Mục lục
Xướng Môn Nữ Hầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tháng sau

Vừa bước vào cửa, nụ cười của Kim Ngọc đã đông cứng lại: “Hôm nay vẫn không khá hơn sao!” Không phải hỏi, mà là khẳng định.

Tiểu Điệp tỏ rõ vẻ bất an: “Chuyện này…tróc da đến mức này, chỉ sợ đến tối không thể lên đài biểu diễn được.”

Ánh mắt Kim Ngọc đột nhiên quét về phía nàng, ánh mắt so với sói còn tàn nhẫn hơn ba phần: “Có liên quan gì, chẳng qua là chút chuyện nhỏ, thoa nhiều phấn một chút thì ai nhìn ra được? Không biểu diễn, người ngoài sẽ nghĩ thế nào, nàng ta nghỉ ngơi còn chưa đủ hay sao?”

Lữ ma ma đứng ở một bên, lộ ra vẻ mặt xem thường.

Tiểu Điệp nhất thời hoảng hồn, lắp bắp nói: “Nếu còn trang điểm, mặt của tiểu thư có khi nào sẽ càng nặng hơn…”

Một âm thanh lanh lảnh vang lên, cái ly hoa sen bị Kim Ngọc dùng sức đập xuống đất, nước trà đổ ra một nửa, một góc khăn bàn bị thấm ướt, thỉnh thoảng có từng giọt nước nhỏ xuống.

Tiểu Điệp rầm một tiếng ngã quỵ trên đất: “Bà chủ, tiểu thư thật sự không thể biểu diễn, nếu để người khác nhìn thấy nàng như vậy, sau này biết phải làm sao?”

Kim Ngọc lạnh mặt, ánh mắt tàn nhẫn âm nhu: “Chuyện này trách được ai, bệnh cũng được khám rồi, tiền cũng tốn rồi, chỗ này của ta không thể nuôi không một người như vậy, ai biết bệnh này đến bao giờ mới lành lại!”

Giang Tiểu Lâu lẳng lặng ngồi ở một bên, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt cụp xuống, cái cổ tinh tế trắng nõn phảng phất như có thể bị gãy bất cứ lúc nào, bộ dáng uể oải. Nhưng mà bất kể thế nào, những mảng đỏ trên mặt lại hiện rất rõ ràng, đang yên đang lành một gương mặt xinh đẹp lại bị hủy hoại.

Trong phòng, gương mặt Diêu San Hô bi thương: “Tỷ tỷ bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, không thể gặp người khác được.”

Vương Hạc sững sờ một lát: “Làm sao lại như vậy, ta chỉ mới đi xa một chuyến, không ghé thăm một thời gian ngắn thôi mà.” Trên tay hắn còn một bức tượng Quan Âm bằng ngọc, là lễ vật hắn cố ý mang đến cho Giang Tiểu Lâu.

Không riêng Vương Hạc, ngay cả Thẩm Trường An cùng Ngô Tử Đô đều vô cùng kinh ngạc.

Thẩm Trường An nhìn nàng: “Rốt cuộc là Đào Yêu cô nương bị bệnh gì, sao lại không để lộ chút tin tức gì, để bọn ta còn mời đại phu đến khám”

Diêu San Hô bi thương cúi đầu, càng có thêm vẻ điềm đạm đáng yêu: “Vốn dĩ sức khỏe của tỷ tỷ đã yếu, đại phu kê đơn giúp tỷ ấy điều dưỡng, ai ngờ tỷ ấy lại bị dị ứng với Xuyên tâm liên, trong chớp mắt bị hủy cả nửa gương mặt, gần đây tỷ ấy toàn lấy nước mắt rửa mặt, đau lòng đến mức không muốn gặp ai.”

Vương Hạc không khỏi biến sắc, Giang Tiểu Lâu có dung mạo xinh đẹp cỡ nào, liếc nhìn nàng một cái có thể làm trái tim mềm nhũn, đang yên đang lành sao lại bị hủy dung?

Lúc này, ánh trăng từ cửa sổ chiếu rọi vào, làn da trắng nõn của Diêu San Hô lộ ra màu phấn hồng nhạt, vẻ ngoài cực kỳ trong sáng, lộ ra một phần thành thục xinh đẹp từ trong xương tủy. Lúc nàng trả lời câu hỏi của đối phương vô cùng thận trọng, bởi vì nàng rất rõ ràng, các vị công tử này tuy rằng rất ăn chơi, nhưng lỡ không lưu ý thì rất dễ bị phát hiện.

Mặc kệ đối phương hỏi thế nào, nàng vẫn mang bộ dạng đau thương không ngớt mà lặp lại những lời nói đồng tình đó, âm thanh nhu hòa mang theo bi thương bất tận.

Ngô Tử Đô chau mày: “Trước khi tận mắt nhìn thấy Đào Yêu, bất kể thế nào ta cũng sẽ không đi.”

Một câu nói như chém đinh chặt sắt, gương mặt mang màu sắc tái nhợt, Thẩm Trường An nhất thời ngạc nhiên nhìn hắn.

Diêu San Hô thở dài: “Gương mặt tỷ tỷ không bị hủy quá nghiêm trọng, chỉ là bị đỏ lên một chút thôi, cũng không đáng sợ lắm đâu, lát nữa các vị công tử nhìn thấy tuyệt đối đừng giật mình ra tiếng, không nên khiến tỷ tỷ thêm đau lòng.

Điểm tâm được bưng lên, Vương Hạc tùy tiện ăn một ít, lại nâng pho tượng Quan Âm bằng ngọc lên, duy trì một tư thái cổ quái.

Thẩm Trường An biết, đây là biểu hiện Vương Hạc đang buồn bực mất tập trung.

Lúc nãy, cửa phòng bị đẩy ra, Giang Tiểu Lâu một thân tĩnh lặng đứng ngay trước cửa, tuy rằng Thẩm Trường An đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không khỏi “A” lên một tiếng sợ hãi. Vương Hạc chỉ liếc mắt một cái, bàn tay nâng tượng Quan Âm lập tức rớt xuống, đùng một cái bị vỡ thành hai mảnh.

Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn hắn, lại nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, biểu hiện vừa như trào phúng vừa như thương xót.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch.

Ngô Tử Đô chậm rãi đứng lên, gương mặt mỹ lệ hắn ngày nhớ đêm mong bây giờ đầy những mảng đỏ, nhìn giống như vết ban, vừa khủng bố vừa đáng sợ.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu xẹt qua ba người này, cuối cùng quay về Diêu San Hô nói: “Ta thấy không được khỏe, mời muội muội đón tiếp các vị đây.”

Nàng xoay người rời đi, Diêu San Hô vội vàng đi theo sau lưng này ra khỏi cửa.

Giang Tiểu Lâu xoay người lại nói, giữ khoảng cách khá xa: “Còn có gì muốn nói sao?”

Diêu San Hô đứng ở khoảng cách xa xa nhìn nàng, lúc này Giang Tiểu Lâu nhìn như một cái bóng di động, dù nhìn thế nào cũng thấy không rõ ràng. Vẻ mặt nàng biểu hiện vô cùng khổ sở: “Tỷ tỷ, họ là những công tử phú quý chưa trải sự đời, ai mà không ham thích cái đẹp, chỉ muốn những thứ vừa kích thích vừa mới mẻ. Cho dù là cô nương xinh đẹp, gặp lâu ngày cũng sẽ sinh ra chán, huống chi đột nhiên tỷ tỷ bị hủy dung mạo, dĩ nhiên bọn họ sẽ không có cách nào tiếp nhận được. Tỷ tỷ, muội sẽ khuyên bọn họ…”

“Người đời đều thích cái đẹp, không cần khuyên.” Vết đỏ trên mặt Giang Tiểu Lâu thấy mà giật mình, thần sắc lại nhàn nhạt.

“Nhưng nếu không có các vị công tử chống lưng, chỉ sợ sau này ngày tháng của tỷ tỷ ở đây sẽ khó khăn.” Diêu San Hô thăm dò.

“Đa tạ lòng tốt của muội, tuy rằng ta không thể gặp khách, nhưng ta còn có tay chân, ta đã tự xin được chuyển ra khỏi Vãn Nguyệt lâu, đi đến nơi của các vũ cơ để dạy vũ đạo cho các nàng.” Giang Tiểu Lâu nói như vậy, giọng điệu rất bình thản.

Diêu San Hô chắc chắn là đối phương đang giả bình tĩnh, nữ tử trẻ tuổi ai mà không muốn bảo vệ dung mạo của mình, nghe nói từ khi bị hủy dung tính tình Giang Tiểu Lâu thay đổi rất lớn, lúc nào cũng đánh mắng Tiểu Điệp, bức đến Tiểu Điệp phải trở mặt, khắp nơi khóc lóc khẩn cầu, Lữ ma ma thu nhận hối lộ rồi liền đem điều Tiểu Điệp đi chỗ khác. 

Thái độ của Kim Ngọc với Giang Tiểu Lâu cũng ngày càng ác liệt, nếu không còn giữ hy vọng mặt của nàng sẽ có ngày lành lại, hơn nữa còn có người khách như Dương Các lão vẫn rất yêu thích tài hoa của Giang Tiểu Lâu, e là đã động thủ trừng trị từ lâu rồi. Bây giờ Giang Tiểu Lâu tự động xin rời khỏi Vãn Nguyệt lâu, dù sao cũng có thể diện hơn việc bị đuổi đi. Đi dạy vũ đạo cho các cô nương khác, cũng còn hơn ăn không ngồi rồi, sẽ có một ngày dung mạo được khôi phục, nói không chừng còn có cơ hội trở mình. Còn về chuyện tiếp khách, không phải Kim Ngọc chưa từng nghĩ đến, bây giờ bộ dạng ra nông nổi này, quỷ cũng không chịu nhìn nàng.

Rốt cuộc Giang Tiểu Lâu cũng là một nữ tử thông minh. Con mắt Diêu San Hô chuyển động: “Tỷ tỷ, mai muội sẽ nói với Kim Ngọc tỷ, so với chuyện dạy cho những nữ tử ngu ngốc kia, không bằng tới chỗ của muội, có muội che chở tỷ, sẽ không để những người khác ức hiếp tỷ.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ là khẽ mỉm cười rồi rời đi.

Ngô Tử Đô ở trước cửa sổ nhìn Giang Tiểu Lâu rời đi, tấm lưng nhỏ nhắn, quần áo bay bay, phảng phất như Quảng Hàn tiên tử. Trước kia nàng xinh đẹp như vậy, cao quý như vậy, khiến hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không thể trêu ghẹo, đáy lòng không tự chủ được cứ như có một nỗi khao khát không thể lấp đầy. Nhưng bây giờ nhìn nàng biến thành bộ dáng xấu xí như vậy, trong lòng lập tức trở nên trống rỗng, không thể nói rõ là đồng tình, tiếc hận, hay là tức giận.

“Hết rồi, Đào Yêu hoàn toàn hết rồi.” Thẩm Trường An đang thở dài, thở dài sâu sắc.

Vương Hạc vẫn chưa phục hồi được tinh thần, nhìn thấy gương mặt như vậy, hắn sẽ gặp ác mộng, nhất định là vậy.

Tin tức rất nhanh lan ra khắp kinh thành, một danh kỹ đã từng nổi danh như cồn, tài sắc tuyệt đỉnh chỉ trong một ngày đã sinh ra quái bệnh, có rất nhiều người nghe tin chạy đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu xác nhận, sau khi chứng thực quả thật trên mặt Đào Yêu xuất hiện từng mảng ban đỏ lớn, khách nhân đều không đến tìm nữa. Duy chỉ có Dương Các lão thỉnh thoảng còn đến thăm Đào Yêu, vị lão nhân này cương trực thẳng thắng, tính tình có chút cổ quái, đến tìm nàng vốn không phải vì chuyện phong nguyệt, cái lão chỉ nhìn trúng không phải là vẻ ngoài của nàng mà là cá tính đặc biệt của nàng. Cũng may còn có lão, Đào Yêu mới không đến nỗi mất đi nơi dung thân cuối cùng.

Kim Ngọc chịu không nổi thỉnh cầu của Diêu San Hô, đem Giang Tiểu Lâu giao cho nàng.

Diêu San Hô vẫn đối xử rất dịu dàng với Diêu San Hô, tươi cười như cũ, đầu tiên là thỉnh giáo Giang Tiểu Lâu về kỹ thuật vẽ hoa lan, lại trăm phương ngàn kế cầu nàng dạy múa, Giang Tiểu Lâu cũng không giấu diếm, thật sự hỏi gì đáp nấy.

Thế là, mỗi khi Diêu San Hô đi ra ngoài, tiếp khách, đều mang theo Giang Tiểu Lâu, giống như bạn bè thân thiết.

Gương mặt xấu xí của Giang Tiểu Lâu, vừa có thể làm tăng lên nét thanh tân mỹ mạo của Diêu San Hô, thứ hai là có thể tăng mức độ hảo cảm của các vị công tử với nàng. Dù sao khi xảy ra chuyện này, các công tử gia yêu thích văn thơ tự cho mình là phong nhã vừa thấy tiếc hận, vừa thấy đồng tình. Diêu San Hô vốn là người không mấy nổi bật giữa các cô nương khác, nhờ đó mà nhảy lên trở thành cô nương số một ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu, thậm chí chỉ sau nửa tháng đã được dời vào Vãn Nguyệt lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK