Tạ Du theo bản năng đưa tay lên đỡ, trong nháy mắt tay áo rớt xuống, roi lập tức để lại một vết máu trên cánh tay trắng như tuyết của nàng. Từng giọt máu thấm ra, nàng ngẩn đầu lên, đôi mắt quyến rũ phong lưu mang theo một ít lệ quang, chỉ trong giây lát, Thái tử nhìn thấy rõ mặt nàng.
Cái cằm hoa đào đầy đặn, màu da trắng như tuyết trong suốt, càng lộ ra vẻ trong sáng, hình dung kiều mị, gương mặt vốn lạnh lùng giờ khắc này hóa thành bi thương, đôi môi mỏng nhẹ mím lại, không mang theo chút hồng hào nào, lại càng xinh đẹp hơn ba phần.
Thái tử ngừng hộ vệ lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai?”
Tạ Du nước mắt giàn giụa: “Dân nữ vào thành nương nhờ cữu cữu, vô ý gặp phải kẻ xấu, bọn họ muốn bắt dân nữ bán vào thanh lâu, cầu Thái tử khai ân, cứu dân nữ.”
Thái tử tỉ mỉ nhìn nàng, cụp mắt hỏi: “Kẻ xấu ở đâu?”
Hộ vệ Tạ phủ kinh hãi, lập tức lặng lẽ lùi ra, ẩn nấp trong đám người không dám lộ mặt. Tạ Du giả vờ nhìn chung quanh chốc lát, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu: “Thái tử uy nghiêm, bọn họ đã bỏ trốn rồi.”
“Chuyện này nhất định phải mời Kinh triệu doãn đến xử lý, niệm tình ngươi phạm lỗi lần đầu lại đang lâm vào đường cùng, ta không trách ngươi. Người đầu, đưa nàng ta đến nha môn.”
Kim Ngọc Mãn Đường.
Giang Tiểu Lâu đang đánh cờ với Ly Tuyết Ngưng, nghe được tin tức này lập tức dừng tay lại, giương mắt nhìn Tiểu Điệp: “Ngươi nói nữ tử đột nhiên xông ra đó là vào thành nương nhờ người thân bị người xấu dòm ngó, cho nên Thái tử đã anh hùng cứu mỹ nhân?”
Tiểu Điệp cười nói: “Vâng, dân chúng đều nói như vậy, bọn họ còn nói cô gái kia rất xinh đẹp, Thái tử oai hùng tiêu sái, nói không chừng sẽ trở thành một giai thoại.”
Nụ cười Giang Tiểu Lâu đầy hứng thú: “Quan viên nhiều như vậy, muốn cáo trạng giải oan thì đi nha môn không tốt sao? Nhất định phải ngã xuống trước mặt Thái tử, nếu nói không có ý đồ…” Vừa nói, vừa nhẹ nhàng đặt một quân cờ lên bàn, “Mỹ nhân này, là Tạ Du nhỉ.”
Tiểu Điệp “a” một tiếng: “Tiểu thư, người biết trước sao? Nô tì còn chưa nói là ai, người liền đoán được, đúng là thần kỳ.”
Giang Tiểu Lâu cười: “Ngươi thật sự cho rằng Tạ Du là đứa ngốc, sẽ ngồi chờ chết sao? Trước kia cô ta đấu với ta, chỉ vì nhất thời căm ghét, đến khi cô ta tỉnh táo lại, liền biết nhất định phải tìm một nơi để dựa vào, bằng không sẽ mất hết tất cả.”
“Nếu như vậy, tại sao ban đầu tiểu thư không thẳng tay…”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Nợ người ân tình, không thể không trả.”
Tiểu Điệp không hiểu, Ly Tuyết Ngưng giải thích: “Tạ lão gia rất yêu thương bảo vệ Tiểu Lâu, dù là cha ruột cũng chỉ được có vậy thôi, Tiểu Lâu sao có thể lấy oán báo ân? Nếu muốn xử trí Tạ Du, phải do chính Tạ lão gia quyết định, muội ấy không thể làm thay.”
“Trong lòng Tạ bá phụ, Tạ Du là đứa con gái do người tự tay nuôi lớn, cũng là được bằng hữu giao phó, dù sao cũng không thể nhẫn tâm được.” Giang Tiểu Lâu cười nói, “Tuyết Ngưng, tới lượt tỷ rồi.”
Ngón tay cầm quân cờ của Ly Tuyết Ngưng chậm chạp hạ xuống một lúc lâu mới nhẹ nhàng thả quân cờ ra, trầm ngâm nói: “Bây giờ cô ta ghi hận muội, sợ là không chịu từ bỏ.”
Giang Tiểu Lâu và Tạ Du đã kết thù, hơn nữa không thể hóa giải. Lần này Tạ Du đắc thể, người đầu tiên muốn đối phó sẽ là Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu dĩ nhiên biết chuyện này, tiếc hận nói: “Trận tai bay vạ gió này, ta cũng không biết nên làm thế nào.”
Ly Tuyết Ngưng không nhịn được mỉm cười: “Thật ra muội biết lý do, lại cố ý làm như không biết.”
Giang Tiểu Lâu trầm mặc không nói, Tiểu Điệp nhíu mày: “Từ khi tiểu thư vào Tạ phủ, liền cẩn thận vô cùng, chưa bao giờ đắc tội ai, nhưng cô ta lại ép sát không tha, cứ phải ép tiểu thư vào đường cùng, lòng dạ cũng quá hẹp hòi.”
Ly Tuyết Ngưng đưa tay lên đỡ cằm, đôi mắt chớp chớp: “Tiểu Điệp, sao ngươi quên rồi, Tạ tứ tiểu thư nói tất cả mọi chuyện đều là vì đại công tử mà cô ta yêu mến bị Tiểu Lâu cướp đi, cho nên mới trút hết thù hận lên người muội ấy.”
Gương mặt đối phương đầy bỡn cợt, rõ ràng là đang trêu nàng, Giang Tiểu Lâu ngạc nhiên nói: “Cô ta thích ai thì có liên quan gì đến ta? Ta đâu có dùng luân thường ràng buộc cô ta, càng không quan tâm chuyện của cô ta và Tạ công tử.”
Tiểu Điệp phì cười một tiếng, Giang Tiểu Lâu quay đầu lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi cười cái gì?”
Tiểu Điệp vội vã ngậm miệng lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng yên như một bức tượng.
Giang Tiểu Lâu trừng nàng một chút, quay đầu lại hạ một quân cờ xuống.
Ai ngờ Ly Tuyết Ngưng phản kích lại, cuối cùng kết thúc ván này.
Giang Tiểu Lâu sửng sốt, lập tức cười: “Tỷ xem tỷ gian xảo quá, cố ý chọc ta phân tâm, đây là kế sách đối địch của tỷ sao?”
Thần sắc Ly Tuyết Ngưng vẫn đàng hoàng trịnh trọng như thường: “Dù sao cũng hơn muội giả vờ không biết, rõ ràng biết người ta có ý với mình, còn làm bộ không biết, nên đánh.”
Giang Tiểu Lâu nhìn gương mặt gày gò của Ly Tuyết Ngưng, nụ cười chậm rãi chìm xuống, hiếm thấy Tuyết Ngưng vui vẻ như vậy, nàng vốn không nên làm cho đối phương mất hứng, nhưng có vài lời không thể không nói…
“Khánh Vương phi đã đến ba lần, ta đã cản bà ấy ba lần, ngày mai có thể sẽ quay lại, tỷ thật không muốn gặp bà ấy sao?”
Gương mặt Ly Tuyết Ngưng lạnh như băng tuyết, nụ cười tắt đi, nàng cúi mắt xuống, âm thanh trầm ngưng: “Dù như thế nào, ta cũng sẽ không đi theo bà ấy.”
Nghe nói Tạ Du vào phủ Thái tử, Tạ Khang Hà chịu đã kích nghiêm trọng, thân thể lúc khỏe lúc yếu, một cơn phong hàn cũng làm hắn ngã bệnh hai ba ngày. Giang Tiểu Lâu và Phó Triêu Tuyên đã thảo luận về việc này, hắn cho rằng vì chất độc chưa trừ sạch, hoặc là do khúc mắc quá nhiều. Vì thế, tuy rằng Giang Tiểu Lâu rất bận, nhưng vẫn thường quay về Tạ phủ vấn an Tạ Khang Hà. Người nhà họ Tạ ban đầu lo Tiểu Lâu có ý đồ khác, nhưng mỗi lần đến cửa nàng đều mang theo nhiều dược liệu quý, không khỏi tươi cười rạng rỡ, xem nàng như khách quý mà chiêu đãi.
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Khang Hà nằm hôn mê trên gường, trong lòng dâng lên một trận khổ sở. Tạ Du chỉ sống vì mình, vì tình cảm của mình mà không tiếc tổn thương bất cứ ai. Người tàn nhẫn ích kỷ như vậy, đúng là khiến người ta tức giận, chỉ đáng thương cho Tạ Khang Hà, chân chính hiểu được cái gì gọi là nuôi hổ gây họa.
Bất tri bất giác Tạ Khang Hà đã từ từ tỉnh lại, hắn nhìn thấy Giang Tiểu Lâu ở bên cạnh, ho nhẹ một tiếng liền muốn đứng dậy, Giang Tiểu Lâu vội vã đè vai hắn lại: “Bá phụ, Tiểu Lâu cũng không phải người ngoài.”
Tạ Khang Hà gật gù, vẻ mặt nhìn Giang Tiểu Lâu vô cùng cảm khái: “Thân thể bá phụ không được như xưa, khiến con cũng lo lắng.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Một chút bệnh thôi mà, nhất định sẽ khỏe lại, Tiểu Lâu còn chờ bá phụ chỉ dạy làm ăn nữa.”
Tạ Khang Hà muốn cười cũng không cười nổi, cuối cùng chỉ khó khăn nhếch miệng lên: “Ta rất hối hận, nếu lúc trước quản giáo Tạ Du đàng hoàng, cũng không đến nông nỗi này, là người làm cha này sơ ý, không biết được tâm tư của nó.”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu lóe sáng, chăm chú hỏi ngược lại: “Cho dù biết, bá phụ có thể làm sao? Đại công tử không hề thích cô ta, lẽ nào người có thể ép đại công tử cưới?”
Tạ Khang Hà cười khổ: “Đúng, trên đời này không ai có thể bắt Liên Thành làm chuyện nó không thích. Tạ Du là đứa cứng đầu, cho dù quay lại lần nữa, e là nó cũng sẽ làm như vậy. Bây giờ nó được Thái tử sủng hạnh, tương lai sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho con, con đừng xem thường.”
“Con hiểu. Nhưng bá phụ cũng đừng lo lắng quá mức, người sống cả đời, vui vẻ cũng sống, đau khổ ủ rũ cũng là sống, cớ gì không mở rộng lòng mình, đừng suy nghĩ những chuyện không vui nữa?”
Giang Tiểu Lâu đang an ủi Tạ Khang Hà, hắn lại chán nản nói: “Gia môn bất hạnh, đều là lỗi của ta.”
Khuyên một lúc lâu, đến khi Tạ Khang Hà tâm tình bình phục lại, Giang Tiểu Lâu mới mỉm cười đứng dậy: “Cũng không còn sớm, con nên về rồi, ngày khác lại đến vấn an bá phụ.”
Tạ Khang Hà gật đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tì nữ áo xanh tiến lên cẩn thận giúp hắn thả màn xuống.
Giang Tiểu Lâu đi ra khỏi phòng, trong viện không thấy bóng dáng Tiểu Điệp, không khỏi khẽ cau mày.
Sau cây chuối có một công tử áo hoa đang đứng, tóc đội ngọc quan, mày kiếm tuấn mục, trực tiếp cản đường nàng: “Giang tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu hơi gật đầu, định lướt qua hắn rời đi, không ngờ Tạ Ỷ Chu kiên trì che ở trước mặt, khẽ mỉm cười.
Giang Tiểu Lâu nhướng mày: “Nhị công tử có ý gì?”
“Giang tiểu thư vừa từ phòng của phụ thân đi ra, không biết bệnh tình của người thế nào rồi?”
Giang Tiểu Lâu chỉ là khẽ nói: “Bá phụ chỉ bị tâm bệnh, cố gắng tịnh dưỡng là được, không sao.”
Nghe Giang Tiểu Lâu không e dè gì, Tạ Ỷ Chu đầy mặt tiếc hận, nhẹ nhàng thở dài: “Không ngờ tứ muội muội lại lòng lang dạ sói, phụ thân xem nó là con gái ruột, nó lại báo đáp Tạ gia như vậy, đúng là đáng chết.” Đôi mắt giống hệt Tạ Khang Hà rơi vào gương mặt sáng rỡ của Giang Tiểu Lâu: “Nghe nói gần đây Tiểu Lâu có một cửa hàng mới khai trương, chắc là rất bận rộn, lại còn dành thời gian đến thăm, đúng là hơn Tạ Du gấp mấy lần.”
Giang Tiểu Lâu nghe hắn hạ thấp Tạ Du như vậy, mặt không chút biến sắc. Dĩ nhiên là Tạ Du âm hiểm, nhưng ngươi không phải cũng bỏ đá xuống giếng sao? Tạ Du thì có thể nói là vì nam nhân mình yêu, Tạ Ỷ Chu lại nắm bắt cơ hội tỏ ra cao thượng. Cao thượng ở đâu chứ, chẳng qua chỉ là tranh giành lợi ích. Khi xảy ra chuyện thì người nhà họ Tạ ai cũng tỏ ra chính nghĩa, chất vấn liên tục, đến khi mọi chuyện xác định, lại quay về đạp Tạ Du đến tận cùng, không nể tình huynh muội chút nào. Uổng cho hắn là người đọc sách, lại mặt dầy vô sỉ, lòng dạ độc ác, đúng là khiến người ta thở dài.
Nhưng mà, gỗ mục không thể dùng, bùn nhão không thể tô tường, nàng không có tâm tư thay Tạ gia quản giáo như tử, cho nên làm như không nghe thấy, nói: “Không còn sớm nữa, ta nên cáo từ.”
“Trí nhớ của ta kém quá, vốn có lễ vật muốn tặng cho Giang tiểu thư, biết vậy thì đã mang theo rồi.” Hắn không nhúc nhích đứng chắn trước mặt, phảng phất không hiểu nàng nói gì.
Giang Tiểu Lâu nhẹ cau mày: “Không cần, ta và công tử bèo nước gặp nhau không có giao tình, lễ vật xin công tử giữ lại đi.”
Thấy Giang Tiểu Lâu mang bộ dạng cự tuyệt, Tạ Ỷ Chu cũng không tức giận, ánh mắt lấp lánh đánh giá nàng: “Dám hỏi một câu, sau sự việc thành thân ở An Vương phủ, có ai cầu thân với Giang tiểu thư chưa?”
“Bây giờ ta không định thành thân.”
“Nếu không, như vậy cũng tốt, nam tử phàm tục làm sao xứng với Giang tiểu thư.” Ngữ khí của hắn mỉm cười, nhưng ẩn giấu nét khiêu khích trong đáy mắt.
Giang Tiểu Lâu không hề lay động: “Nhị công tử, xin nhường đường.”
“Sao nàng vội như vậy? Chẳng qua chỉ là mấy cửa hàng, muộn một canh giờ không lẽ trời sẽ sập sao? Chúng ta đã lâu không gặp, trò chuyện cũng tốt, không lẽ tiểu thư chán ghét ta, không chịu ở lại với ta chốc lát?" Con ngươi hắn hơi động, lại tiến lên một bước, tựa hồ muốn tới gần Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu lập tức lùi lại vài bước, nhẹ trầm mặt xuống: “Nhị công tử, xin tự trọng.”
“Ta luôn rất tôn trọng nàng, huống chi ta chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, có thể làm gì nàng chứ?”
Thư sinh yếu đuối? Người ti tiện đáng ghét nhất trên đời, chính là đám văn nhân vô sỉ, điểm ấy nàng đã nghiệm chứng trên người Tần Tư. Bây giờ Tạ Ỷ Chu hoàn toàn không có bộ dạng nho nhã trước kia nữa, Giang Tiểu Lâu ngửi được trên người hắn có mùi rượu nhàn nhạt, chân mày nhíu chặt: “Nếu ngươi cố chấp như vậy, ta sẽ không nể mặt.” Nếu nàng la lên một tiếng, Sở Hán ẩn nấp trong bóng tối sẽ đánh cho nam tử trước mắt rụng hết răng, nếu không phải sợ quấy nhiễu Tạ Khang Hà, Giang Tiểu Lâu sẽ không chút khoan dung, đối phương lại không biết điều, được voi đòi tiên.
“Sao vậy, nàng muốn lớn tiếng gọi người khác đến sao?” Hắn nhếch miệng, trong nụ cười để lộ ra thái độ không kiêng dè, hoàn toàn khác với ngày thường.” Phụ thân già rồi, có nhiều chuyện không quản được, huống chi trước đây người cũng định gả nàng cho ta, tạo nên một nhân duyên hoàn hảo.”
“Ngươi?” Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, khó nén khinh bỉ.
“Người khác đều thấy ta không bằng đại ca, cả nàng cũng nghĩ như vậy?” Âm thanh của hắn rất bình rĩnh, máu tanh trong đáy mắt chậm rãi dâng lên.
“Đó là chuyện của huynh đệ các người, ta không bình luận, nhị công tử, ta nhắc ngươi một câu, nếu ngươi không cần mặt mũi, thì đừng trách người khác không nể mặt ngươi.”
“Tiểu Lâu, ta chỉ muốn nói thêm vài câu với nàng, cần gì lạnh lùng như vậy. Một cô gái phải xuất đầu lộ diện ra làm ăn, phải chịu rất nhiều nhục nhã, một mình bảo vệ gia nghiệp to lớn, tương lai biết truyền cho ai, thay vì bôn ba lao lực, không bằng tìm một hôn phu tình đầu ý hợp thay nàng phân ưu. Ta có học vấn, đang định ra làm quan, nhưng để xứng với nàng, ta có thể từ bỏ tiền đồ học vấn, thay nàng kinh doanh, thay nàng xuất đầu lộ diện, không phải rất tốt sao?”
Đôi mắt đẹp của Giang Tiểu Lâu trong nháy mắt ngưng tụ thành băng sương, người này rốt cuộc là vừa ý vẻ đẹp của nàng hay gia tài của nàng, thậm chí không để ý mặt mũi chạy đến nói mấy lời này, đúng là hoang đường vô cùng.
Tạ Ỷ Chu thấy nàng không nói gì, cho rằng nàng động lòng, dù sao có nữ tử nào thích dầm mưa dãi nắng, bị người ta chỉ trỏ sau lưng. Môi của hắn lướt qua ý cười: “Tiểu Lâu, nàng nghĩ kỹ đi, ta có gì không sánh bằng đại ca, sao không chịu nhìn ta một chút.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn như nhìn tên hề, trên mặt lộ ra ý cười điềm đạm: “À, công tử chân thành vậy sao?”
Tạ Ỷ Chu vẫn quan sát biểu hiện của đối phương, thấy nàng biểu hiện như vậy không khỏi vui mừng, vội vã giơ tay lên, mặt rất nghiêm túc: “Chỉ cần nàng đồng ý, ta lập tức đi cầu thân, tuyệt không sơ sài.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu thâm trầm, mặt mang ý cười, càng thêm ba phần diễm lệ: “Sợ là đề nghị của nhị công tử bất thành…”
“Tại sao?” Tạ Ỷ Chu vừa dứt lời liền bị một người nhấc lên, còn chưa phản ứng lại đã bị ném ngã xuống đất, hắn lập tức kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy từ eo xuống mông đau nhức cực kỳ, gần như mất cảm giác, bò cũng bò không nổi, lập tức trợn mắt lên tức giận: “Ai dám…”
Chờ thấy rõ trước mắt là ai, máu trên mặt hắn lập tức mất sạch: “Đại…đại ca.”
Tạ Liên Thành đứng ở nơi khuất sáng, gương mặt như ngọc không lộ ra hỉ nộ, âm thanh nặng nề: “Ngươi đúng là to gan, ở viện của phụ thân mà dám làm chuyện như vậy?”
Đúng vào lúc này, Tiểu Điệp thở hồng hộc chạy vào, nhìn thấy cục diện này sợ đến sững sờ, lặng lẽ đi đến bên cạnh Giang Tiểu Lâu: “Tiểu thư, chuyện này là sao?”
Giang Tiểu Lâu nói: “Ngươi chạy đi đâu vậy?”
“Lần trước tiểu thư bị rớt cây trâm ngọc bích yêu thích, nô tì vừa quay lại Họa Lâu…” Tiểu Điệp không ngờ mình chỉ đi gần nửa canh giờ liền xảy ra chuyện, không khỏi nín thở.
Tạ Ỷ Chu cố gắng bò lên, gương mặt anh tuấn trở nên dữ tợn: “Huynh không thích người ta, chẳng qua ta chỉ tranh thủ biểu lộ tâm ý, liên quan gì đến huynh?”
Âm thanh Tạ Liên Thành như suối nước nóng, lại không chút cảm xúc: “Tiểu Lâu đã nói không thích ngươi, ngươi tránh xa cô ấy ra một chút, đừng làm Tạ gia mất mặt.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, cặp mắt kia yên tĩnh sâu thẳm như hồ nước, không gợn chút sóng nào, hơn nữa hắn luôn khống chế rất tốt tâm tình của mình, làm người ta tưởng hắn hoàn toàn không có cảm tình. Nhưng giờ khắc này đôi mắt đem thẳm kia không kềm được tức giận, phảng phất thảo nguyên mênh mông bị nhen lửa, nóng hừng hực. Tạ Liên Thành bây giờ, mặt nạ lạnh lẽo bị nứt ra, làm cho hắn toát ra vẻ tuấn tú kinh tâm động phách.
Giang Tiểu Lâu sững sốt, một lúc lâu mời hồi phục tinh thần lại, chỉ lặng lẽ mỉm cười: “Nhị công tử, trước khi kinh động bá phụ thì nên rời đi đi, tìm đại phu khám kỹ cái lưng, đừng để lưu lại di chứng.”
Tạ Ỷ Chu lạnh rên một tiếng, vỗ vỗ phủi bụi trên người, rồi lại không nhịn được đau nhăn nhó mặt mày, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi.
Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn Tạ Liên Thành, làn da của hắn trong sáng như ngọc, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ, vẻ mặt hắn đã khôi phục yên tĩnh, như tất cả chưa từng xảy ra: “Đa tạ huynh.”
Tạ Liên Thành cúi mắt, che lại cảm xúc trong mắt: “Nên là ta nói xin lỗi, hạ nhân trong việc quá mức lười biếng, khiến nàng kinh sợ.”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Trong viện của bá phụ chỉ có mấy tì nữ, cho dù các nàng biết cũng không dám ra đây hỗ trợ, nhưng mà, sao huynh lại đúng lúc đến đây?”
Tạ Liên Thành ngớ ngẩn, nhàn nhạt nói: “Chẳng qua là trùng hợp thôi, không cần để ý.”
Giang Tiểu Lâu thấy hắn rõ ràng không muốn nói nhiều, chỉ khẽ mỉm cười, cũng không miễn cưỡng.
Nụ cười bên môi Tạ Liên Thành vô cùng nhu hòa, đôi mắt đen nhánh sâu không lường được, âm thanh hòa hoãn nói: “Ta đưa nàng rời đi.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu, nàng mơ hồ thấy Tạ Liên Thành có chút quái lại, nhưng không nói ra được là chỗ nào.
Tạ Liên Thành đi ở phía trước, đưa lưng về phía nàng, hình dung cử chỉ, phong thái dáng vẻ của hắn không gì không đẹp, không có gì bất nhã, nhưng hắn không thích thân cận với người khác. Mặc kệ là Tạ Khang Hà, Tạ phu nhân hay là bất cứ ai khác trong nhà, hắn chưa thật sự để ai trong lòng. Nhưng mà vừa nãy hắn tức giận, không phải tức giận bình thường, thậm chí còn ra tay tổn thương người. Lúc nãy nhìn thì bình thường, nhưng nhìn bộ dạng Tạ Ỷ Chu rời đi khập khiễng, xem ra xương cũng nứt rồi. Nhưng mà, tại sao? Giang Tiểu Lâu nghĩ mãi không ra.