Sau khi đổi quần áo và nệm giường, A Kiều ăn chút cháo rồi ngủ. Khi nàng bị tiếng khóc của hài tử đánh thức mới phát hiện Triệu Yến Bình vẫn còn bên cạnh, cô mẫu cũng tới, dẫn theo biểu đệ Tiết Diễm và biểu muội Tiết Ninh.
A Kiều hỏi Triệu Yến Bình: “Sao chàng không đến Đại Lý Tự?”
Triệu Yến Bình chưa kịp trả lời, Mạnh thị cười chất nữ: “Yến Bình mới có con, còn chưa ngắm đủ, làm gì có tâm trạng đi làm, đã xin nghỉ rồi. Yên tâm đi, Đại Lý Tự nhiều quan viên như vậy, thiếu hắn một ngày cũng không loạn.”
A Kiều lo lắng hắn xin nghỉ là không thích hợp, Triệu gia không giống danh môn quý tộc trong kinh thành, xảy ra chuyện gì đều có gia tộc làm chỗ dựa, lỡ như Triệu Yến Bình bị người ta chỉ trích vì xin nghỉ thì không đáng.
“Chỉ xin nghỉ nửa ngày, ăn xong cơm trưa sẽ đi.” Thấy nàng lo lắng chuyện này, Triệu Yến Bình lập tức giải thích. Sáng sớm nàng chưa nói được mấy câu đã ngủ, sắc mặt tái nhợt phờ phạc nên Triệu Yến Bình không yên tâm.
“Được rồi, Yến Bình đi ra ngoài trước, tới giờ cho hài tử bú.” Liễu thị ẵm cháu gái bé bỏng đang khóc đi vào, bà nói với nhi tử đầy vẻ ghét bỏ.
Triệu Yến Bình nhìn A Kiều, sau đó đi ra ngoài.
Mạnh thị cũng đuổi Tiết Diễm và Tiết Ninh ra ngoài, sau đó cùng với Liễu thị hỗ trợ A Kiều hoàn thành lần cho bú đầu tiên của nàng.
Thật ra với điều kiện hiện tại của Triệu gia, có thể thuê bà vú, nhưng đứa nhỏ này là sự chờ mong của A Kiều, nàng luyến tiếc không muốn người khác cho bú. Khó khăn lắm mới được làm mẫu thân, tình cảm người mẹ của A Kiều quá lớn, chỉ chờ nữ nhi mau chóng cảm nhận được.
Nàng nằm nghiêng, tiểu Nha Nhi nhanh chóng tìm được mẫu thân, với sự giúp đỡ của tổ mẫu, bé bú một cách chăm chỉ.
Mạnh thị khom lưng nhìn, mỉm cười: “Con bé này, sức lực cũng không nhỏ, lúc Ninh nhi nhà chúng ta mới sinh ra, thử rất nhiều lần đều không được nên khóc um sùm.”
Sức lực đủ chứng tỏ khỏe mạnh, A Kiều nhìn khuỷu tay nho nhỏ của nữ oa, mặt mày ngập tràn niềm vui.
Hài tử còn nhỏ, ăn no rồi ngủ, tạm thời đặt bên cạnh A Kiều.
Tối hôm qua Liễu thị thức cả đêm, lúc này đã mỏi mệt, Mạnh thị kêu bà đừng khách khí, cứ đi ngủ bù, không cần tiếp đón bà.
Liễu thị rời đi, Mạnh thị ngồi bên cạnh chất nữ, kéo tay A Kiều nói rất nhiều chuyện.
Đối với A Kiều, cô mẫu là một nửa người mẹ, sinh hài tử vừa đau vừa khó khăn, lúc này có người nhà mẹ ruột dịu dàng quan tâm nàng, lòng A Kiều rất ấm áp.
“A Kiều à, nữ nhân nhất định phải ở cữ cho kỹ, cô mẫu không ngăn cản con cho bé bú sữa, nhưng đừng quản chuyện ngủ và tắm rửa của hài tử, cứ giao cho nha hoàn làm, nha hoàn không hiểu còn có bà bà. Cho dù nửa đêm hài tử khóc la, con cứ sai Yến Bình, đừng để bản thân mệt nhọc, lỡ như để lại mầm bệnh thì hối hận cả đời.”
A Kiều cười gật đầu.
Mạnh thị liếc ra cửa, khẽ hỏi A Kiều: “Con sinh nữ nhi, bà bà có lộ sắc mặt với con không?”
A Kiều dở khóc dở cười: “Người nghĩ cái gì vậy, mẫu thân không phải loại người như vậy, người thấy quần áo bà may cho tiểu Nha Nhi kìa, bộ nào cũng tinh xảo.”
Mạnh thị yên tâm, nếu Liễu thị ghét chất nữ, bà sẽ đón chất nữ đến phủ tướng quân ở cữ.
“À này, con và Yến Bình mau chọn tên cho hài tử, tiểu Nha Nhi nghe kỳ lắm, lần trước ta nói với Dượng con rằng hai đứa chuẩn bị gọi hài tử là tiểu Nha Nhi, hắn không đứng đắn, cứ nói mãi rằng đứa lớn phải kêu là răng hàm, đứa thứ nhì gọi là răng cửa, đứa cuối mới nên gọi là tiểu nha (răng nhỏ).”
A Kiều tưởng tượng vẻ mặt cà chớn của Dượng khi nói điều này, nàng cười đến nỗi đau cả bụng.
Đợi cô mẫu đi ra ngoài, Triệu Yến Bình bước vào xem nàng và hài tử, A Kiều mỉm cười kể chuyện này.
Triệu Yến Bình nghĩ thầm, hắn không đọc nhiều sách, cũng chưa từng tham gia thi cử, nhưng trong số các quan lớn quan nhỏ ở kinh thành, nếu nói đến học vấn, chỉ cần có mặt Tiết Ngao thì không tới phiên hắn đứng chót.
Dù không hài lòng với trò đùa của Tiết Ngao, nhưng cứ gọi nữ nhi là tiểu Nha Nhi quả thật là không thích hợp.
“Chút nữa ta sẽ đến Quốc công phủ trước khi vào cung, thỉnh cả nhà ân sư đến đây ăn mừng tiểu Nha Nhi được ba ngày tuổi, nhân tiện nhờ ân sư đặt tên giúp chúng ta.” Nhìn nữ nhi đang ngủ say, Triệu Yến Bình quyết định vậy. Nam hài tử đặt tên gì cũng được, nữ hài tử nên cẩn thận một chút, A Kiều xinh đẹp như vậy, nữ nhi lớn lên nhất định cũng rất xinh, cần một cái tên đẹp mới xứng.
Nếu có thể được Lư thái công đặt tên, đương nhiên A Kiều rất vui, tuy nhiên nàng đột nhiên nhớ tới một điều, hỏi Triệu Yến Bình: “Ai đặt tên cho chàng?”
Triệu Yến Bình, Triệu Hương Vân, dân chúng bình thường cũng có thể nghĩ ra tên Hương Vân, nhưng hai chữ Yến Bình tương đối đặc biệt.
Suy nghĩ của nàng hiện lên mặt, Triệu Yến Bình mỉm cười, giải thích: “Khi nương đang mang thai ta, trên trấn có một vị lão gia giàu có tổ chức sinh nhật đã mời gánh hát, lão thái thái đi nghe. Lời hát có câu “tứ hải yến bình”, ý là thiên hạ thái bình, lão thái thái cảm thấy câu này có ý tốt nên chọn tên này cho ta nhưng bà không biết là hai chữ nào, hỏi người quen đã từng đi học vài năm trong thôn, người nọ cũng không nhớ rõ lắm nên viết thành Yến Bình mà ta đang dùng.” A Kiều từng oán giận Triệu lão thái thái, nhưng Triệu lão thái thái qua đời đã lâu, những ân oán cũng phai nhạt, lúc này nghĩ đến cảnh Triệu lão thái thái tìm người hỏi cách viết tên cho tôn tử, A Kiều cảm thấy có chút đáng yêu.
“Chàng nói xem, lão thái thái ở trên trời nhìn thấy chàng cưới ta thì có tức giận hay không?” A Kiều kéo ngón tay Triệu Yến Bình và trêu ghẹo.
Triệu Yến Bình nắm tay nàng, không muốn nhắc tới những chuyện không vui.
Sau khi ăn xong, Triệu Yến Bình thay quan phục rồi lên đường.
Hắn đến Lý Quốc Công phủ trước, Lư thái công thấy đồ đệ đến vào giữa trưa, tưởng rằng Đại Lý Tự nhận được vụ án nghiêm trọng, kinh ngạc đến mức không ngủ trưa, mặc trung y vội vàng đi ra gặp đồ đệ, kết quả Triệu Yến Bình đến báo tin vui, tức phụ của đồ đệ sinh một tiểu thiên kim.
Không có vụ án lớn là chuyện vui, trong nhà đồ đệ có thêm con là điều đáng mừng, Lư thái công vuốt râu cười: “Được rồi, ta đã biết, ngươi đến Đại Lý Tự trước, tan việc thì đến đây, ta đảm bảo nghĩ ra vài cái tên hay để ngươi chọn.”
Triệu Yến Bình nói lời cảm tạ và cáo từ.
Đến Đại Lý Tự, các đồng liêu dồn dập chúc mừng hắn, chỉ có hữu tự chính Trịnh Tây Hà cùng chức quan ngũ phẩm dường như có nhã ý nói rằng trước nở hoa sau kết quả như một lời động viên Triệu Yến Bình, thật ra hả hê khi Triệu Yến Bình không có nhi tử.
Triệu Yến Bình nhận ra Trịnh Tây Hà có ý nhằm vào hắn, ngày thường hắn không để ý, lần này hắn rất vui vì có nữ nhi, Trịnh Tây Hà lại có lời nói kỳ lạ, Triệu Yến Bình khinh thường không muốn tranh cãi với Trịnh Tây Hà. Khi đi cùng Trịnh Tây Hà đến gặp Đại Lý Tự Khanh Thái Kỳ, Triệu Yến Bình chỉ ra lỗi sai của Trịnh Tây Hà không hề khách khí.
Lỗi này của Trịnh Tây Hà rất nghiêm trọng, Thái Kỳ giận dữ, lưu lại Trịnh Tây Hà một mình để răn dạy, khi Trịnh Tây Hà bước ra khỏi phòng của Thái Kỳ, mặt hắn xám xịt.
Về phần Triệu Yến Bình, hắn đã vứt sự khó chịu lên chín tầng mây. Chạng vạng tan việc, Triệu Yến Bình đến chỗ Lư thái công để lấy tên.
Lư thái công rất nghiêm túc, viết vài cái tên mà ông hài lòng trên giấy đỏ. Lão thái công có xuất thân là tiến sĩ nhị bảng, học vấn cao, chữ viết có phong thái thoát tục, Triệu Yến Bình lần lượt nhìn, cảm thấy tên nào cũng rất êm tai.
“Thích thì chọn một cái, không thích thì thôi.”
Thấy đồ đệ nhìn tới nhìn lui mà chẳng có biểu hiện gì, Lư thái công hơi nheo mắt nói, chẳng lẽ đồ đệ không hài lòng tên nào cả?
Triệu Yến Bình phản ứng kịp, vội giải thích: “Ân sư chọn tên rất hợp ý của đệ tử, nhưng hài tử là do A Kiều cực khổ sinh ra, đệ tử muốn đem danh sách tên này về nhà cho nàng chọn.”
Lư thái công hiểu ra, trên mặt cười đầy nếp nhăn, ngay sau đó lại xụ mặt, sốt ruột nói: “Đi đi, toàn bộ kinh thành chỉ có ngươi biết thương tức phụ, một đại nam nhân mà đặt tên phải để tức phụ quyết định, truyền ra không sợ bị người ta chê cười à.”
Triệu Yến Bình biết ân sư trêu hắn, sau khi cảm ơn, hắn cáo lui với vẻ mặt như bình thường.
Trở lại ngõ Sư Tử, trời đã tối.
Triệu gia rất náo nhiệt cả buổi chiều, láng giềng lần lượt đến chúc mừng, Giang nương tử cũng cố ý chạy tới, A Kiều trò chuyện với người này người nọ, nửa chừng cho hài tử bú rồi ngủ gật, thời gian chẳng mấy chốc trôi qua nhanh.
Triệu Yến Bình đổi thường phục trước mới đến bên cạnh nàng, đưa tờ giấy đỏ cho nàng xem.
A Kiều liếc mắt đã nhìn trúng “Sơ Cẩm”.
“Lão thái công có nói vì sao nghĩ đến Sơ Cẩm không?” A Kiều tò mò.
Triệu Yến Bình gật đầu: “Ân sư nói, tiểu Nha Nhi sinh vào sáng sớm, là sự bắt đầu của ngày mới, sinh vào mùa xuân, cũng là mùa đầu tiên trong bốn mùa, trăm hoa đua nở rực rỡ sắc màu, cho nên đặt tên là Sơ Cẩm, hy vọng cả đời của bé đều như đóa hoa nở rộ xinh tươi.”
A Kiều càng nghe thì cười càng tươi, khi nàng vừa nhìn thấy tên này cũng nghĩ đến hình ảnh mà Lư thái công miêu tả.
“Vậy chọn Sơ Cẩm đi.” A Kiều nhìn Triệu Yến Bình nói.
Triệu Yến Bình mỉm cười: “Được, gọi là Sơ Cẩm.”
Tiểu Sơ Cẩm không biết mình có một cái tên hay, chỉ ăn rồi ngủ, cả đêm thức dậy ba lần và đi tiểu hai lần.
Liễu thị định sắp xếp Đông Trúc hầu hạ trong phòng, để nhi tử ngủ trong nhĩ phòng, A Kiều cũng không muốn ảnh hưởng giấc ngủ của Triệu Yến Bình, nhưng Triệu Yến Bình mới làm cha, muốn dành nhiều thời gian cho hài tử, hắn kiên quyết ngủ chung phòng với A Kiều. Cho nên mỗi khi hài tử khóc, hai vợ chồng đều thức giấc, A Kiều không tiện cử động mạnh nên Triệu Yến Bình ẵm nữ nhi đến cho nàng, đợi A Kiều cho bú xong, hắn ẵm nữ nhi sang một bên. Nếu nữ nhi tiểu tiện hoặc đại tiện, Triệu Yến Bình tự mình giải quyết, A Kiều không yên tâm nên nhìn chằm chằm hắn, Triệu Yến Bình còn giục nàng đi ngủ, không cần lo lắng.
Đều là lần đầu tiên làm cha mẹ, hai vợ chồng luống cuống tay chân vất vả nửa tháng, cuối cùng mới thích nghi với cuộc sống nuôi con, A Kiều cho bú ngày càng thuần thục, Triệu Yến Bình thay tã cho nữ nhi cũng ngày càng lưu loát.
Bận rộn như vậy, tiểu Sơ Cẩm sắp đầy tháng, khuôn mặt nhăn nheo đã trở nên trắng mịn bóng loáng, đôi mắt to tròn, ai gặp cũng thích.