó thẳng thắng từ chối, chính là không muốn gả cho Duyên Bình quận vương, cũng tức là không muốn gả cho một kẻ ngốc.”
Nghe bà nói vậy, Mẫn phu nhân không khỏi ngậm chặt miệng lại, lòng có chút kinh hoảng, thấp thỏm nói: “Cũng không thể nói vậy, cô ta có thân phận gì chứ, lọt được vào mắt Vương phi đã là có thể diện lắm rồi. Tuy rằng tâm trí Duyên Bình quận vương kém một chút, nhưng là một hài tử thành thật, có chỗ nào không xứng với cô ta, đúng là không biết suy nghĩ. Theo thiếp thân thấy, nương nương đừng ngại nói thẳng, chính là vừa ý cô ta, muốn cô ta làm con dâu, thiếp thân không tin cô ta dám không đồng ý.”
An Vương phi cười nói: “Bà nghĩ An Vương phủ là chỗ nào, trắng trợn cướp người sẽ làm hỏng uy danh của An Vương phủ.”
Mẫn phu nhân không khỏi thầm nghĩ, bà dùng cách lừa hôn thế này cũng vậy thôi, truyền ra vẫn mất mặt như thường. Nhưng dĩ nhiên bà không dám nói ra, những người quyền quý coi trọng nhất là mặt mũi, người ta làm được nhưng mình không nói được. Bà vội vàng nói: “Cũng do thiếp thân không biết ăn nói, mới làm cho đối phương phát hiện. Nếu Vương phi không bằng lòng, thì để thiếp thân lại đi thuyết phục.”
Vẻ mặt An Vương phi lạnh lẽo, hồi tưởng hôn sự của Duyên Bình quận vương những năm này, bà gần như không có khi nào hài lòng. Thân là Quận vương, hắn vẫn cần có Vương phi, không thể tiếp tục náo loạn nữa. Bà muốn ra tay với Giang Tiểu Lâu, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện vẻ vang gì. Bà nhìn Mẫn phu nhân một cái: “Bà cũng thấy hôn sự này có thể thành sao?”
Mẫn phu nhân cười cầu tài: “Còn phải nói sao, ở kinh thành này có ai không biết An Vương phủ tôn quý, Giang Tiểu Lâu được gả vào đây là phúc phận của cô ta.”
“Phải rồi.” An Vương phi căm giận cắn chặt răng: “Ta cũng chỉ muốn tốt cho cô ta, để cô ta gả cho con trai ta, vậy mà cô ta không cảm kích, dám từ chối thẳng, ta vào An Vương phủ nhiều năm như vậy, chưa từng gặp phải chuyện xui xẻo thế này.”
Giờ khắc này, gương mặt cao quý của An Vương phi trở nên lạnh lẽo, trong ánh mắt tựa hồ ẩn chứa tức giận.
“Chẳng qua Giang Tiểu Lâu nhất thời nghĩ không thông, nghĩ lại, cô nương ở tuổi này có ai mà biết suy nghĩ, bên người cô ta không có cha mẹ, dĩ nhiên không ai chỉ điểm, cho nên…” Mẫn phu nhân dừng lại.
“Nói đi, cho nên thế nào?”
“Vương phi, Giang Tiểu Lâu có lỗi, lỗi ở chỗ không biết cân nhắc, nhưng chuyện này cũng không phải hết cách, thiếp thân sẽ quay về nói thẳng với cô ta, nói rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, nghĩ chắc cô ta cũng không ngốc, tỉ mỉ nghĩ lại sẽ đổi ý, đến khi đó Vương phi đốc thúc thêm một cái, chuyện này nhất định sẽ thành.”
An Vương phi trầm ngâm chốc lát, mới chậm rãi nói: “Ta sẽ cho cô ta một cơ hội, nếu cô ta tiếp tục u mê không tỉnh, thì đừng trách ta không khách sáo.”
Nghe bà nói vậy, trán Mẫn phu nhân xuất mô hôi hột, giả vờ như không có gì mà cười nói: “Vâng, Vương phi nói rất đúng.”
Từ An Vương phủ đi ra, Mẫn phu nhân lập tức dặn dò kiệu phu: “Lập tức đến Tạ phủ, phải thật nhanh.”
Trước cửa Tạ phủ, Giang Tiểu Lâu xuống xe ngựa, Tạ Liên Thành mỉm cười: “Ta có việc phải về cửa hàng, nàng về trước đi.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu, xoay người bước vào. Tạ Liên Thành lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng một lúc, mới dặn dò xe ngựa rời đi.
Sau khi Ly Tuyết Ngưng tỉnh lại phát hiện Giang Tiểu Lâu chưa về, trong lòng rất lo lắng, cố ý chờ ở chòi nghỉ mát, thấy nàng trở về lập tức bước lên đó. Giang Tiểu Lâu muốn an ủi nàng hai câu, lại đột nhiên nghe thấy tiếng người sau lưng: “Ôi chao, Giang Tiểu Lâu, cô trở về rồi.”
Mẫn phu nhân vừa bước đến nhìn thấy đó không phải Giang Tiểu Lâu, mà là Ly Tuyết Ngưng, nhất thời giật mình. Bà nhìn Ly Tuyết Ngưng từ trên xuống dưới, vẻ mặt tựa hồ có mấy phần kinh ngạc và bất an.
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy ánh mắt của bà, quay đầu nhìn về phía Ly Tuyết Ngưng, thấy Ly Tuyết Ngưng cũng ra vẻ không hiểu, không khỏi mở miệng hỏi: “Mẫn phu nhân, bà sao vậy?”
Mẫn phu nhân kinh ngạc một thoáng, lúc này mới mỉm cười: “Không có gì, không có gì."
Giang Tiểu Lâu nhìn Mẫn phu nhân nói: “Muộn rồi, không biết Mẫn phu nhân đột nhiên đến đây là có việc gì gấp?”
Sắc mặt Mẫn phu nhân ngượng ngùng: “Có vài việc, chỉ là…” Bà nói đến đây, ngừng lại.
Giang Tiểu Lâu nhìn bốn phía, dĩ nhiên biết ý của đối phương là gì, nàng gật đầu nói: “Mời phu nhân ngồi xuống rồi nói.”
Mẫn phu nhân vừa tiến vào chòi nghỉ mát, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Ly Tuyết Ngưng một chút, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy trong mắt, trong lòng cảm thấy quái dị, không khỏi nói: “Mẫn phu nhân có hứng thú với vị bằng hữu này của tiểu nữ sao?”
Mẫn phu nhân chấn động, cười nói: “Không…chỉ là bằng hữu của tiểu thư rất đẹp, hình như…giống một người.”
Giang Tiểu Lâu kỳ quái: “Hả, không biết là giống ai?”
Sắc mặt Mẫn phu nhân có chút hoảng hốt: “Có thể là do trời tối, ta nhìn lầm.”
Bởi vì lúc này, Ly Tuyết Ngưng đã từ đường mòn trong hoa viên chuyển hướng đi tới Họa Lâu một đoạn khá xa. Mẫn phu nhân lắc lắc đầu, từ hồ muốn đẩy hết suy nghĩ kỳ quái trong đầu ra.
Giang Tiểu Lâu không truy cứu nữa, chỉ dặn dò Tiểu Điệp dâng trà, Mẫn phu nhân nâng chén trà nóng lên, nhưng lại yên lặng không nói gì.
Giang Tiểu Lâu cũng không vội vã, chỉ ngồi ở đó, yên tĩnh chờ đợi.
Mẫn phu nhân ngồi một chút cuối cùng cũng không ngồi được nữa, thế là ôn hòa mở miệng: “Hài tử này, cô nương xinh đẹp như vậy, lại hiểu chuyện, sao có một số chuyện lại không nghĩ ra? Có vài người có thể từ chối, có vài người thì không thể, nếu không như vậy, ta cần gì tự mình tới cửa?”
Giang Tiểu Lâu ung dung cười nói: “Xem ra phu nhân định nói thẳng.”
Mẫn phu nhân hạ quyết tâm: “Không sai, thật ra người tới cửa cầu hôn không phải Tả công tử, mà là Duyên Bình quận vương của An Vương phủ.”
Giang Tiểu Lâu thần sắc bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Nhưng tiểu nữ nghe nói Duyên Bình quận vương là kẻ ngốc.”
Trên mặt Mẫn phu nhân xẹt qua một vẻ kinh ngạc, sau đó là hiểu rõ, bà thở dài nói: “Ta cũng đoán được, cô nương đã biết tất cả, đã như vậy thì chúng ta nói thẳng. Cô nương muốn nói cái gì ta cũng hiểu, phải, một cô nương đang yên đang lành làm sao lại muốn gả cho một kẻ ngốc, nhưng nếu cô nương đồng ý thì sẽ trở thành Quận Vương phi. Suy nghĩ một chút, tuy Duyên Bình quận vương không tốt, nhưng An Vương phủ là nơi quyền thế cỡ nào, nếu cô nương gả qua đó thì muốn gì được nấy, vận mệnh sẽ hoàn toàn thay đổi. Từ đó trong mắt người khác, cô nương sẽ không còn là nữ nhi thương nhân nữa, mà là dòng họ hoàng thất, chính thê Quận vương. Đừng bỏ lỡ cơ hội tốt, sẽ không tìm lại được đâu. Nếu hoàn cảnh bình thường thì Vương phi chắc chắc sẽ không vừa ý người như cô nương.”
Giang Tiểu Lâu cười: “Phải rồi, hôn sự của Duyên Bình quận vương nhiều lần bị hỏng, Vương phi bất đắc dĩ mới chọn tiểu nữ, nhưng mà, ta không bằng lòng."
Bốn chữ “ta không bằng lòng” thốt ra, Mẫn phu nhân biến sắc: “Nha đầu ngốc này, hôn nhân đại sự dĩ nhiên là do cha mẹ làm chủ, nay ngươi không còn cha mẹ, thì phải nghe Tạ lão gia, nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ đi nói với Tạ lão gia, nhất định nói tới khi nào ông ta đồng ý mới thôi.”
Nói xong, bà đứng lên, cứ như sẽ lập tức đi ngay, Giang Tiểu Lâu chỉ lạnh nhạt nói: “Bá phụ cũng sẽ không đồng ý.”
Mẫn phu nhân đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu nói: “Ngươi cứng rắng như vậy, không sợ liên lụy Tạ gia?”
Giang Tiểu Lâu đặc biệt yên tĩnh: “Nói vậy là An Vương phi định dùng quyền thế ép người?”
Mẫn phu nhân thấy Giang Tiểu Lâu không chịu cứng cũng không dễ lừa gạt, liền nhẹ giọng nói: “Hôm nay An Vương phi đã nổi giận, nếu không có ta khuyên, chỉ sợ bà ấy đã đến Tạ phủ. Nếu bà ấy trực tiếp nói với Tạ lão gia là muốn chọn ngươi làm con dâu thì thế nào? Ngươi nên nghĩ kỹ, Tạ lão gia chỉ là một thương nhân, ông ta có thể từ chối An Vương phi sao? An Vương rất có trọng lượng trước mặt bệ hạ, Tạ gia làm sao chống lại? Vì chính ngươi, vì Tạ gia, ngươi phải có quyết định chính xác.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Trong mắt Mẫn phu nhân, từ chối An Vương phủ là tử tội không thể tha thứ, đúng không?”
Mẫn phu nhân nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng: “Lợi hại trong này ngươi phải nhìn cho kỹ, ta có thể cứu ngươi một lần, nhưng không thể cứu được lần thứ hai. Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ngươi cũng biết tính khí Vương phi không tốt lắm, đừng thấy bây giờ bà ấy ôn hòa với ngươi, một khi trở mặt, thì Giang Tiểu Lâu ngươi có đáng là gì?”
Giang Tiểu Lâu yên tĩnh, không động sắc mặt, căn bản như không nghe thấy Mẫn phu nhân nói gì.
Mẫn phu nhân thấy nàng không biết linh hoạt như vậy, không nhịn được thở dài: “Lời ta đã nói hết, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, ta cho ngươi kỳ hạn ba ngày, ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa mãn.”
Bà cần một câu trả lời thỏa mãn, nói rõ bà chắc chắn Giang Tiểu Lâu nhất định phải gả cho Duyên Bình quận vương.
Chưa chờ đến lúc Mẫn phu nhân bước đi, Giang Tiểu Lâu đã không chút do dự nói: “Đừng nói ba ngày, cho dù là ba năm cũng tuyệt đối không thể. Mẫn phu nhân, nhờ bà chuyển lời với Vương phi, bảo bà ấy từ bỏ đi.”
An Vương phi mà nghe phải những lời này, không biết sẽ tức thành bộ dạng gì, Mẫn phu nhân quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, giữa mưa bụi mông lung, cô nương trẻ tuổi đó yên lặng nhìn mình, trong đôi mắt xinh đẹp để lộ ra một luồng kiên định và quyết liệt.
Mẫn phu nhân cười lạnh: “Lời của ngươi ta sẽ chuyển lại cho An Vương phi không thiếu một chữ, tự mà lo lấy đi.”
Tì nữ đẩy dù trúc lên, bóng lưng Mẫn phu nhân biến mất giữa làn mưa bụi.
Bị sói đói để ý sẽ rất khó thoát thân, cho dù thoát được cũng phải mất một lớp da, hành động này của Thái tử phi thật độc ác, trên tay không nhuốm chút máu mà có thể hủy cả đời Giang Tiểu Lâu.
Tiểu Điệp vô cùng lo lắng: “Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Giang Tiểu Lâu cười nói: “An Vương phi kiên quyết bắt ta làm con dâu, căn nguyên nằm ở quyền thế của An Vương phủ, nếu quyền thế này bị dao động, thì ngươi nói An Vương phủ có còn dám trắng trợn như vậy không?”
Ba ngày sau, An Vương phủ đưa rất nhiều sính lễ đến Tạ gia, Tạ Khang Hà nhìn thấy những sính lễ này, không khỏi khiếp sợ.
"Đây là ý gì?"
Vẻ mặt Mẫn phu nhân trịnh trọng: “An Vương phi đưa sính lễ cho Giang tiểu thư, lẽ nào Tạ lão gia không hiểu?”
Tạ Khang Hà sầm mặt: “Vậy là bà không phải cầu thân cho Tả Hoa?”
Mẫn phu nhân cười lạnh, dặn dò người để sính lễ xuống, sau đó nói: “Không sai, sính lễ này là cầu thân cho Duyên Bình quận vương, sính lễ đa đưa đến, lời cần nói ta cũng đã nói hết.”
Tạ Khang Hà vừa muốn tranh luận, Mẫn phu nhân đã lạnh lẽo cương quyết nói: “Nửa tháng sau chính là ngày lành, mời Giang tiểu thư lên kiệu đúng giờ, nhớ đừng có không biết cân nhắc.”
Đây không phải cầu hôn, rõ ràng là cướp hôn.
Mẫn phu nhân nói xong, lạnh lùng nhìn Giang Tiểu Lâu một cái, đem người rời đi.
Dù cho ngươi giống như một bông hoa rực rỡ, tỏa sáng như mây, chói sáng như sao trời, nhưng đáng tiếc, hoa bị hái sẽ gẫy, gió thổi mây sẽ tan, mặt trời mọc thì sao còn đâu? Khi chủ nhân muốn, ngươi phải cúi đầu phục tùng mà thôi.
Tạ Khang Hà không khỏi hoảng hốt nhìn Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu chỉ bình tĩnh nhìn bóng lưng của bà, trên môi chậm rãi hiện lênh nụ cười lạnh lẽo.