Editor: Trà Xanh
“Đã dặn ngài phải bình tâm nghỉ ngơi, tại sao tức giận như vậy?”Lão lang trung đầu bạc mới đến Triệu gia ngày hôm trước lại bị Triệu Yến Bình mời đến, thấy hai mắt Triệu lão thái thái đều nhìn một phía, đây rõ là triệu chứng trúng gió, lão lang trung nhíu mày hỏi. Năm ngoái ông khám cho Triệu lão thái thái một lần, hôm trước Triệu lão thái thái bị Kim thị chọc tức, ông luôn dặn đừng để bà nổi giận, không ngờ lão thái thái vẫn bị trúng gió.
A Kiều nhìn quan gia, sắc mặt Triệu Yến Bình nặng nề và bất lực.
Không ai chọc tức lão thái thái cả, do lão thái thái nằm mơ cãi nhau với người ta, tự mình bực tức cả đêm, buổi sáng thức dậy té xuống đất, Triệu Yến Bình nghe động tĩnh vội vàng chạy tới mới phát hiện lão thái thái không đụng chỗ nào nhưng đôi mắt lại không ổn.
Lão lang trung châm cứu cho Triệu lão thái thái, kê toa thuốc, cảnh cáo Triệu Yến Bình lần cuối: “Bệnh của lão thái thái cần nghỉ ngơi mới có thể khôi phục, nếu tiếp tục tức giận thì nhẹ nhất là nằm liệt giường.”
Khí huyết tấn công tim mạch, trong trường hợp nghiêm trọng, cố gắng ngồi dậy đột ngột sẽ mất mạng.
Lão lang trung không nói lời này cho Triệu lão thái thái, chỉ dặn riêng Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình tiễn lão lang trung đi, về phòng ngồi trước giường lão thái thái, nắm tay lão thái thái nói: “Tổ mẫu, người đã nghe lang trung dặn rồi đó, người đừng bực mình người ngoài, phải nghỉ ngơi thanh thản, một năm nữa đại nhân sẽ về kinh thành, theo lời hắn nói, sẽ chú ý công việc ở kinh thành giúp ta, đến lúc đó ta đưa người vào kinh hưởng phúc, còn nhờ người chọn một mối hôn nhân tốt cho tôn tử.”
Tâm bệnh cần có thuốc chữa vết thương lòng, Triệu Yến Bình chọn những điều mà lão thái thái thích nghe.
Triệu lão thái thái đúng là rất thích nghe, nhưng bà chưa quên tôn tử dở hơi, hừ nói: “Con chỉ gạt ta thôi, con chưa hề chạm vào A Kiều, ta tìm một người tức phụ tốt thì con sẽ muốn à?”
A Kiều đã đứng ngoài cửa nãy giờ, nghe quan gia nói muốn cưới vợ nên lòng nàng chua xót, lúc này nghe lão thái thái đề cập việc này, A Kiều vô thức nắm cổ áo, sợ quan gia lỡ miệng, sợ lão thái thái phát hiện nàng luôn lừa bà.
Triệu Yến Bình liếc mắt ra ngoài, sau đó nghiêm nghị nói với lão thái thái: “Khi nào người hết bệnh, ta sẽ viên phòng với A Kiều.”
Triệu lão thái thái: “Đêm nay hai đứa viên phòng thì ta càng mau hết bệnh.”
Triệu Yến Bình gật đầu: “Đêm nay ta sẽ viên phòng với A Kiều, sáng mai ta về quê kêu nhị thúc tới, bắt ông quỳ gối trong viện xin lỗi người, để láng giềng biết năm xưa chuyện nương của ta tái giá và Hương Vân bị bán không phải là lỗi của người.”
Triệu lão thái thái thật sự phấn chấn tinh thần, chỉ muốn tôn tử đi về quê ngay lập tức để bắt nhi tử đến đây.
Sau khi dỗ lão thái thái thành công, Triệu Yến Bình đi ra khỏi tây phòng.
Nhà chính không một bóng người, Triệu Yến Bình lắng tai nghe, phát hiện A Kiều ở trong bếp nhắc Thúy Nương canh lửa nấu thuốc.
Triệu Yến Bình ăn tối với lão thái thái trong tây phòng, ăn xong thì ở chơi với lão thái thái thật lâu mới về đông phòng.
A Kiều đang trải giường, nghe tiếng chân, A Kiều quay lại, hỏi han quan tâm: “Lão thái thái ngủ rồi phải không?”
Triệu Yến Bình gật đầu, sau khi rửa chân thì nằm xuống, Triệu Yến Bình trực tiếp tốc chăn A Kiều.
A Kiều cứng cả người.
Nàng không rõ vì sao, trước kia nàng khao khát và thích quan gia yêu thương, đêm nay nàng không muốn.
Triệu Yến Bình ôm nàng, tựa cằm vào trán nàng: “Lần này lão thái thái bệnh nặng, khoảng thời gian này ta sẽ cố hết sức dỗ dành bà, có thể nói vài lời khiến nàng buồn lòng, nàng đừng để ý, hãy nhớ rằng ta chỉ dỗ bà mà thôi.”
A Kiều thất thần gật đầu.
Nàng biết quan gia thường xuyên dỗ lão thái thái vui vẻ, nhưng A Kiều không phân biệt được câu nào là dỗ dành, câu nào là lời nói thật lòng.
“Ta còn hứa với lão thái thái đêm nay sẽ viên phòng với nàng, sáng mai chắc chắn lão thái thái sẽ hỏi nàng, nàng cứ kể đơn giản cho bà, để bà tin là được.” Triệu Yến Bình nhẹ nhàng vừa vuốt vai nàng vừa nói.
A Kiều đoán được, hắn vừa lên giường, nàng đã đoán được.
Lão thái thái bị bệnh, Triệu Yến Bình không mấy hứng thú, phần lớn thời gian là để lại vài dấu vết trên người A Kiều.
Hắn hy vọng A Kiều kêu vài tiếng để lão thái thái nghe thấy.
A Kiều không muốn kêu, nàng cũng không muốn làm, nàng chẳng thấy thoải mái, đến khi Triệu Yến Bình đi vào, A Kiều bật khóc.
Lúc đầu Triệu Yến Bình tưởng rằng nàng đóng kịch cho lão thái thái nghe, nhưng phát hiện sự khó khăn, Triệu Yến Bình mới đột ngột rờ mặt nàng.
Khuôn mặt A Kiều đầy nước mắt.
Triệu Yến Bình lập tức rời khỏi nàng.
“Sao vậy?” Thấy nàng cuộn tròn trên giường, nghẹn ngào khóc không ra tiếng, Triệu Yến Bình nhìn nàng đầy phức tạp.
A Kiều có thể nói gì được?
Nói nàng không thích nghe hắn đề cập chuyện cưới vợ, hay là không thích hắn dùng cách này để tỏ lòng hiếu thảo với lão thái thái?
Hiếu thảo không có gì sai, nếu một người bất hiếu đối với người đã cực khổ nuôi hắn khôn lớn, kẻ đó cũng không phải là người tốt.
“Không có gì, lão thái thái bị bệnh, ta khó chịu, không có tâm trạng, cảm thấy rất đau.” A Kiều nhắm mắt nói.
Triệu Yến Bình áy náy: “Ta đã ép buộc nàng, ta xin lỗi.”
A Kiều lắc đầu: “Quan gia ngủ đi, ngài yên tâm, sáng mai ta biết nên trả lời lão thái thái thế nào.”
Triệu Yến Bình không ngủ được, lúc thì nghĩ đến tổ mẫu đang bệnh, lúc thì nghĩ đến nàng bị uất ức, trong lòng tựa như một cuộn chỉ rối.
Trời sáng, Triệu Yến Bình hầu hạ lão thái thái uống thuốc rồi đánh xe đi Thẩm Gia Câu đón Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm. Hôm nay hai vợ chồng không muốn tới cũng phải tới, trị dứt tâm bệnh của lão thái thái mới được đi.
Sau khi hắn đi, A Kiều đến tây phòng với đôi mắt đỏ hoe.
Triệu lão thái thái nằm trên giường, thấy nàng như vậy, trầm ngâm hỏi: “Tại sao khóc?”
A Kiều uất ức liếc nhìn bà, đột nhiên gục lên mép giường Triệu lão thái rưng rưng: “Lão thái thái, quan gia cuối cùng cũng chịu viên phòng với ta, nhưng quan gia không thương ta chút nào, ta đau…”
Triệu lão thái thái cúi đầu, nhìn thấy vài vết cắn phía dưới cổ áo lỏng lẻo của A Kiều.
Về chuyện viên phòng, Triệu lão thái thái từng bị tôn tử và A Kiều lừa, trước kia A Kiều thẹn thùng, Triệu lão thái thái không nghĩ nhiều, bây giờ bà bệnh nặng thế này, Triệu lão thái thái tin rằng tôn tử hiếu thảo sẽ không lừa bà, A Kiều phàn nàn và sợ hãi tôn tử càng phù hợp với tính tình của tôn tử. Tôn tử căn bản không thích mỹ nhân, thời điểm viên phòng thì nhẹ nhàng được bao nhiêu?
“Đừng khóc đừng khóc, mới đầu đều như vậy, sau này từ từ tốt hơn.” Triệu lão thái thái vui vẻ an ủi A Kiều.
A Kiều khóc một trận rồi đi ra ngoài rửa mặt, sau đó tiếp tục tới tây phòng hầu hạ Triệu lão thái thái đang nằm liệt giường.
Không lâu sau khi ăn trưa, Triệu Yến Bình dẫn Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm về nhà.
Hai vợ chồng đương nhiên không muốn đến, nhưng Diêm Vương Triệu Yến Bình đột ngột xuất hiện trước mặt họ, hai vợ chồng đều sợ hãi.
Hai vợ chồng vào nhà thăm Triệu lão thái thái trước, Triệu lão thái thái không cần bọn họ hỏi han ân cần, chỉ muốn hai vợ chồng mau nói ra sự thật.
Bị ánh mắt của Triệu Yến Bình thúc giục, Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm cùng quỳ trước cổng Triệu gia, kể rằng hai vợ chồng không có bản lĩnh kiếm tiền nuôi gia đình, nhờ đại tẩu chủ động tái giá mới giúp cả nhà vượt qua khó khăn, sau đó hai vợ chồng bị ma quỷ ám, vì trả nợ nên bí mật bán chất nữ Triệu Hương Vân, không những hổ thẹn với đại ca trên trời, còn liên lụy đến thanh danh của lão thái thái.
Hai vợ chồng vừa khóc vừa dập đầu đến nỗi trầy da tróc vẩy, Triệu Yến Bình mới thả bọn họ đi.
A Kiều ở trong phòng nhìn thấy, lần đầu tiên cảm nhận được tấm lòng hiếu thảo của quan gia đối với lão thái thái.
Đáng tiếc, bệnh tình của Triệu lão thái thái cũng không cải thiện bao nhiêu, chỉ tạm thời không nặng thêm, đôi mắt bị lé cũng không trở về bình thường được.
Đã giải quyết xong vấn đề về thanh danh, Triệu lão thái thái còn nhớ chuyện A Kiều thiếu Hà nhị gia mười mấy lượng bạc.
Triệu Yến Bình bảo A Kiều ngừng buôn bán, hắn lặng lẽ đưa Thu Nguyệt đến ở tạm với Thẩm Anh trong ngõ Hòe Hoa, tạm thời mượn muội muội năm mươi lượng bạc, đem về nhà đưa lão thái thái, nói rằng hắn đã bán Thu Nguyệt với giá năm mươi lượng, ngoại trừ mười lăm lượng phải trả Hà nhị gia, A Kiều hiếu kính lão thái thái số bạc còn lại.
Đột nhiên nhận một đống bạc như vậy, Triệu lão thái thái hớn hở mặt mày. Qua khỏi tháng giêng, Triệu lão thái thái có thể chống gậy đi lại.
Triệu lão thái thái vội vàng đi gặp những người quen cũ khoe khoang số bạc và lòng hiếu thảo của A Kiều, bảo Thúy Nương đỡ bà đi ra bờ sông tìm các phụ nhân quen biết để trò chuyện. Láng giềng đều biết Triệu lão thái thái trúng gió, không thể chọc giận bà, không quan tâm nghĩ gì trong lòng, nể mặt Triệu Yến Bình, mọi người đều sẵn sàng dỗ Triệu lão thái thái vui vẻ, người nào không muốn dỗ thì ngậm miệng không trả lời.
Nhìn lão thái thái dần dần cứng cáp, Triệu Yến Bình lại đến nha môn làm việc.
Không ngờ tới tháng hai mùa xuân se lạnh, Triệu lão thái thái bị nhiễm phong hàn, bệnh ngày càng nặng, lão lang trung tới khám một lần, nói bóng gió với Triệu Yến Bình có thể bắt đầu chuẩn bị hậu sự.
Triệu Yến Bình không tin, tiếp tục đi mời vài lang trung có tiếng tăm ở huyện thành, nhưng tất cả đều có câu trả lời giống nhau.
Triệu Yến Bình lại xin nha môn cho nghỉ phép, ngày đêm ở bên cạnh Triệu lão thái thái.
Thẩm Anh và Liễu thị đến thăm một lần, Liễu thị không đành lòng nhìn thấy nhi tử thức đêm vất vả, đề nghị để bà ở lại hầu hạ mẹ chồng cũ đang bệnh nặng. Nhưng Triệu lão thái thái không muốn gặp bà, không cần Liễu thị hầu hạ, tựa như nếu Liễu thị ở đây sẽ cướp đi lòng hiếu thảo của tôn tử đối với bà. Khi Liễu thị và Thẩm Anh đi về, Triệu lão thái thái đau lòng cho sự vất vả của tôn tử canh đêm nên kêu A Kiều tới.
A Kiều sẵn lòng nhưng Triệu Yến Bình không cần nàng đến, kiên quyết tự mình chăm sóc lão thái thái.
Già đau lòng trẻ, trẻ hiếu kính già, lúc này, A Kiều tựa như trở thành một người ngoài.
Vào đêm cuối tháng hai, A Kiều đột nhiên bị đánh thức bởi một cơn ho dữ dội.
Đó là Triệu lão thái thái.
A Kiều lập tức mang giày, mò mẫm đi tới tây phòng.
Trong phòng tối om, A Kiều đốt đèn, bắt gặp quan gia ngồi ở mép giường đang xoa ngực cho lão thái thái, gương mặt lạnh lùng gầy gò vô cùng đau lòng.
A Kiều định bước tới, Triệu lão thái thái đột ngột ngừng ho, bàn tay già nua nắm chặt tay của tôn tử, bắt đầu trăn trối dặn dò, chẳng hạn sau này tôn tử vào kinh làm quan thì bắt buộc phải làm việc cẩn thận, đừng làm mất lòng các quan khác. Chẳng hạn sau này tôn tử phát đạt, có thể không tha thứ cho chú thím nhưng phải nâng đỡ đám chất nhi.
Cuối cùng nhắc đến nhân duyên, Triệu lão thái thái mở đầu nhưng dừng lại, đôi mắt vẩn đục nhìn A Kiều.
Triệu Yến Bình hiểu ý lão thái thái, nói với A Kiều: “Nàng đi ra ngoài trước.”
A Kiều cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
Nhưng A Kiều muốn biết Triệu lão thái thái định nói gì.
Nàng bước nhẹ nhàng, lặng lẽ quay lại trước cửa tây phòng, nắm vạt áo nghe lén.
Triệu lão thái thái thấy A Kiều rời đi, chảy nước mắt nói với tôn tử: “Yến Bình à, tổ mẫu biết con tốt bụng, nhưng A Kiều chỉ là người mà ta mua cho con để trải nghiệm cuộc sống, con dùng tạm trước khi cưới vợ, tương lai thật sự bàn chuyện cưới hỏi, phải nhớ đuổi nàng trước, đừng giữ lại khiến cháu dâu chính thức của ta khó chịu! Nàng giống hồ ly tinh, ngày nào con còn giữ nàng thì không có gia đình đứng đắn nào sẽ gả nữ nhi cho con!”
Triệu Yến Bình nắm chặt bàn tay tổ mẫu, không nói lời nào.
Triệu lão thái thái không còn bao nhiêu thời gian, bà trừng mắt tôn tử: “Con hứa đi, mau hứa với ta!”
Gân xanh trên trán Triệu Yến Bình mơ hồ hiện lên, Triệu lão thái thái không nói nên lời nhưng vẫn nhìn chằm chằm muốn nghe lời hứa của hắn, Triệu Yến Bình rốt cuộc nói: “Được.”
Một chữ ngắn gọn nhưng nặng ngàn cân.
Triệu lão thái thái cười, bà biết, tôn tử nói được sẽ làm được, sẽ không bao giờ thất hứa.
Triệu lão thái thái trút hơi thở cuối cùng, hài lòng nhắm mắt lại.