Editor: Trà Xanh
Vì muốn đi dạo bờ sông vào buổi tối, hôm nay Triệu gia ăn tối rất sớm, sau khi ăn xong mà hoàng hôn vẫn còn rực rỡ.A Kiều vào đông phòng thay quần áo.
Sau khi mặc xong, A Kiều đứng trước gương, càng ngắm càng thích. Quan gia xứng đáng là bộ đầu xuất sắc nhất huyện thành trong vài thập niên qua, hắn không đo kích thước nàng, chỉ dùng mắt ước tính chiều rộng và chiều cao của nàng khá chuẩn. Hắn chọn áo choàng này tựa như hàng được đặt may cho riêng nàng, không dài không ngắn không chật không rộng, thắt lưng cũng có thể tôn lên vòng eo thon thả của A Kiều.
Màu sắc quá xám xịt, không đẹp như áo choàng màu xanh trúc của Thẩm Anh cô nương.
Hầu hết các nam nhân không biết cách chọn phục trang, dù sao quan gia cũng có lòng, A Kiều đã rất thỏa mãn.
A Kiều dùng vải cột mái tóc dài đen nhánh lên đỉnh đầu thành búi tóc nam nhi, nàng nhìn vào gương lần nữa và cảm thấy xa lạ.
A Kiều ngượng ngùng đi ra ngoài.
Triệu Yến Bình và Thẩm Anh đang đứng trong sân, Thúy Nương cũng muốn đi, nhưng cần có một người ở lại giữ nhà.
Triệu Yến Bình quay mặt ra cửa, Thẩm Anh nhìn thấy A Kiều, mỉm cười kéo tay áo huynh trưởng để hắn quay đầu lại.
Triệu Yến Bình nghiêng người ra sau, nhìn thấy một thiếu niên trắng nõn tuấn tú, mày liễu mắt hạnh, dung mạo không thua kém lúc nàng mặc trang phục nữ.
Ma xui quỷ khiến, Triệu Yến Bình nghĩ đến việc lão thái thái hiểu lầm hắn, tin chắc rằng hắn thích các ca nhi tuấn tú.
Dáng vẻ hiện tại của A Kiều chính là ca nhi tuấn tú mà lão thái thái nói phải không?
Triệu Yến Bình thu hồi ánh mắt, vẻ mặt nhàn nhạt: “Đi thôi.”
A Kiều không khó chịu khi thấy quan gia không thèm quan tâm đến ngoại hình của nàng. Quan gia đi trước, nàng và Thẩm Anh sóng vai phía sau. Thẩm Anh là người giỏi nói chuyện, có nàng bên cạnh, A Kiều cảm thấy rất thoải mái. Nếu chỉ có nàng và quan gia, quan gia trầm mặc ít nói, nàng cũng không biết nói gì, hai người chỉ lặng lẽ đi sẽ rất nhàm chán.
Băng qua một con phố là đến bờ sông.
Hôm nay hai bên bờ sông Khánh Hà vô cùng sôi động, bá tánh có tiền rủng rỉnh trong nhà đều đi ra tiệm ăn, du khách đông đến nỗi xếp thành hàng dài bên ngoài nhiều tiệm cơm. A Kiều càng tò mò về việc kinh doanh của nàng nên dẫn Thẩm Anh đến lều, lúc này Triệu Yến Bình lặng lẽ lui về phía sau hai người để tiện chăm nom.
Điều khiến A Kiều mỉm cười chính là căn lều của nàng rất đông khách, có nhiều phụ nhân trẻ và thiếu nữ thanh xuân đang đứng trước quầy hàng. Quách Hưng và Thu Nguyệt bận rộn tiếp đãi khách, không nhận ra bọn họ đã đến.
“Tiểu tẩu đã tìm được cánh tay đắc lực rồi. Ta nghĩ sau này mỗi tháng tẩu nên đặt một ngàn hộp phấn mới được. Trung thu tháng 8 sẽ có ba đêm liên tiếp không giới nghiêm, tháng 9 có tết Trùng Dương, đầu mùa thu đến giữa mùa hè sang năm là mùa cao điểm bán phấn mặt, một tháng 600 hộp chưa chắc đủ bán.” Thẩm Anh phân tích cho A Kiều.
A Kiều cũng nghĩ vậy.
Thẩm Anh còn đề nghị A Kiều thuê cửa hàng lớn hơn.
Triệu Yến Bình đột nhiên nói: “Không cần thuê cửa hàng gấp, lều đủ dùng thì cứ như vậy, không phải mỗi đêm đều bán được giống hôm nay.”
A Kiều cũng quen làm việc theo từng bước nên nghe lời hắn.
Thẩm Anh rụt vai, cảm thấy huynh trưởng quá thận trọng.
“Muốn ngồi thuyền không?” Có quá nhiều du khách trên bờ chen chúc nhau, Triệu Yến Bình lo lắng có người lợi dụng đụng chạm A Kiều và muội muội, hắn cảm thấy ngồi thuyền đi dạo thì thích hợp hơn.
A Kiều và Thẩm Anh đồng thời gật đầu.
Triệu Yến Bình đưa các nàng đến chỗ neo thuyền phía trước mặt.
Mỗi dịp lễ tết, buôn bán gì cũng tăng lên. Ngày thường, hai mươi văn tiền là có thể thuê một chiếc thuyền nhỏ dạo chơi trên sông Khánh Hà ở huyện thành. Hôm nay là Thất Tịch, người chèo thuyền tăng giá, đòi tận một đồng bạc, nhưng đành chịu thôi, có quá nhiều người muốn ngồi thuyền, đặc biệt là một số thiếu nam thiếu nữ, thà tốn năm đồng bạc còn hơn thuê loại thuyền dã chiến này! Thuyền càng tráng lệ thì tiền thuê có thể tăng lên đến một hoặc hai đồng!
“Mắc quá, chúng ta đi bộ thôi.” A Kiều tiếc tiền ngồi thuyền, một đồng bạc, nàng bán năm hộp phấn mặt mới có thể kiếm ngần ấy tiền!
Triệu Yến Bình nhìn nàng.
Nàng dám mua một bộ sách ba lượng bạc, hắn tưởng A Kiều buôn bán được nên ăn xài phung phí, hóa ra chỉ sẵn lòng mua sách cho hắn, ăn uống đi chơi thì lại muốn tiết kiệm?
Triệu Yến Bình trực tiếp vẫy tay một chiếc thuyền trống.
Kết quả khi hắn muốn thuê thuyền, phía sau đột nhiên có một đôi nam nữ trẻ tuổi chen vào, vị công tử mặc tơ lụa, thấy xung quanh không có thuyền nào tốt hơn, hắn ném một thỏi bạc vụn cho người chèo thuyền rồi chuẩn bị lên thuyền. Người chèo thuyền ước lượng số bạc vụn, ít nhất là một hai miếng, mặt mày vui vẻ, bỏ rơi Triệu Yến Bình không chút do dự.
Triệu Yến Bình nhíu mi, nhưng không nói gì thêm, tiếp tục chờ thuyền khác.
Lúc này, một chiếc thuyền ô bồng nhỏ chèo tới, cửa sổ mui thuyền mở ra, bên trong mơ hồ có người.
Triệu Yến Bình dời mắt và nhìn những chiếc thuyền khác phía sau.
Chiếc thuyền ô bồng nhỏ nhích lại gần, một cái đầu thò ra khỏi mui thuyền, cười kêu Triệu Yến Bình: “Triệu gia cũng tới du hồ hả, hôm nay là ngày tốt sao không ở nhà với tiểu tẩu dịu dàng?”
Thuận nhi nháy mắt với Triệu Yến Bình đang đứng trên bờ.
Hắn không nhận ra A Kiều đang mặc trang phục nam, tri huyện Tạ Dĩnh nhìn qua cửa sổ thấy rõ ràng, đá nhẹ phía sau chân Thuận nhi.
Lúc này Thuận nhi mới thấy A Kiều, hắn xấu hổ chạy ra khỏi mui thuyền, đi ra đuôi thuyền để trốn.
Tạ Dĩnh đi đến đầu thuyền chào Triệu Yến Bình: “Nếu Triệu huynh không ngại thì cùng nhau đồng hành.”
Triệu Yến Bình từ chối: “Sao dám làm phiền đại nhân, đêm nay có nhiều thuyền, chúng ta chờ một chút là được.”
Tạ Dĩnh cười nói: “Ta vốn định thuê thuyền nhỏ một đồng bạc, chờ mãi không được mới lãng phí bạc thuê chiếc này. Triệu huynh và tiểu tẩu lên thuyền đồng hành, bạc ta bỏ ra sẽ đáng giá hơn, nếu không thì phí quá.”
Là công tử của hầu phủ, đâu cần quan tâm đến năm đồng bạc, chẳng qua là thành tâm mời hắn.
Triệu Yến Bình không thể từ chối và nói cảm tạ. Đợi người chèo thuyền dừng lại, hắn đang định giúp A Kiều đứng bên cạnh và muội muội lên thuyền trước, thì đúng lúc này, phía sau có một nhóm người trẻ tuổi cho rằng Tạ Dĩnh muốn rời thuyền, trong đó một gã công tử vội vàng chen lên phía trước để tranh giành thuyền với Triệu Yến Bình, Thẩm Anh đứng phía ngoài bị hắn ép ngã xuống nước!
A Kiều chưa phản ứng kịp, Triệu Yến Bình bị vướng nàng, giơ tay không chụp kịp Thẩm Anh!
Thật ra sau khi Thẩm Anh giật mình, nàng theo bản năng nghiêng người về phía trước mạn thuyền, một chân dẫm lên đó, hơn phân nửa thân người vẫn bị nhoài ra khỏi thuyền. Thấy nàng sắp rơi xuống nước, một bàn tay to nắm lấy cánh tay nàng và kéo nàng vào trong. Thẩm Anh hoảng sợ, đâm đầu vào ngực nam nhân đó.
Tạ Dĩnh vừa rồi chỉ thấy Triệu Yến Bình và A Kiều chứ không để ý tiểu công tử trẻ tuổi bên cạnh, hắn giúp một tay nhưng không nghĩ gì. Khoảnh khắc Thẩm Anh đụng vào ngực hắn, sự mềm mại khiến Tạ Dĩnh nhận ra rằng đây đâu phải tiểu công tử, rõ ràng là một vị cô nương giả nam!
Tạ Dĩnh kịp thời đỡ cô nương xa lạ đứng vững rồi lui ra sau hai bước.
Thẩm Anh chạy đến huyện thành vì giận dỗi ở nhà. Nàng theo huynh trưởng và tiểu tẩu ra ngoài du ngoạn để tâm trạng tốt hơn, nhưng suýt nữa bị người ta đụng rớt xuống nước. Hai cơn lửa giận cùng nhau châm ngòi, Thẩm Anh nhất thời không quan tâm đến việc cảm tạ ân nhân, nàng quay đầu nổi giận với vị công tử béo ú đụng nàng trên bờ: “Vội vàng chuyện gì, vội đi tìm chết có phải không? Hôm nay ta không rớt xuống nước coi như ngươi may mắn, nếu không xem ta làm sao trị ngươi!”
Khi nàng cất tiếng, giọng nói vừa ngọt ngào vừa giòn giã, lúc này, mọi người phát hiện nàng là cô nương, một vị cô nương xinh xắn.
Gã công tử mập cũng không phải là người đứng đắn, nhìn chằm chằm Thẩm Anh một cách háo sắc: “Muốn trị ta? Tiểu cô nương chuẩn bị trị thế nào, hay là ta theo nàng lên thuyền để nàng ra tay cho dễ?”
Đám hồ bằng cẩu hữu đi chung với hắn mở miệng cười ồn ào.
Tiếng cười chưa dứt, Triệu Yến Bình đỡ A Kiều lên thuyền đột ngột quay lại, trầm mặt, không nói tiếng nào, trực tiếp đá vào phía sau chân của gã công tử mập đó. Gã không phản ứng kịp, cũng không linh hoạt như Thẩm Anh, thân người tròn quay rớt xuống nước, bọt sóng văng tung tóe!
Nước sông không sâu, công tử mập biết bơi chút đỉnh nên ló đầu lên la lối chửi Triệu Yến Bình.
Đám hồ bằng cẩu hữu của hắn hào hứng xăng tay áo, nhào tới muốn đẩy Triệu Yến Bình xuống luôn.
Triệu Yến Bình dùng một tay túm cổ áo của một gã trong nhóm ném xuống nước, xoay người lại đá một gã khác lên trên đường. Mấy gã còn lại thấy hắn quá lợi hại, ngay lập tức không dám xông lên.
Thẩm Anh nhìn ba người vùng vẫy dưới nước, cơn giận biến mất, nàng nói với gã công tử kia: “Hiện tại đã biết ta trị ngươi ra sao rồi chứ? Còn dám xô đẩy thô lỗ, ca ca của ta sẽ đánh gãy chân lợn của ngươi!”
Gã mập còn muốn mắng thêm, Thuận nhi ở đuôi thuyền cầm một đài sen trên thuyền ném vào hắn, trúng ngay vào đầu: “Câm miệng, ngươi dám giành giật thuyền của tri huyện đại nhân à, chán sống rồi phải không?”
Công tử mập che đầu dính đài sen, hoảng sợ nhìn về phía đầu thuyền.
Tạ Dĩnh lạnh lùng liếc hắn, nháy mắt với Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình phớt lờ đám người cà chớn này, nhảy lên thuyền, ra hiệu A Kiều và muội muội ra trước mui thuyền ngồi.
Người chèo thuyền tiếp tục chèo về phía trước.
Bá tánh xem náo nhiệt ở hai bên bờ sông bàn tán sôi nổi, nhưng những chuyện đó chẳng dính dáng gì đến nhóm Triệu Yến Bình.
Trong mui thuyền có hai cái bàn nhỏ, bốn người nam nữ ngồi xuống, Triệu Yến Bình giới thiệu với Tạ Dĩnh: “Đại nhân đã gặp thiếp thất của tiểu nhân, người này là Thẩm Anh, nhị muội của ta. Nàng thường được trong nhà cưng chiều quá mức nên tính tình không chịu thua kém ai, lời nói và việc làm tùy hứng, khiến đại nhân chê cười rồi.”
Thẩm Anh trừng mắt nhìn hắn: “Lời nói và việc làm tùy hứng chỗ nào? Hắn đụng muội trước, muội mắng hắn chẳng lẽ sai ư?”
Triệu Yến Bình dạy muội muội: “Không được vô lễ trước mặt đại nhân.”
Thẩm Anh liếc nhìn tri huyện đại nhân ôn nhuận như ngọc, hừ nhẹ, quay đầu nhìn phía bên kia bờ sông.
A Kiều nhẹ nhàng giải thích với Tạ Dĩnh: “Đại nhân, cô nương ngày thường không phải thế này, vừa rồi bị người ta chọc giận nên mới…”
Tạ Dĩnh xua tay, cười nói: “Không sao, mấy người kia va chạm Thẩm cô nương trước, đáng bị mắng.”
Cuối cùng cũng có người nói thay nàng, Thẩm Anh ai oán liếc huynh trưởng, sau đó đứng lên, chắp tay với Tạ Dĩnh: “Đa tạ đại nhân kéo ta khi nãy, nếu không ta thảm rồi.”
Tạ Dĩnh rũ mắt, hơi mỉm cười: “Chuyện nhỏ không tốn sức, mời cô nương ngồi.”
Thẩm Anh ngồi xuống lại.
Tạ Dĩnh đứng dậy, nói với Triệu Yến Bình: “Trong thuyền hẹp nên tầm nhìn có hạn, ra ngoài có thể ngắm được ánh đèn, ta ra đuôi thuyền nhìn, Triệu huynh và mọi người cứ tự nhiên.”
Triệu Yến Bình cũng muốn đi cùng hắn.
Thẩm Anh đảo mắt, vội vàng đứng dậy, nháy mắt với huynh trưởng: “Đại ca hiếm khi đi chơi với tiểu tẩu, hai người ở trong ngắm cảnh đi, ta cũng ra ngoài hít thở.”
Nói xong, Thẩm Anh xoay người ra hiệu Tạ Dĩnh đi mau, nàng cười đi theo sau.
Triệu Yến Bình nắm cổ tay muội muội: “Cô nương làm sao ra ngoài được, muội…”
Thẩm Anh gạt tay hắn, trừng mắt nói: “Đêm nay là Thất Tịch, bên ngoài thiếu cô nương đi chơi sao? Hơn nữa muội mặc đồ như vầy, trên bờ có ai nhìn ra muội là cô nương không? Kêu huynh ngồi chơi với tiểu tẩu thì cứ ngồi đi, muội lớn rồi, không cần huynh lo.” Sợ huynh trưởng dây dưa, Thẩm Anh tăng tốc, chen qua Tạ Dĩnh đi ra ngoài.
Triệu Yến Bình cau mày.
Tạ Dĩnh lắc đầu thông cảm, mỉm cười bước ra khỏi cửa thuyền rồi hạ rèm xuống.
—
Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa