Bọn hộ vệ rút kiếm bên hông ra hùng hổ nhào thẳng về phía Sở Hán, nhưng vũ khí của bọn họ chưa kịp chạm vào người Sở Hán thì đã lần lượt rơi hết xuống đất. Võ công của Sở Hán quá cao, bọn họ còn chưa kịp đến gần đã bị đánh rơi vũ khí, từng người đứng ngây người như phỗng, nhìn hai tay trống trơn không biết làm sao.
Mặt Khánh Vương lập tức đỏ lên: “Phản, đúng là phản rồi, ở phủ của ta lại có tên cuồng đồ to gan như vậy.”
Giang Tiểu Lâu thu hết biểu hiện tức giận của đối phương vào trong mắt, lạnh lùng nói: “Vương gia, nếu không còn gì nữa ta xin đi trước.”
“Ngươi…” Khánh Vương phẫn nộ chỉ vào Giang Tiểu Lâu, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, sắc mặt từ đỏ chuyển thành xanh, rõ ràng là tức giận đến cực điểm.
Giang Tiểu Lâu không để ý tới tâm tình của hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Sở Hán, đưa người đi.”
Sở Hán muốn kéo Vệ Phong, nhưng hai chân hắn đã nhũn ra, thế là Sở Hán phải duỗi tay ra ôm ngang đứa nhỏ này lên, trực tiếp theo Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài.
Khánh Vương nhìn bóng lưng Giang Tiểu Lâu, thân thể run rẩy như một chiếc lá, hầu như không nói được nửa chữ.
“Vương gia?” Khương Phiên Phiên nhìn thấy tình hình như thế, trong lòng biết không ổn liền tiến lên ôn nhu nói: “Xin ngài đừng tức giận, vì một hạ nhân mà trở mặt với Minh Nguyệt quận chúa thật không đáng.”
“Đều tại ngươi, đều tại ngươi.” Trán Khánh Vương nổi gân xanh, không chút nghĩ ngợi liền tát vào mặt Khương Phiên Phiên. Gương mặt như hoa nhất thời hằn lên dấu năm ngón tay đỏ tươi, Khương Phiên Phiên chưa từng chịu oan ức bực này, nhất thời lấy làm kinh hãi, nước mắt ào ào đổ xuống, khóc không thành tiếng nói: “Vương gia, thiếp nào biết ngài đang sủng hạnh người mới, vô tình mới xông vào. Nhưng bây giờ ngài không trở mặt với Minh Nguyệt quận chúa được, ngược lại ra tay với thiếp, uổng cho thiếp còn lo lắng cho sức khỏe của ngài…”
Khả năng khóc lóc của Khương Phiên Phiên là vô địch, chỉ chốc lát đã nước mắt đầy mặt.
“Câm miệng, câm miệng.” Ngày xưa tiếng khóc này sẽ làm cho Khánh Vương vô cùng yêu thương, nhưng hôm nay hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ, bị tiếng khóc này quấy nhiễu đến đầu óc trống rỗng, tim đập thình thình như trống, không tự chủ được dậm mạnh chân xuống sàn, tức tối há miệng ra. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cứng người lại, biểu hiện nóng giận cũng lập tức cứng đơ.
Khương Phiên Phiên nhận ra không ổn, ngước đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm đối phương: “Vương gia, ngài sao vậy?”
Mặt Khánh Vương trắng bệch, hơi há miệng ra, tựa hồ muốn nói gì nhưng thân thể như kết thành băng, không thể động đậy.
Khương Phiên Phiên theo bản năng đưa tay ra nắm lấy tay Khánh Vương, cố gắng tìm hiểu sự tình, nhưng chỉ sau một khắc, Khánh Vương lập tức ngã xuống trước ánh mắt lo lắng của nàng.
"Vương gia!"
Trong phòng truyền ra một tiếng kêu sợ hãi, tất cả mọi người lập tức hỗn loạn.
Khánh Vương phi biết Giang Tiểu Lâu không được khỏe, lập tức kết thúc buổi lễ Phật sớm rồi chạy về vương phủ, ai ngờ vừa vảo cửa liền biết được tin tức Khánh Vương bắt Vệ Phong đi, không khỏi nặng nề nói: “Chuyện súc sinh như vậy cũng làm ra được, đúng là không biết xấu hổ.”
Khánh Vương không thích nam sắc, bên người xưa nay không có hộ vệ hay tên sai vặt được sủng ái, Vương phi tuyệt không ngờ tới hắn có loại ham mê này, không khỏi buồn nôn. Đúng là Vệ Phong có gương mặt đẹp, nhưng dù sao hắn cũng là nam tử, rốt cuộc là Khánh Vương bị ma gì nhập lại ra tay với một đứa bé mười hai mười ba tuổi chứ…
Sắc mặt Khánh Vương phi không tự chủ được mà xanh lên, ngồi tại chỗ nửa ngày không nói một lời.
Giang Tiểu Lâu đưa một chén trà đến trước mặt bà, khuyên nhủ: “Mẫu thân đừng tức giận, ai cũng yêu thích cái đẹp mà.”
Khánh Vương phi nâng chén trà lên, chậm rãi uống một hớp, nhưng càng uống càng gấp, cuối cùng một hơi cạn sạch, miệng nói: “Không cần giải thích cho hắn, hắn chính là kẻ đầu sỏ.”
“Mẫu thân, giờ con đã đắc tội Vương gia triệt để rồi, không thích hợp ở lại vương phủ nữa.” Giang Tiểu Lâu do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
“Cái gì mà không thích hợp ở lại, ta bảo con ở lại thì cứ ở lại, mặc kệ hắn đi.” Tức giận lập tức dâng lên, Khánh Vương phi lập tức cắt ngang lời nàng.
Giang Tiểu Lâu nghe vậy nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dưới ánh mặt trời, đôi mắt nàng tỏa ra ánh sáng ôn nhu nhàn nhạt, giọng điệu đặc biệt dịu dàng: “Mẫu thân, con vẫn ở kinh thành, bất cứ lúc nào người cũng có thể gặp con.”
“Đã nói là con không được đi, con đã hứa với Tuyết Ngưng sẽ chăm sóc ta, không lẽ con quên rồi? Sao có thể bỏ rơi ta vào lúc này chứ?” Chuyện xưa dần dần trỗi dậy, Khánh Vương phi có cảm giác lạnh thấu xương tủy, dáng người vốn gầy gò càng có vẻ cô đơn.
Giang Tiểu Lâu thấy vậy, chậm rãi phun ra một hơi mới nói: “Nhưng hôm nay con đã chọc giận Vương gia triệt để rồi.”
“Vậy thì sao, ngày nào còn có ta thì ngày đó con không cần sợ ông ấy. Còn nữa, con sắp xuất giá rồi, không lẽ con muốn từ Giang phủ đi ra hay sao? Ngay cả một trưởng bối cũng không có, như vậy thì là hôn lễ gì chứ?” Khánh Vương phi tận tình khuyên nhủ, hoàn toàn là vì nghĩ cho Giang Tiểu Lâu. Trên thực tế bà vô cùng ỷ lại vào người trước mắt, một ngày không gặp được nàng là cảm thấy bất an trong lòng, làm sao dễ dàng để cho nàng rời đi được.
Đúng lúc này, tì nữ Mộ Vũ vội vàng bước vào cửa, sắc mặt hoang mang: “Vương phi, lúc nãy Khương phu nhân cho người đến báo…”
“Xảy ra chuyện gì, Vương gia đến hỏi tội sao?” Khánh Vương phi đột ngột đứng bật dậy, bộ dáng như sẵn sàng nghênh địch.
“Không, không phải, Vương gia bị bệnh rồi, đã bất tỉnh.” Trái tim Mộ Vũ nhảy ầm ầm, có vẻ đặc biệt căng thẳng.
“Cái gì?” Khánh Vương phi ngạc nhiên, “Chuyện này là sao?”
“Vương phi, tình hình cụ thể nô tì cũng không rõ, hay là ngài đi xem một chút, trong phủ đều loạn hết cả lên rồi.”
Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói thêm nữa, nhanh chóng chạy đến viện của Khánh Vương.
Khương Phiên Phiên đã khóc đến mơ hồ, nhìn bộ dáng như trời sập của nàng, trong lòng Khánh Vương phi toát lên một nỗi lo sợ: “Chuyện gì vậy?”
Khương Phiên Phiên nắm chặt khăn, nước mắt đầm đề ướt mặt, mạch máu gần như hiện rõ dưới làn da: “Vương gia, đang nói chuyện đột nhiên ngã xuống, đúng là rất đáng sợ.”
Còn chưa chờ Khánh Vương phi hỏi tiếp thì lão Vương phi đã nhào vào, sắc mặt tái xanh chất vấn: “Xảy ra chuyện gì?”
Khánh Vương phi do dự một chút, tựa hồ đang lựa chọn từ ngữ để nói, lão Vương phi càng cuống hơn, quay đầu sang hỏi Khương Phiên Phiên: “Ngươi đang yên ổn dưỡng thai lại chạy đến đây làm gì?” Bà nói đến đây, làm như nhớ đến cái gì: “Vương gia lại gọi ngươi đến sao?”
Lúc bà nói chuyện biểu hiện cực kỳ lãnh khốc, đôi mắt già nua như có lửa thiêu đốt, cực kỳ sắc bén. Khánh Vương yêu thích sắc đẹp, thường sủng ái Khương Phiên Phiên, thậm chí bất phân ngày đêm, trước kia lão Vương phi cho rằng chỉ cần nàng mang thai là xong chuyện, ai ngờ nàng cũng rất gian xảo, lập tức dâng lên hai tì nữ xinh đẹp cho Khánh Vương, khiến cho hắn hao hết tinh lực, tinh thần kém cỏi, cho nên lão Vương phi vừa nhìn thấy Khương Phiên Phiên liền cảm thấy không thoải mái.
Khương Phiên Phiên giật mình, liên tục xua tay nhưng không dám nói đến Giang Tiểu Lâu, gương mặt sợ hãi trắng bệch.
“Mẫu thân, đại phu đang trị liệu bên trong, chờ ông ấy đi ra hãy nói.” Khánh Vương phi mở miệng giải vây cho Khương Phiên Phiên.
Lão Vương phi đau lòng khó chịu ngồi xuống, miệng không ngừng thổn thức: “Xưa nay thân thể Vương gia rất tốt, sao lại đột nhiên ngã bệnh.”
Khương Phiên Phiên liếc nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, thấy biểu hiện của nàng vô cùng lạnh nhạt, làm như không nghe thấy, trong lòng không khỏi bồn chồn. Rốt cuộc có nên nói ra Giang Tiểu Lâu hay không, dù sao là nàng chọc giận Vương gia, không lẽ bắt mình gánh lấy tiếng oan? Nhưng nghĩ đến chuyện tất cả nhược điểm của mình đều nằm trong tay người ta, trái tim nàng lại vô cùng hoang mang.
Lão đại phu xốc bức rèm lên, từ bên trong đi ra, lão Vương phi vội vàng hỏi: “Đại phu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Đại phu thở dài nói: “Vương gia bị trúng phong rồi.”
“Trúng phong, sao lại như vậy?” Lão Vương phi không dám tin tưởng, “Sức khỏe của Vương gia rất tốt, ngay cả cảm mạo ho hen cũng chưa từng bị, sao lại trúng phong chứ?”
Đại phu không đồng ý mà nói: “Bây giờ Vương gia đã có tuổi, thường ngày hay nổi giận, như vậy rất dễ phát bệnh, không có quan hệ gì với chuyện thường ngày khỏe mạnh hay không. Càng là người cường tráng, một khi ngã bệnh lại càng nặng, ngài cứ vào xem thử đi.”
Lão Vương phi lập tức đi vào, đến cửa mới phát hiện mọi người còn đứng sững tại chỗ, không khỏi quát lên: “Còn đứng đó làm gì, theo ta vào.”
Khánh Vương nằm trên giường, mắt mở to miệng méo xệch, miệng còn không ngừng chảy nước dãi, ánh mắt đờ đẫn mất hồn.
Lão Vương phi ngồi trước gường, tay đặt lên ngực hắn, cảm giác được trái tim đang đập mới thở phào nhẹ nhõm.
Tì nữ dâng thuốc lên, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng hắn, miệng Khánh Vương giật giật, nước thuốc đổ xuống nhưng lại ra gối hết một nữa. Lão Vương phi thấy vậy không khỏi rơi nước mắt: “Con trai của ta, con làm sao vậy hả?” Bà vừa nói vừa đánh rầm rầm xuống giường, tức giận nói: “Đều do các ngươi, đều do các ngươi, bảo các ngươi phải chăm sóc Vương gia thật tốt, đám các người nếu không phải chỉ biết mê hoặc thì cũng là đồ không có tâm can, tất cả đều là phế vật.”
Giang Tiểu Lâu nhìn chằm chằm Khánh Vương nằm trên giường, hắn cứ ô ô a a không nói nên lời, chỉ trừng mắt gắt gao nhìn Giang Tiểu Lâu, bộ dáng vừa tức hận vừa gấp gáp.
Lão Vương phi vẫn chưa phát hiện, còn Khánh Vương phi thì trong lòng rất rõ ràng, liền tiến lên ôn nhu khuyên nhủ: “Mẫu thân, chuyên đến nước này trách ai cũng vô ích, chuyện quan trọng là giúp Vương gia cố gắng tịnh dưỡng.” Bà nói vậy, nhưng lại cảnh giác nhìn sang Khương Phiên Phiên bên cạnh.
Trong lòng Khương Phiên Phiên lập tức co rút lại sợ hãi, Khánh Vương phi là chủ mẫu trong phủ, tính mạng mình nằm trong tay người này, chuyện hôm nay nói cho cùng là bản thân Vương gia làm sai trước, cho dù náo loạn đến lật trời cũng không có gì tốt. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không dám vạch trần, không thể làm gì khác hơn là cười cầu hòa: “Đúng vậy, cũng trách bọn thiếp không tốt, không thể chăm sóc cho Vương gia, xin ngài bớt giận.”
Lão Vương phi mắt lạnh nhìn nàng: “Rốt cuộc vì chuyện gì mà Vương gia tức giận đến mức này, ngươi nói.”
Gương mặt Khương Phiên Phiên lộ vẻ oan ức: “Vốn dĩ thiếp chuẩn bị một ít bánh ngọt đứa đến, ai ngờ vừa vào cửa liền thấy Vương gia đang nổi trận lôi đình, cũng không biết là lý do gì, chuyện này… bọn hộ vệ có thể làm chứng cho thiếp.”
Khương Phiên Phiên đã không dám nói thì bọn hộ vệ lại càng không dám hé răng.
Lão Vương gia nghe vậy sắc mặt hơi hòa hoãn lại: “Không lẽ là vì làm không tốt chuyện bệ hạ giao phó?”
“Đúng rồi, gần đây không phải Vương gia vì chuyện bọn thảo khấu ở Vọng Châu mà luôn bận rộn với các vị Thượng thư đó sao? Có lẽ là do quá vất vả mới sinh bệnh thế này,” Khánh Vương phi nói đến đây, quay đầu lại hỏi đại phu, “Vương gia bệnh như vậy, cần tịnh dưỡng bao lâu mới có thể nói chuyện?”
“Cái này rất khó nói, có người bị trúng phong một tháng đã có thể nói chuyện, có người cả đời cũng không thể, lão phu thấy toàn thân Vương gia không thể cử động, tức là bệnh rất nặng, sau này cứ cố gắng chăm sóc. Chỉ cần chăm sóc tốt thì sẽ từ từ khá hơn.” Đại phu không nhanh không chậm trả lời.
Cả đời cũng không thể khá hơn, vậy cái nhà này biết làm sao? Sắc mặt lão Vương phi bắt đầu trắng bệch.
Khánh Vương phi lại đau thương tràn ngập: “Mẫu thân, ngài nên quay về nghỉ ngơi trước đi, không nên khiến cho bản thân mình cũng ngã bệnh.”
“Vương gia ra nông nỗi này, ta còn có thể ngồi yên được sao. Ôi, gia môn bất hạnh, đúng là gia môn bất hạnh.” Lão Vương gia nặng nề đấm xuống giường, ngồi đó than thở một lát, cuối cùng vẫn được Khánh Vương phi khuyên nhủ mà đi ra ngoài.
Khương Phiên Phiên đứng yên không dám nhích nhích, chỉ nhìn chằm chằm Khánh Vương phi.
Vương phi nhàn nhạt nói: “Hôm nay ngươi cũng hoảng hốt rồi, đi ra trước đi, sau này ta sẽ trọng thưởng.”
Khương Phiên Phiên giật mình trong lòng, vội cúi đầu xuống: “Vâng.”