Editor: Trà Xanh
Cửa thành vừa mở, một chiếc xe ngựa và một chiếc xe phẳng do ngựa kéo lần lượt chạy ra ngoài.
Chiếc phía trước do xa phu của Thẩm gia đánh xe, bên trong chở lí chính của Thẩm Gia Câu, chiếc phía sau do Triệu Yến Bình đánh xe, Thẩm Anh ngồi bên cạnh huynh trưởng.
Có ý định đón phụ thân đến huyện thành, Thẩm Anh vẫn nặng trĩu trong lòng, sợ gia đình Thẩm Văn Bưu không buông tha, sợ phụ thân không chịu đi vì không muốn Thẩm Văn Bưu mất mặt.
Thời tiết cuối thu mát mẻ, bầu trời xanh mênh mông không một gợn mây, nhưng trong lòng Thẩm Anh như bị một tầng mây đen đè xuống, không có lấy một tia sáng nào.
Trên đường đi không nói lời nào, hai chiếc xe ngựa đi tới đầu thôn Thẩm Gia Câu.
Lúc này nhà nào cũng ăn sáng xong, có thôn dân nhìn thấy huynh muội Triệu Yến Bình, đặc biệt là Thẩm Anh, lập tức la lên: “Thẩm nha đầu về rồi à! Mau về nhà, cha ngươi tối hôm qua đi rồi!”
Trong chớp mắt, Thẩm Anh sửng sốt, lo lắng hỏi: “Đi rồi? Cha ta bị đại ca chọc tức nên rời nhà rồi sao?”
Thôn dân không đành lòng trả lời, một lão thái thái khác thở dài: “Cha ngươi đã qua đời, bị cả nhà đại ca ngươi làm cho tức chết rồi!”
Chết rồi?
Cha đã chết rồi?
Trời đất trước mặt quay cuồng, Thẩm Anh ngã bật ra sau, Triệu Yến Bình kịp thời đỡ muội muội, đồng thời gọi vài tiếng “Tiểu Anh”.
Thẩm Anh chỉ nhất thời bị ngất, bị huynh trưởng đánh thức, ánh mắt liếc đến hai thôn dân còn đứng đó, nước mắt Thẩm Anh lăn dài, bất ngờ đẩy huynh trưởng ra, nhảy xuống xe ngựa, vừa gọi cha vô cùng não lòng, vừa chạy đến đại trạch của Thẩm gia.
Tối hôm qua Thẩm viên ngoại qua đời. Lúc còn sống, ông cũng giống mọi lão nhân có tiền, đã đặt một cỗ quan tài tốt nhất trên trấn cho mình. Đêm hôm qua, Thẩm Văn Bưu đã sai hai nhi tử kéo quan tài về nhà. Thẩm Anh đẩy thôn dân đến phúng viếng và xem náo nhiệt, lao vào sân nhà mình, lập tức thấy một cỗ quan tài đỏ sậm ở giữa sân.
Tận mắt chứng kiến, Thẩm Anh lảo đảo ngã người lên quan tài, gào khóc thật to.
Cả gia đình Thẩm Văn Bưu đã mặc áo tang trắng, nhìn thấy Thẩm Anh, tức phụ của Thẩm Văn Bưu nháy mắt ra hiệu trượng phu.
Thẩm Văn Bưu gật đầu, đột ngột xông lên trước, thô lỗ kéo Thẩm Anh khỏi quan tài và ném xuống đất, Thẩm Anh chưa kịp phản ứng, Thẩm Văn Bưu chỉ vào Thẩm Anh mắng to trước mặt láng giềng: “Ngươi, đồ nha đầu chết tiệt, cha ta bị ngươi làm cho tức chết! Ông không cho ngươi buôn bán, ngươi nhất quyết phải làm, ông không cho ngươi xài tiền phung phí mua trang sức, ngươi trộm một đống bạc trong nhà để mua, tối hôm qua chúng ta thu dọn hành lý để đưa cho ngươi, cha nhìn thấy đống trang sức của ngươi mới nổi giận, đang sống sờ sờ bị ngươi làm cho tức chết rồi!”
Thẩm Anh quỳ rạp dưới đất, nước mắt rơi như mưa nhìn quan tài phía trước, cơ bản không nghe hắn đang nói gì.
Tức phụ của Thẩm Văn Bưu nhào tới, túm cổ áo Thẩm Anh rống lên: “Cha nhịn các ngươi lâu như vậy, ngày hôm qua không thể nhịn được nữa mới hưu nương của ngươi, cũng không cần ngươi nữa, vốn nhẫn nhịn, có lòng tốt thu dọn hành lý cho ngươi mới phát hiện ngươi phung phí bạc để sắm sửa cho mình, đã giận càng giận thêm, khi không bị ngươi làm tức chết, ngươi còn dám quay về!”
Vừa nói xong, tức phụ của Thẩm Văn Bưu muốn tát Thẩm Anh một cái.
Đúng lúc này, một bàn tay to đột ngột nắm cổ tay bà, ném bà ra ngoài.
Tức phụ của Thẩm Văn Bưu té cái rầm xuống đất, vừa quay đầu lại, nhận ra là Triệu Yến Bình, mụ gào còn lợi hại hơn, nói nào là Thẩm Anh làm cha tức chết, hiện tại còn dẫn ca ca làm bộ đầu đến nhà đánh người.
Triệu Yến Bình vừa nâng muội muội dậy, vừa quét nhìn một vòng, không thấy hai nha hoàn của muội muội, cũng không thấy quản sự tín nhiệm nhất của Thẩm viên ngoại.
“Lí chính và các hương thân có thể làm chứng, hôm qua lúc Tiểu Anh rời đi, Thẩm lão vẫn ổn, sau khi nàng đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Thẩm gia, kêu quản sự của các ngươi ra đây hỏi chuyện.” Triệu Yến Bình lạnh lùng nói.
Tuy hắn mặc thường phục, nhưng các thôn dân đều biết hắn là bộ đầu, là một bộ đầu phá án như thần, Triệu Yến Bình vừa mở miệng, những thôn dân tin lời nói một bên của phu thê Thẩm Văn Bưu đều ý thức được có gì không đúng. Thật vậy, tối hôm qua khi Liễu thị và Thẩm Anh rời đi, Thẩm viên ngoại còn chống gậy tự mình đi ra đường, ngoại trừ nhìn có vẻ đau buồn cũng không có gì không ổn, tại sao sau bữa cơm đã không còn? Hơn nữa Thẩm viên ngoại rõ ràng bất công với mẹ con Liễu thị, giận cũng phải giận cả nhà Thẩm Văn Bưu không dung thứ họ. Thẩm viên ngoại có thể cho Thẩm Anh một lần đến năm trăm lượng bạc, chẳng lẽ lại tức giận vì nữ nhi bảo bối mua trang sức?
Các thôn dân càng nghĩ về điều này, những lời của phu thê Thẩm Văn Bưu càng vô căn cứ.
Cha đã chết, Thẩm Anh khóc không ra hơi, những người xung quanh cãi cọ ồn ào, Thẩm Anh đột nhiên ý thức được, hiện tại không phải là thời điểm khóc lóc, nàng muốn biết cha chết thế nào!
“Lý thúc đâu rồi? Còn Như Ý và Bảo Bình đi đâu?” Thẩm Anh lau nước mắt, đứng bên cạnh huynh trưởng vặn hỏi Thẩm Văn Bưu.
Thẩm Văn Bưu lập tức nói: “Ba kẻ trộm đó muốn thừa dịp chôm đồ quý giá trong nhà, đã bị ta nhốt, chờ ta tổ chức tang lễ cho cha xong sẽ giải quyết bọn họ!”
Thẩm Anh hứ hắn: “Ngươi đánh rắm à! Ngươi vu oan Như Ý và Bảo Bình thì thôi đi, còn dám vu oan Lý thúc là trộm, trong thôn chúng ta ai chẳng biết Lý thúc trung thành với cha nhất, ngươi nhanh giao người ra đây!”
Phu thê Thẩm Văn Bưu khăng khăng Lý thúc là trộm, không chịu giao, hơn nữa chỉ trích Thẩm Anh đã không còn là người của Thẩm gia, không đủ tư cách quản chuyện của Thẩm gia!
“Nếu Lý thúc là trộm, ta sẽ bắt hắn đến nha môn.” Triệu Yến Bình kéo muội muội ra sau lưng lí chính, hắn nhìn khắp đại viện, đột nhiên đạp cửa từng gian phòng ra.
“Ngài đang tự tiện xông vào nhà dân!” Thẩm Văn Bưu dẫn ba nhi tử cùng tiến lên cản Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình không đánh bọn họ, lần lượt vặn cánh tay bốn cha con và nhờ thôn dân ngăn lại, các thôn dân cũng muốn biết sự thật, ào tới như một tổ ong che trước mặt bốn người. Từ chính viện, Triệu Yến Bình tìm thấy khóa viện, rốt cuộc tìm được Lý quản sự, Như Ý và Bảo Bình bị trói chân tay và bị bịt miệng trong phòng chứa củi ở đông khóa viện của đại nhi tử của Thẩm Văn Bưu.
Triệu Yến Bình đưa ba người đến trước quan tài của Thẩm viên ngoại.
Nhìn thấy Thẩm Anh, Lý quản sự quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa kể chuyện tối hôm qua phu thê Thẩm Văn Bưu đã khiến Thẩm viên ngoại tức chết thế nào.
Thẩm Văn Bưu nổi giận: “Ngươi ngậm máu phun người! Cho rằng ta không biết ngươi đã bị mẹ con Liễu thị mua chuộc, kết bè giúp đỡ người ngoài làm hại Thẩm gia chúng ta à!”
Hai mắt Lý quản sự đỏ hoe, thề với trời: “Nếu ta nói dối nửa lời sẽ bị thiên lôi đánh đến nỗi không chết tử tế được, trừng phạt ngôi mộ của tổ tiên bị trộm và chết cũng không yên! Còn ngươi thì sao, ngươi dám thề tối hôm qua không phải phu thê các ngươi khiến lão gia tức chết không, ngươi dám thề khi lão gia khí huyết không thông, cả nhà các ngươi chỉ trơ mắt mà nhìn và không chịu đi mời thầy thuốc không?”
Thẩm Văn Bưu chột dạ, làm sao dám thề?
Tức phụ của hắn thấy các thôn dân bắt đầu chỉ chỏ bọn họ, nghi ngờ lòng dạ độc ác, đang định lập lời thề ba phải, Thẩm Anh đột nhiên chỉ vào phu thê bọn họ nói: “Ta không cần các ngươi thề, bây giờ các ngươi đi theo ta đến nha môn, ta muốn tố cáo các ngươi làm cha ta tức chết, chúng ta thỉnh tri huyện đại nhân phán xử!”
Thẩm Văn Bưu nghe xong, vừa chột dạ vừa sợ hãi hơn, theo quán tính nhìn Triệu Yến Bình, ngay lập tức phản ứng lại, ngẩng cổ nói: “Ta không đi! Triệu Yến Bình làm bộ đầu ở nha môn, tri huyện đại nhân đương nhiên thiên vị hắn, ta không có tội cũng bịa tội cho ta, ngươi cho ta là kẻ ngốc sao?”
Triệu Yến Bình trầm giọng nói: “Đại nhân đến huyện Võ An nhậm chức gần hai năm, chưa bao giờ xử oan vụ án nào, Triệu Yến Bình ta làm bộ đầu nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ bắt sai người tốt nào, ngươi không dám đi thì cứ nói không dám đi, đừng tìm lý do thoái thác.”
Thẩm Văn Bưu chưa lên tiếng, Thẩm Anh lạnh lùng nói: “Đại ca không cần hao nước miếng với bọn họ, ca canh chừng ở đây, đừng để bọn họ chạy, bây giờ ta đến nha môn kêu oan, nếu bọn họ không đi, huyện nha sẽ tự phái bộ khoái tới bắt bọn họ!”
Nói xong, Thẩm Anh đi đến trước mặt tức phụ của Thẩm Văn Bưu, bất ngờ kéo áo tang ra khỏi người mụ.
Tức phụ của Thẩm Văn Bưu mắng to: “Ngươi điên rồi à!”
Thẩm Anh tát vào mặt nàng một cái “bốp”, chỉ vào quan tài của cha ruột và nói: “Các ngươi khiến cha ta tức chết, không được phép để tang cho cha ta!”
Đánh tức phụ của Thẩm Văn Bưu xong, Thẩm Anh mặc áo tang, một mình gạt thôn dân đang vây quanh cổng chính, ba lần đã tháo xong dây buộc ngựa ra khỏi xe, xoay người lên ngựa chạy thẳng đến huyện nha.
Các thôn dân nhìn bóng dáng mảnh mai nhưng kiên cường của tiểu cô nương, không khỏi thương tiếc cho Thẩm viên ngoại, nếu Thẩm Anh cũng là con trai, Thẩm gia không lo sự thịnh vượng sẽ tiếp tục kéo dài cả trăm năm, tài sản nhiều như vậy lại rơi vào tay cả nhà Thẩm Văn Bưu, nhi tử không có bản lĩnh, ba đứa tôn tử cũng không nên thân, sớm muộn gì cũng tán gia bại sản.
—
Thẩm Anh giơ roi thúc ngựa chạy tới huyện nha đã gần đến trưa.
Tạ Dĩnh đang chuẩn bị nghỉ ngơi ăn trưa, trống kêu oan bên ngoài huyện nha đột nhiên bị gõ, tiếng vang từng chút nặng hơn, người kêu oan dường như thu hút một đám bá tánh, tiếng thảo luận không ngừng truyền vào.
Tạ Dĩnh lập tức thăng đường, sai người đưa người kêu oan vào.
Trong chốc lát, hai bộ khoái dẫn một nữ tử mặc áo tang đi tới, nàng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ chật vật, búi tóc rối loạn, vành mắt sưng đỏ, nhưng không che được vẻ đẹp. Nữ tử rưng rưng nước mắt nhưng có nét rất cứng cỏi mạnh mẽ, khi nàng quỳ dưới đất nhìn hắn, Tạ Dĩnh thầm giật mình, vì sao trông nàng quen quá?
“Người phía dưới đường là ai, có gì oan khuất?” Tạm thời thu hồi sự nghi ngờ, Tạ Dĩnh nghiêm túc thẩm vấn.
Thẩm Anh từng gặp Tạ Dĩnh một lần vào đêm thất tịch, tuy nhiên hai ngày nay trong nhà liên tục thay đổi đáng kể, nàng đã quên chuyện gặp Tạ Dĩnh, cũng chưa từng hy vọng vị tri huyện đại nhân này sẽ thiên vị bởi vì huynh trưởng làm bộ đầu. Giờ phút này, trong mắt nàng không có khuôn mặt Tạ Dĩnh, chỉ có quan phục tri huyện của hắn.
Quỳ gối trên đại đường, Thẩm Anh ngẩng đầu, nàng không kìm được nước mắt nhưng biết nên nói gì, giọng nói run rẩy lại vô cùng kiên định: “Dân nữ là Thẩm Anh, con gái của Thẩm viên ngoại Thẩm Nhuận Chi ở Thẩm Gia Câu, dân nữ muốn tố cáo gia huynh Thẩm Văn Bưu bất hiếu, vì tranh chấp tài sản khiến cha ta tức chết, cầu xin đại nhân minh giám, thay dân nữ làm chủ!”
Nàng vừa nói vậy, Tạ Dĩnh rốt cuộc nhận ra nàng, bộ khoái làm đường dịch đứng hai bên cũng biết mẹ ruột của Triệu gia tái giá với Thẩm viên ngoại ở Thẩm Gia Câu, sáng nay Triệu gia còn nhờ người tới nha môn xin nghỉ, là vì việc này hay sao?
Cả nhóm người nhìn nhau, không khỏi nhỏ giọng thì thầm.
Tạ Dĩnh đột ngột đập kinh đường mộc.
Bọn nha dịch lập tức nghiêm nghị, không dám nói chuyện với nhau nữa.
Tạ Dĩnh hiểu rõ hơn ai hết, quan hệ cá nhân giữa hắn và Triệu Yến Bình càng tốt thì càng không thể thiên vị trong việc này, hắn lạnh giọng chất vấn Thẩm Anh: “Ngươi thưa kiện huynh trưởng ruột làm cha ruột tức chết, có chứng cứ không?”
Thẩm Anh có, hôm qua lí chính của Thẩm Gia Câu, hai vị trưởng lão và hậu bối chứng kiến phụ thân phân gia, nha hoàn Như Ý và Bảo Bình của nàng, Lý thúc Lý quản sự, thậm chí phu thê Thẩm Văn Bưu và ba nhi tử và con dâu của họ đều là nhân chứng! Đúng rồi, chẳng phải phu thê Thẩm Văn Bưu đã nói nàng tự mình mua riêng trang sức hay sao, chưởng quầy và tiểu nhị của hai cửa hàng trang sức trong huyện thành và thị trấn cũng có thể làm chứng, chứng minh trang sức là do cha mua cho nàng hoặc tự một mình cha mua rồi tặng nàng!
Để nhấn mạnh tội bất hiếu của phu thê Thẩm Văn Bưu, Thẩm Anh liệt kê tất cả mọi người nàng có thể nhớ!
Đã có nhân chứng, Tạ Dĩnh ra lệnh nhóm bộ khoái đến Thẩm Gia Câu để bắt người.
Thẩm Gia Câu cách khá xa, bọn bộ khoái vừa đi vừa về phải mất ít nhất hai canh giờ, vụ án chắc chắn đến chiều mới xử lại, Tạ Dĩnh ra lệnh cho đường dịch tạm thời đưa Thẩm Anh vào phòng giam, hắn đi ăn cơm, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Thẩm Anh.
Thẩm Anh ngồi trên đống rơm râm mát trong phòng giam, nghĩ về tất cả những điều tốt đẹp cha dành cho nàng từ nhỏ đến lớn.
Thẩm Anh càng nghĩ càng hối hận, vùi đầu vào cánh tay khóc rống lên, nếu biết như thế, nàng thà bán công thức chứ không muốn liên lụy đến cha.
—
Buổi chiều, Tạ Dĩnh ngồi công đường xử án lần nữa.
Lí chính và hai vị trưởng lão của Thẩm gia có thể làm chứng Thẩm viên ngoại rất yêu thương thê tử và nữ nhi, hưu thê bỏ nữ cũng vì Thẩm Văn Bưu vòi vĩnh công thức của Thẩm Anh, Thẩm viên ngoại không còn cách nào mới dùng cách thức này để bảo vệ lợi ích cho nữ nhi. Bọn họ còn có thể làm chứng, khi mẹ con Thẩm Anh rời đi, thân thể Thẩm viên ngoại còn cứng cáp, không đáng lo.
Như Ý và Bảo Bình là nha hoàn của Thẩm Anh, lời khai của bọn họ không sử dụng được, nhưng mọi người đều biết Lý quản sự trung thành với Thẩm viên ngoại, còn có tiểu nhị và chưởng quầy của các cửa hàng trang sức làm chứng những món trang sức đó đều do Thẩm viên ngoại tự mình bỏ tiền mua làm quà cho nữ nhi, những lời của phu thê Thẩm Văn Bưu lên án Thẩm Anh khiến cha tức chết không hiệu nghiệm.
Nhưng lời khai của một mình Lý quản sự vẫn khó để phán quyết tội cho phu thê Thẩm Văn Bưu.
Tạ Dĩnh đơn độc thẩm vấn ba nhi tử và con dâu của Thẩm Văn Bưu cũng có mặt ở hiện trường tối hôm qua, cuối cùng tiểu nhi tử không chịu nổi áp lực, khai ra toàn bộ sự thật. Sau khi tiểu nhi tử thú tội, đại nhi tử và phu thê con thứ hai cũng khai báo vì không muốn gánh tội lừa gạt đại lão gia thanh thiên.
Vì vậy, phu thê Thẩm Văn Bưu vì tranh chấp tài sản làm cha ruột tức chết, tuy không cố ý giết Thẩm viên ngoại, nhưng tức chết cũng là ngộ sát, dựa theo luật pháp của triều đại, hai vợ chồng bị phạt đánh một trăm trượng và lưu đày ba ngàn dặm. Ba nhi tử và con dâu không trực tiếp vô lễ đối với tổ phụ, nhưng tận mắt chứng kiến tổ phụ bị bệnh mà không mời thầy thuốc, ba cặp phu thê này cũng thuộc dạng bất hiếu, theo luật bị phạt hai mươi đại bản.
Triều đại coi trọng sự hiếu thảo, để cảnh tỉnh bá tánh phải làm tròn bổn phận phụng dưỡng cha mẹ, Tạ Dĩnh ra lệnh đám nha dịch đưa cả nhà Thẩm Văn Bưu đến trước cửa huyện nha, thi hành hình phạt trước mặt mọi người.
Ba nhi tử và con dâu của Thẩm Văn Bưu đều còn trẻ, bị đánh hai mươi đại bản chỉ chảy máu thấm ướt xiêm y nhưng vẫn còn sống.
Phu thê Thẩm Văn Bưu mỗi người chịu một trăm đại bản, trực tiếp chết ở cửa huyện nha không cần phải lưu đày.
Các bá tánh trẻ tuổi nhìn thấy vô cùng hoảng sợ, những người lớn tuổi bất kể nam nữ đều cảm thấy trút được cơn ấm ức, loại nghiệp chướng làm cha ruột tức chết nên chịu kết cục này! Chẳng lẽ khổ cực nuôi con cái khôn lớn là để bọn chúng chọc tức mình?
Ba con dâu Thẩm gia không đi nổi, ba nhi tử miễn cưỡng đứng dậy, thuê một chiếc xe ngựa, đưa ba con dâu khóc nỉ non và cha mẹ đã tắt thở lên xe đi về nhà dưới sự chửi mắng của bá tánh ở huyện thành.
Triệu Yến Bình cũng đỡ mẫu thân và muội muội lên xe.
Thẩm viên ngoại đã được giải oan, nhưng còn phải phát tang cho lão nhân gia, ba nhi tử của Thẩm gia không đáng tin, còn cần Thẩm Anh nhìn chằm chằm.
Triệu Yến Bình phải bảo vệ mẫu thân và muội muội, nên đã xin phép Tạ Dĩnh được nghỉ bảy ngày.