Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng ho một cái, Sở Hán lập tức đến cạnh cỗ kiệu của nàng, thấp giọng hỏi: “Tiểu Lâu muội tử, có gì dặn dò.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng vén một góc rèm, tia sáng chiếu vào làm gương mặt nàng trở nên không chân thực, chỉ nghe âm thanh ôn hòa: “Vị kia mới đi ngang là Hoa Dương công chúa được bệ hạ sủng ái, vì có gương mặt đẹp nên được yêu thương gấp bội, không ai dám làm trái ý nàng ta.”
Sở Hán không biết tại sao Giang Tiểu Lâu lại nhắc đến Hoa Dương công chúa, kỳ quái hỏi: “Vậy thì sao?”
Giang Tiểu Lâu nói: “Không phải Sở đại ca nói tài nghệ của mình cao siêu sao, ta muốn thử một lần, xem bản lãnh của đại ca lớn cỡ nào.”
Trên mặt Sở Hán lộ ra biểu hiện nghi hoặc, Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng dịu dàng nói: “Tương truyền Hoa Dương công chúa có một bảo vật quý giá, là một cái gối dệt bằng vàng, khi ngủ đều dùng nó, không biết đại ca có thể lấy giúp ta không?”
Sở Hán cũng không ngốc, nghi ngờ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu cười nói: “Huynh yên tâm, ta không tham cái đó đâu, chẳng qua muốn thăm dò bản lãnh của đại ca thôi, sau khi được chứng nhận huynh có thể trả lại cái gối này.”
Sở Hán gật đầu: “Được, muội chờ đó. Nhưng mà… bây giờ ta đi rồi thì ai bảo vệ muội?”
Giang Tiểu Lâu lắc đầu cười nhẹ: “Bây giờ sẽ không có gì nguy hiểm, huynh yên tâm đi đi.”
Sở Hán xoay người biến mất ở trong đám đông.
An Vương phi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu liền cười khanh khách, không có chút nào tức giận vì bị từ hôn. Giang Tiểu Lâu cũng làm ra bộ dáng không biết gì hết, trò chuyện với bà.
An Vương phi cười nói: “Ngươi nhìn hoa mai trên mặt ta thế nào?”
Giang Tiểu Lâu cẩn thận nhìn, đôi mắt lóe sáng: “Hình vẽ hoa mai trên trán Vương phi giống y như thật, rất sống động.”
An Vương phi đắc ý nói: “Ban đầu hình vẽ này chỉ có hình dáng hoa mai, sau đó ta cảm thấy quá đơn điệu, liền dặn dò tì nữ học tập làm thêm những hình ảnh khác, như chim nhỏ, cá nhỏ, hồ điệp. Những kẻ thô tục đều thích dùng giấy thếp vàng và giấy mỏng, ta lại thích dùng ngọc dát mỏng, tuyệt vời nhất chính là dùng cánh chuồn chuồn.”
Nói tới hưng phấn, giống như mời Giang Tiểu Lâu đến thật sự chỉ để trò chuyện.
Giang Tiểu Lâu đặt chén trà lên bàn, nụ cười tựa như khói ảo: “Cánh chuồng chuồn vừa mỏng vừa giòn, nếu vẽ lên bằng mực vàng, nhất định sẽ vô cùng mỹ lệ.”
An Vương phi như gặp phải tri âm: “Không sai, dùng cánh chuồn chuồn cắt thành hình cánh hoa, vẽ lên mực vàng, khi dán lên trán thì càng mỏng hơn giấy bạc. Đến đây, xem thêm những thứ ta thu thập được.” An Vương phi vừa nói, vừa dặn dò tì nữ dâng lên tráp châu báu.
An Vương phi quả thật đã chuẩn bị rất nhiều thứ, từng cái lấy ra cho Giang Tiểu Lâu xem.
Giang Tiểu Lâu không thể nói là hoàn toàn hiểu tính tình An Vương phi, nhưng người quyền quý cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến quen rồi, sẽ không cho phép bất cứ ai mạo phạm uy nghiêm của mình. Như Giang Tiểu Lâu không chút do dự mà từ hôn, cho dù ăn nói uyển chuyển, cũng sẽ không thể tha thứ được. Nàng biết An Vương phi đang có ý đồ gì, nên chỉ cười khanh khách, An Vương phi hỏi một câu nàng đáp một câu, bầu không khí lại vô cùng hòa hợp.
Tì nữ thấy An Vương phi cao hứng, lại lặng lễ cúi thấp đầu xuống. Trên thực tế, bầu không khí có Vương phủ hai ngày nay rất không bình thường, tính khí Vương phi càng lúc càng táo bạo, hơi không như ý liền vỗ bàn, ném đồ. Những bình hoa, ấm trà trong vương phủ, thậm chí những đồ cổ quý hiếm hay tranh chữ danh nhân do Vương gia thu gom được cũng bị hư hỏng rất nhiều. Khi lên cơn, hơi một tí thì mắng người, đánh người, tất cả mọi người khi thấy bà đều như chuột thấy mèo, sợ run rẩy. Không ngờ vị Giang tiểu thư này vừa đến, trên mặt Vương phi liền có nụ cười, chỉ là bên dưới nụ cười này phảng phất càng chứa đựng bão táp to lớn hơn, làm cho lòng người lo sợ bất an.
An Vương phi xem xong châu báu, lại đem Giang Tiểu Lâu đi dạo hoa viên. Hoa viên An Vương phủ rất rộng lớn, hoa cỏ quý hiếm, đá lạ san sát, đình đài lầu tạ, hành lang uyển chuyển, còn có một ao nước cong cong uống lượn, phong cảnh thiên biến vạn hóa, có một vẻ đặc biệt.
Giang Tiểu Lâu nhìn sắc trời đã sắp đến hoàng hôn, lúc này mới lên tiếng nói: “Vương phi, đã không còn sớm, tiểu nữ không nên quấy rầy nữa, nên cáo lui rồi.”
An Vương phi kéo tay nàng, nhiệt tình trong mắt như một đám lửa: “Vẫn còn sớm, không cần vội trở về, ta đã cho người nhắn tin về Tạ phủ, nói ta rất thích ngươi, muốn ngươi ở lại vương phủ thêm mấy ngày.”
Quả nhiên. Đôi mắt Giang Tiểu Lâu yên tĩnh, sâu thẳm không thấy rõ tâm tình: “Ở cửa hàng còn có rất nhiều việc, tiểu nữ không thể ở quá lâu.”
An Vương phi nhướng mày cười: “Chỉ là chuyện làm ăn thôi, nếu có gì tổn thất, ta sẽ bồi thường đầy đủ cho ngươi.”
Tì nữ vội vàng nói: “Giang tiểu thư, được Vương phi quý mến là chuyện tốt hiếm thấy trên đời, tiểu thư đừng nên không biết cân nhắc.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi mà cười.
An Vương phi ho nhẹ một tiếng, nở nụ cười: “Ngươi hiểu cái gì, Tiểu Lâu là một cô nương thông minh, không cần người khác nhắc nhở, còn không mau im miệng lại lui qua một bên, đồ không có quy củ.”
Giang Tiểu Lâu lại đột nhiên chú ý tới có một đôi mắt lấp ló phía sau hòn núi giả cách đó không xa, vẫn đang nhìn nàng. Mỗi khi ánh mắt nàng lướt qua, đôi mắt kia liền biến mất, giống như chưa từng tồn tại. Nàng cười không chút biến sắc: “Nếu Vương phi đã có lòng mời, Tiểu Lâu từ chối thì là bất kính, xin quấy rầy.”
An Vương phi càng vui mừng, dặn dò tì nữ bưng lên hoa quả, cùng Giang Tiểu Lâu ngồi ở chòi nghỉ mát trò chuyện.
Người vẫn trốn sau hòn núi giả cuối cùng hồn nhiên chạy ra, tay của hắn còn cầm một cây côn gỗ, hưng phấn chạy thẳng đến trước mặt An Vương phi: “Mẹ, cho người xem.”
Đầu của côn gỗ trói một con chó con bé xíu, đã sớm bị đánh đến tan xương nát thịt, không còn hình thù gì.
Giang Tiểu Lâu hơi nhíu mày, đều nói Duyên Bình quận vương có trí lực như hài tử, bây giờ nhìn lại hắn còn tàn nhẫn hơn hài tử nhiều.
An Vương phi giận tím mặt: “Ai thả Duyên Bình quận vương ra, sao không trông chừng cẩn thận?”
Vỗn dĩ Duyên Bình quận vương điên cuồng, nhưng dường như rất sợ An Vương phi, lập tức đứng lại trên bậc thang, có chút do dự, An Vương phi quát nhũ nương bên cạnh hắn: “Còn không mau dẫn Quận vương đi?”
Duyên Bình quận vương quay đầu một cái chạy vù ra ngoài, An Vương phi không ngờ nhi tử lại xem thường mình như vậy, không nhịn được lớn tiếng nói: “Đứng lại.” Không ngờ Duyên Bình quận vương cũng không nghe, hắn vượt qua đình đài chạy như bay về phía xa.
An Vương phi nổi giận đùng đùng đứng lên, gần như quên mất Giang Tiểu Lâu, đuổi theo hướng của Duyên Bình quận vương.
Mắt thấy An Vương phi đã đuổi đến nơi, trong lúc cấp bách, Duyên Bình quận vương lập tức bò lên một cái cây, khi An Vương phi chạy đến, hắn đã ngồi tuốt trên cao.
Cho dù An Vương phi có tu dưỡng tốt, cũng bị Duyên Bình quận vương làm cho mất hết mặt mũi, bà nhìn con trai mình ngồi trên cao, hỏa khí càng lớn, tức giận nói: “Mau kéo xuống cho ta.”
Người hầu huơ gậy trúc, lớn tiếng hô, muốn kéo Duyên Bình quận vương xuống, nhưng gậy trúc vẫn quá ngắn, ngoại trừ huơ rớt một đống lá thì không làm được gì.
An Vương phi đỡ trán, tức giận đến mơ màng, nhũ nương lau nước mắt nói: “Quận vương, xin người xuống đây đi. Nô tì cho người đưa thang đến, cẩn thận đừng để bị ngã.”
Quận vương trẻ tuổi vẫn ngồi trên cành cây, nước mũi cười đến phún ra ngoài, hai chân đung đưa liên tục.
Người hầu trong phủ tìm được một cái thang, vững vàng dựa vào thân cây, la lớn: “Ngài xuống đây đi, theo cái thang này mà xuống.”
Thấy đối phương vẫn ngồi bất động, An Vương phi nổi giận, bà không để ý tới thân phận của mình, lạnh lùng nói: “Còn không leo lên trói hắn xuống cho ta?”
Mọi người đều khó xử, nhánh cây mà Quận vương đang ôm lấy đang không ngừng lung lay, nếu hộ vệ cũng leo lên, nhất định sẽ tăng thêm áp lực, chỉ sợ sẽ làm gãy cả nhánh cây, hắn sẽ ngã từ trên cao mấy trượng xuống, hậu quả không thể tưởng tượng nổi…
Duyên Bình quận vương ôm chặt cành cây, mặc cho người khác nói gì cũng không xuống. Nhũ nương sợ hãi gào khóc van xin, nhưng hắn hoàn toàn không động lòng. Mắt thấy thảm hỏa sắp xảy ra, Giang Tiểu Lâu nói: “Vương phi, bây giờ không thể nóng vội, Duyên Bình quận vương có đồ vật gì yêu thích không? Cầm đến đây, tìm cách dụ cho ngài ấy xuống.”
Nhũ nương cả kinh, vội vàng nói: “Có, có, trên người ta có.” Bà lại cởi áo ra, phô ra bộ ngực trắng noãn, hướng về Duyên Bình quận vương hô to: "Quận vương, đến giờ bú sữa rồi, mau xuống đây đi."
Giang Tiểu Lâu khiếp sợ nhìn tình cảnh này.
Trong mắt Duyên Bình quận vương xuất hiện vẻ si mê, hắn chậm rãi bò từ cành cây đến chỗ cái thang, mà những hộ vệ đã sớm chờ bên dưới, tóm gọn lấy hắn. Nhũ nương mang theo Duyên Bình quận vương rời đi, hắn còn không ngừng quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Lâu, lộ vẻ nghi hoặc.
An Vương phi nghĩ lại hành động luống cuống của mính lúc nãy, đỏ mặt: “Từ nhỏ được cưng chiều, lớn rồi còn không hiểu chuyện, cứ chọc ta tức giận.”
Giang Tiểu Lâu chỉ là hơi mỉm cười, cũng không bình luận.
An Vương đứng xa xa thu hết tất cả mọi chuyện vào trong mắt, hắn trầm tư chốc lát, mới gật đầu nói: “Ánh mắt Vương phi không tệ, đây là một cô nương thông minh.”
Quản gia có chút do dự nói: “Nhưng mà Vương gia, trước đó ngài đã nói bây giờ không phải là lúc làm hỉ sự cho Quận vương sao?”
An Vương lạnh lùng thốt: “Tuy là nói vậy, nhưng hiếm khi Vương phi đề cao một cô gái, nàng ấy đã quyết định rồi… Được rồi, ngươi lui xuống chuẩn bị hôn sự đi, không được để lộ, cũng không cần bày tiệc, bí mật mà làm.”
Nhìn gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Giang Tiểu Lâu, lại thông minh lanh lợi, nếu nàng ta có thể xung hỉ cho tiểu tử ngốc này, nói không chừng nó sẽ tỉnh táo trở lại. An Vương nghĩ như vậy, nhất thời quên hết những phiền phức mà chuyện “ngũ trảo kim long” gây ra.
Quy mô của An Vương phủ dĩ nhiên lớn hơn rất nhiều so với Tạ gia, nhưng chỉ trong hơn nửa ngày Giang Tiểu Lâu đã đi hết,An Vương phi dẫn nàng đi mấy vòng suốt mấy tòa đại viện, ngay cả vườn hoa và vườn trái cây cũng đi thăm. An Vương phi đi đến mệt rồi, liền dặn dò người khác dẫn nàng đi tham quan, nhưng bất luận đi tới đâu, đều là một đám người chen chúc, tuyệt không cho Giang Tiểu Lâu cơ hội chạy trốn.
Buổi tối, An Vương phi tự mình thiết yến tiếp đãi Giang Tiểu Lâu, sau tiệc liền sai người đưa nàng đến phòng khách nghỉ ngơi. Chờ khi các tì nữ lui ra, Giang Tiểu Lâu mở cửa sổ liếc mắt, phía bên ngoài đứng đầy hộ vệ, canh giữ nghiêm ngặt, thế trận như đang đón quân địch. Hàn quang lập lòe trong bóng tối, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Nàng khẽ mỉm cười, đóng cửa sổ lại.
Hôm sau trời vừa sáng, Giang Tiểu Lâu liền thức dậy, rửa mặt đơn giản một lượt, dùng đồ ăn sáng, đẩy cửa ra mới phát hiện toàn bộ An Vương phủ là một màu trắng bạc, thì ra đã có tuyết rơi.An Vương phi không có thói quen dậy sớm, nên không gọi Giang Tiểu Lâu đi gặp, thời gian này nàng được tự do. Chờ sau khi tất cả tì nữ lui ra, một bóng đen từ cửa sổ nhảy vào, xuất hiện bên cạnh Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu gấp sách lại, mỉm cười nói: “Thì ra là Sở đại ca, hôm qua có thu hoạch được gì không?”
Sở Hán nhìn nàng lấy ra một cái túi, mở túi ra: "Muội nhìn đi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy một cái gối vàng rực, trên mặt hiện ra kinh ngạc, quả thật là lấy được rồi. Sở Hán am hiểu thuật đi trên tường, cho dù là thành tường hoàng cung cũng không ngăn được hắn, huống chi chỉ là phủ của Hoa Dương công chúa, hắn muốn ra vào là dễ như trở bàn tay. Hôm qua hộ vệ phát hiện ra bóng của hắn, nhưng lại cho rằng đó là một con hắc điểu bay vút qua. Cái gối vàng này, công chúa xem như bảo bối, thế là hắn lén lút nắm một nắm đất, che mặt tiến vào phòng ngủ của công chúa, trát đất lên mặt Hoa Dương công chúa, sau đó bay lên xà nhà. Khi Hoa Dương công chúa giật mình, không kiểm tra xem có ai trong phòng hay không, mà lập tức cảm giác được trên mặt khác thường lập tức soi gương, vừa nhìn thấy đúng là có vấn đề, liền lớn tiếng náo động. Các tì nữ bị kinh động liền rối rít một phen, mới phát hiện thì ra chỉ là chút bùn đất, rửa sạch là hết. Cuối cùng công chúa cũng yên lòng, cho là khi các tì nữ phơi gối bị dính bùn đất, liền trách cứ một trận, lại ôm bảo bối của mình ngủ tiếp. Chỉ tiếc, cái gối đã bị đổi rồi.
Sở Hán vô cùng đắc ý, nhưng không quên nhắc nhở: “Cho muội nhìn một chút, ta phải trả lại ngay.”
Giang Tiểu Lâu tuân thủ lời hứa: “Cứ tự nhiên.”
Sở Hán cầm gối xoay người đi, lại nghi ngờ nói: “Bây giờ muội không về được sao?”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Mấy ngày nữa Vương phi sẽ ép ta thành thân, cho nên ta không thể về. Bản thân ta thì không sao cả, gả cho ai cũng là gả, chỉ tiếc… chỉ tiếc…
Sở Hán trợn mắt lên nói: "Chỉ tiếc cái gì?"
Giang Tiểu Lâu giảo hoạt liếc hắn một cái, từ từ nói: “Chỉ tiếc sau này ta không thể gặp Tuyết Ngưng nữa, sức khỏe của tỉ ấy rất kém, sợ là không chịu nổi đả kích này. Trên đời này tỷ ấy chỉ còn có ta là bằng hữu, không có ta chắc tỷ ấy sẽ rất đau lòng. Hy vọng sau này huynh thay ta chăm sóc tỷ ấy, dặn tỷ ấy uống thuốc đúng giờ, giữ gìn sức khỏe, đừng đau lòng vì ta.”
Vốn dĩ Sở Hán đã bước đi đột nhiên dừng lại, hắn ngưng thần nhìn Giang Tiểu Lâu: “Ly cô nương sẽ rất đau lòng sao?”
Giang Tiểu Lâu nghiêm túc trả lời: “Dĩ nhiên rồi, chỉ sợ sẽ khóc đến chết.”
Sở Hán suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Vậy ta tìm cách đưa muội ra ngoài.”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu lóe sáng: “Không có ai thay thế ta, An Vương phủ sẽ không chịu.”
Đầu óc Sở Hán không nghĩ ra cách: “Muội cũng không thể bảo một nam nhân như ta thay muội xuất giá, ta cũng muốn, chỉ là người ta không chịu.”
Âm thanh Giang Tiểu Lâu uyển chuyển, đôi mắt ôn nhu lộ ra hy vọng: “Dĩ nhiên là không, thật ra ta đã chọn được một người rất tốt, sợ huynh không đành lòng đi trộm…”
Mái tóc đen làn da trắng của Giang Tiểu Lâu ánh lên nhau, đặc biệt động lòng người, từng chữ nói ra vô cùng rõ ràng, như có một loại sức mạnh thần bí len lỏi vào linh hồn Sở Hán, khiến hắn chấn động.