Editor: Trà Xanh
Có biết bao quan viên ở kinh thành, Triệu Yến Bình đột ngột được thăng chức lên thất phẩm cũng không khiến bao nhiêu người chú ý, nhưng Lư thái công nhận hắn làm đồ đệ, chuyện này từ từ lan truyền ra khỏi Đại Lý Tự, đã gây ra một số chấn động ở quan trường trong kinh thành.
Lư thái công có một con trai với tài năng bình thường, làm một chức quan nhàn nhã ở Thái Thường Tự, nhưng Lư thái công từ trước đến nay đã nhận năm đệ tử, đại đệ tử hiện là thượng thư ở Hình bộ, nhị đệ tử là tuần phủ ở địa phương, tam đệ tử cũng từng vang danh ở kinh thành nhưng mất sớm, tứ đệ tử hơn ba mươi tuổi, là chính tứ phẩm thiêm đô ngự sử ở Đô Sát Viện, tương lai sẽ phụ trách Đô Sát Viện.
Triệu Yến Bình là đệ tử thứ năm.
Lư thái công không nhận đồ đệ một cách dễ dãi. Một khi nhận, chắc chắn dốc hết sức để bồi dưỡng tài năng. Thuần Khánh Đế lại coi trọng Lư thái công, hiện giờ Triệu Yến Bình bái Lư thái công làm thầy, có lẽ đã được Thuần Khánh Đế nhớ kỹ, hơn nữa sẽ đưa vào danh sách những người có thể được coi trọng trong tương lai.
Tin tức lan truyền, lập tức có người muốn móc nối với Triệu Yến Bình nhân dịp còn sớm.
Cách thức đáng tin cậy nhất là quan hệ thông gia, nữ nhi dễ có, con rể có triển vọng rất khó kiếm, nếu Triệu Yến Bình thật sự có tương lai rực rỡ, quan hệ thông gia coi như không uổng phí, lỡ như Triệu Yến Bình tầm thường không có ý chí vươn lên, coi như nhà mình chỉ mất một nữ nhi không được yêu thương, cũng không lỗ lã.
Các quý nhân quan to đều ấp ủ quyết định này, bà mối bắt đầu rục rịch tới cửa.
Triệu Yến Bình làm việc ở Đại Lý Tự, trong nhà chỉ có Quách Hưng. Hắn nhớ lời dặn của quan gia, mỗi khi có bà mối tới gõ cửa, hắn cứ đứng ở cửa nói rằng quan gia nhà mình bị mất một muội muội, từng thề nếu không tìm được muội muội thì sẽ không thành thân. Nếu có quan viên trực tiếp tìm gặp Triệu Yến Bình, Triệu Yến Bình vẫn đưa ra lý do tương tự.
Vì không tìm được muội muội nên thề sẽ không thành thân, đây là chuyện lạ, các thái thái nhà quan mỗi khi gặp nhau đều nhắc tới vị đệ tử nhà nghèo mà Lư thái công mới nhận, nha hoàn các phủ nghe nói lại truyền đến các nhóm người hầu, việc này chẳng mấy chốc lan đến phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng không biết bị vị nữ khách nào đưa tới tiệm thêu của A Kiều.
Sắp đến tết, A Kiều lại nghe được tin tức về Triệu Yến Bình, một là thăng quan, hai là đã bái Lư thái công mà hắn kính trọng làm thầy, ba là hắn lan truyền lý do không thành thân khắp nơi.
A Kiều lơ đễnh khảy bàn tính. Lúc Triệu Yến Bình vừa vào kinh, A Kiều rất bối rối. Một trong những suy nghĩ là cảm thấy, khi Triệu Yến Bình phát đạt, càng có nhiều tiểu thư khuê các coi trọng hắn và muốn gả cho hắn, có lẽ hắn sẽ vi phạm lời thề vì vinh hoa phú quý hoặc vì động lòng với các quý nữ. Nhưng hiện tại Triệu Yến Bình để cho cả kinh thành biết rằng hắn đang tìm muội muội, không tìm được sẽ không lập gia đình, như vậy chức quan càng lớn thì hắn càng không thể vi phạm lời thề, nếu không sẽ trở thành trò cười cho những người khác.
Hắn như vậy khiến A Kiều cảm thấy xấu hổ vì đã từng nghi ngờ hắn.
Không phải là hắn không muốn cưới nàng, hắn chỉ không muốn cưới bất cứ nữ nhân nào, hắn thề muốn tìm muội muội sẽ nhất định dốc sức tìm.
Trời sắp tối, Giang nương tử và Hạ Trúc đóng cửa một nửa, treo tấm bảng “Đóng cửa” lên, bắt đầu dọn đồ thêu trên quầy vào hộp. Ngày mai đóng cửa, đến ngày 7 tháng giêng mới mở lại.
A Kiều cũng ra phụ một tay.
Đột nhiên có người gõ cửa, A Kiều quay đầu, nhìn thấy Triệu Yến Bình đứng ngoài cửa, mặc quan bào màu xanh lá, gầy hơn, dáng người có vẻ càng cao, đôi mắt đen chăm chú nhìn nàng, không rõ là muốn gặp nàng hay là không.
“Triệu gia, đã lâu không gặp.” A Kiều nhìn hắn mỉm cười, cố gắng che dấu sự hoảng hốt khi gặp nhau đột ngột, “Mời ngài vào.”
Triệu Yến Bình gật đầu, cầm theo hai gói bánh ngọt bước vào, nhìn xung quanh, hắn giải thích: “Ngày mai gia mẫu và Tiểu Anh sẽ đến, nhân dịp chưa đóng cửa, ta tới chọn vài đóa hoa lụa để họ đeo dịp tết. Đây là chút bánh ngọt trong cung thưởng cho các quan viên, ta ăn không quen, nàng cho Chiêu nhi nếm thử.”
A Kiều sửng sốt: “Trong cung thưởng thứ tốt, Triệu gia giữ lại cho thái thái và cô nương ăn, tiểu hài tử ăn cái gì cũng như nhau.”
Triệu Yến Bình nhìn nàng: “Cứ cho Chiêu nhi, bé không thích thì ta đem về.”
A Kiều cúi đầu.
Giang nương tử nhìn thấy, mỉm cười thuyết phục: “Bà chủ, nếu Triệu gia có đồ tốt muốn cho tiểu thiếu gia, ngài mời Triệu gia ra hậu viện ngồi chơi, chúng ta dọn dẹp trước, chút nữa Hạ Trúc sẽ đem mấy hộp hoa lụa đến, Triệu gia vừa uống trà vừa từ từ chọn.”
A Kiều cũng muốn hỏi thăm tình hình của Thẩm Anh và mọi người, nàng mời Triệu Yến Bình đi theo nàng ra sau.
Trên đường đi, A Kiều cười hỏi: “Triệu gia đổi quan bào là do thăng quan phải không?”
Triệu Yến Bình đi sau nàng hai bước, nhìn gò má xinh đẹp của nàng: “Thăng lên chính thất phẩm, là vì vụ án của Thôi Trân, chuyện này phải cảm tạ nàng.”
A Kiều lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi cứu Thôi Trân mới có đền đáp như thế, đừng khách khí với ta.”
Triệu Yến Bình thấy nàng đã sửa cách xưng hô, không lạnh nhạt với hắn nữa, trong mắt hiện lên nụ cười.
Đã chạng vạng, Đông Trúc đang giúp ma ma nấu cơm trong bếp, Xuân Trúc và Thu Trúc chơi với Mạnh Chiêu trong sân. Lần trước Triệu Yến Bình gặp Mạnh Chiêu, tiểu nam oa mới một tuổi rưỡi, bây giờ đã được hai tuổi, tay chân linh hoạt biết chạy biết nhảy, nhìn thấy Triệu Yến Bình cũng không còn quá mức chống cự, chỉ đứng bên cạnh Thu Trúc, chăm chú nhìn người lạ sau lưng mẫu thân.A Kiều vẫy tay với bé, cười rất dịu dàng: “Đây là Triệu đại nhân, Chiêu nhi có nhớ không?”
Mạnh Chiêu không nhận ra, chỉ nhìn bánh ngọt trên tay Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình đưa bánh ngọt cho A Kiều: “Cho Chiêu nhi nếm thử đi.”
A Kiều không khách khí nữa, bảo Xuân Trúc dắt Chiêu nhi đi vào sương phòng ăn, dặn dò: “Ăn ít thôi, chút nữa còn ăn cơm.”
Xuân Trúc mỉm cười, trong mắt tiểu Mạnh Chiêu chỉ có bánh ngọt mới lạ.
A Kiều mời Triệu Yến Bình đến thính đường uống trà.
“Triệu gia dạo này rất bận hả, nhìn có vẻ gầy hơn.” Liếc nhìn Thu Trúc yên lặng đứng bên cạnh nàng, A Kiều nở nụ cười trò chuyện với Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình nhẹ nhàng nói: “Mới tới kinh thành, chưa quen khí hậu, bị bệnh hai lần.”
A Kiều thầm giật mình, nàng sống chung một mái nhà với hắn một năm rưỡi, chưa bao giờ thấy hắn bị bệnh.
Nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn, tưởng tượng khi hắn bị bệnh bên cạnh chỉ có Quách Hưng chăm nom, A Kiều khó chịu giùm hắn, không khỏi không nhắc nhở một chút, đề cập sự khác biệt về khí hậu giữa hai vùng nam bắc, bình thường nhớ mặc nhiều xiêm y.Triệu Yến Bình vô cảm lắng nghe, cuối cùng chỉ “ừ” một tiếng.
A Kiều lại hỏi thăm Liễu thị, Thẩm Anh, Thu Nguyệt và Thúy Nương.
Triệu Yến Bình nói: “Mẫu thân và tiểu Anh vẫn còn giữ đạo hiếu, ở nhà đóng cửa không tiếp khách, không có chuyện gì cả.”
A Kiều: “Đổng gia sau này có tìm Anh cô nương gây chuyện không?”
Triệu Yến Bình lạnh giọng: “Bọn họ không dám.”
Không lâu sau khi Tạ Dĩnh rời đi, hắn cũng vào kinh làm quan, Đổng gia chỉ tham tiền, muội muội không tiếp tục nhắm vào bọn họ, Đổng gia sẽ không vì chuyện cũ mà làm mất lòng hắn.
“Trước khi họ lên đường có viết một phong thư cho ta, nhắc tới gia đình Cậu nàng.” Triệu Yến Bình đột nhiên nói và nhìn Thu Trúc.
Ý tứ của đôi mắt đó quá rõ ràng, Thu Trúc hành lễ, lui ra ngoài.
A Kiều nghi ngờ chờ đợi.
Triệu Yến Bình nói nhỏ: “Chu Thời Dụ bị bệnh rất nặng, không qua khỏi, đã chết. Thúy Nương nghe người ta bàn tán, Cậu nàng hình như chuẩn bị hai năm nữa sẽ để Chu Song Song chọn chồng ở rể.”
A Kiều nghe vậy, nhìn vào viện.
Nàng nghĩ tới ánh mắt của Chu Thời Dụ nhìn nàng, nghĩ đến sự chế giễu của Chu Song Song trên đầu tường lúc khinh thường nàng làm thiếp cho Triệu Yến Bình ngày ấy, không ngờ một năm sau, Kim thị nhờ bán nàng mới cứu được Chu Thời Dụ nhưng cuối cùng hắn đã chết, Cậu không còn nhi tử khác, Chu Song Song đành phải chọn người ở rể, cuối cùng không trở thành thiếu nãi nãi của gia đình có tiền được.
Vì Cậu, A Kiều không đến mức quá vui, nhưng cũng không cảm thấy buồn.
Nàng chỉ quan tâm người tốt với mình, cái chết của Chu Thời Dụ không làm nàng lo lắng bằng bệnh của Triệu Yến Bình.
“Ở rể cũng tốt, có Cậu Mợ canh chừng, không sợ người ở rể ức hiếp nàng.” A Kiều trả lời một cách miễn cưỡng.
Triệu Yến Bình nhận thấy nàng không quan tâm, hắn chỉ kể chuyện Chu gia làm cớ để đuổi Thu Trúc ra ngoài.
Điều mà Triệu Yến Bình thật sự muốn nói là: “Thúy Nương lắm mồm, ta sẽ dặn nàng không được đề cập quan hệ giữa nàng và ta với bất cứ ai, còn tiểu Anh, năm sau nàng chắc chắn sẽ mở cửa hàng son phấn, ta không biết mở ở đâu, nếu cũng trên phố này, có lẽ sẽ gặp nàng. Nếu nàng không thích, ta sẽ dặn muội ấy đừng tới quấy rầy…”
“Không cần, cũng nhờ Anh cô nương dạy ta thì ta mới biết cách mở cửa hàng, gặp được là quá tốt, ta muốn hàn huyên với nàng.” A Kiều vội ngắt lời hắn, cười nói: “Trò chuyện xong, chúng ta coi như hàng xóm, ta tin rằng Anh cô nương, Thúy Nương và cả Thu Nguyệt sẽ không rêu rao chuyện của chúng ta, có nói thì ta cũng không sợ bị người khác biết, dù sao ta cũng không định tái giá.”
“Năm sau nàng mới hai mươi tuổi, còn trẻ mà không muốn gả à?” Triệu Yến Bình nhìn nàng hỏi.
A Kiều rũ mắt, vuốt khăn lụa: “Ngươi biết hoàn cảnh của ta rồi đó, nếu gả cho người goá vợ đã có hài tử, ta chưa chắc là một người mẹ kế tốt. Không có hài tử, nếu cưới ta cũng sẽ nạp thiếp để sinh hài tử, càng nhiều người thì càng dễ dàng phân tâm, ta cần gì tự tìm phiền não.”
Triệu Yến Bình nắm chặt chén trà trong tay, thật lâu sau mới nói: “Cũng được, không gả thì thoải mái hơn.”
A Kiều mỉm cười, ngẩng đầu hỏi hắn: “Ngươi thì sao, đến tuổi này rồi, khi nào thái thái vào kinh sẽ thúc giục ngươi mau chóng thành thân, chẳng lẽ còn dùng lý do này để trì hoãn?”
Triệu Yến Bình cười khổ, nụ cười chỉ thoáng qua: “Không gạt nàng, dạo này mỗi khi có bà mối tới nhà, ta bảo Quách Hưng truyền lời rằng ta muốn tìm muội muội trước khi thành hôn, thái thái biết tâm sự của ta, sẽ không ép buộc.”
A Kiều gật đầu, thái thái nhìn rất dịu dàng, không phải là người giống Triệu lão thái thái.
“Nhưng, lỡ như, đại phòng của Triệu gia chỉ có mình ngươi là nam, chẳng lẽ ngươi thật sự không cưới?” A Kiều lặng lẽ vặn khăn và hỏi.
Trong sương phòng truyền đến cuộc đối thoại Xuân Trúc muốn cất bánh ngọt nhưng tiểu Mạnh Chiêu còn muốn ăn thêm, Triệu Yến Bình nhìn A Kiều nói: “Nếu thế, ta sẽ nuôi một nghĩa tử.”
A Kiều ngây người nhìn hắn.
Đúng lúc này, Hạ Trúc bưng vài hộp hoa lụa vào, A Kiều lập tức đổi đề tài.
Hạ Trúc đặt hoa lụa ở trên bàn giữa hai người, có tổng cộng tám hộp hoa lụa, mỗi đóa đều sống động như thật.
Triệu Yến Bình cẩn thận nhìn một loạt, chọn một đóa anh đào và một đóa ngọc lan.Hạ Trúc kinh ngạc: “Triệu gia thật sự có mắt nhìn, toàn chọn những đóa do tiểu thư chúng ta làm, tay nghề của những thợ thêu bên ngoài tuy giỏi nhưng vẫn không làm tinh xảo bằng tiểu thư.”
Người nói vô tâm nhưng A Kiều thót tim, chỉ là một sự trùng hợp hay là hắn vẫn nhận ra tay nghề của nàng?
A Kiều nhanh chóng liếc Triệu Yến Bình.
Vẻ mặt Triệu Yến Bình thản nhiên, hắn cất hoa lụa, hỏi A Kiều giá tiền.
A Kiều cười: “Triệu gia tặng Chiêu nhi bánh ngọt ngon như vậy, hai đóa hoa lụa này coi như quà đáp lại của ta.”
Triệu Yến Bình khách khí đôi câu rồi cáo từ.
A Kiều đích thân đưa hắn đến cửa tiệm thêu nhưng không ra ngoài.
“Bà chủ, không biết do ta viển vông hay là thật, sao ta thấy Triệu gia vừa thăng quan thì nhìn có vẻ tuấn tú oai hùng hơn nửa năm trước?” Giang nương tử lại gần, vừa nhìn bóng dáng đi xa của Triệu Yến Bình vừa nói nhỏ bên tai A Kiều.
A Kiều mím môi.
Không phải Giang nương tử viển vông, mà đúng là Triệu Yến Bình xuất chúng hơn. Khi còn ở huyện Võ An, hắn rám nắng đen thui, dáng vóc vạm vỡ cao lớn giống vũ phu. Hiện giờ làm quan văn trắng trẻo, bị bệnh lại gầy hơn, bóng dáng trông phong lưu phóng khoáng trong chiếc áo bào màu xanh, tuy nhiên mặt mày lạnh lùng khiến người ta e dè.
“Thật đáng tiếc, Triệu gia chỉ muốn tìm muội muội, nếu không với thân phận hiện tại của hắn, lại tuấn tú vậy, có biết bao quý nữ tranh nhau gả cho hắn.” Giang nương tử tấm tắc tiếc nuối.
A Kiều đảo mắt, quay về thu dọn phòng thu chi.
Giang nương tử tiếc, nhưng A Kiều thấy may mắn, nàng không biết mình rốt cuộc trông mong điều gì, A Kiều chỉ hiểu rõ một việc, nàng không vui khi hắn cưới vợ, nghĩ cảnh hắn sẽ ôm nữ nhân khác và làm chuyện thân mật, A Kiều vô cùng khó chịu, tựa như, tựa như nàng đã ngủ với hắn, hắn đã trở thành người của nàng, người khác không thể đụng vào.
Đêm đó, A Kiều bất ngờ có một giấc mơ đáng xấu hổ, tỉnh dậy mà toàn thân vẫn còn nóng.
—
Thái Thường Tự: là cơ quan phụ trách việc thi hành những thể thức lễ nghi, điều khiển ban âm nhạc, trông coi các đền chùa thờ Trời, Đất, thần 4 mùa.
Đô Sát Viện: thay mặt vua giám sát, đàn hặc và kiến nghị mọi hoạt động của quan lại các cấp, lẫn trọng trách giám sát việc thi hành luật pháp và thực hiện nghiêm chỉnh các quy tắc triều đình ban hành từ trung ương đến địa phương.
(Wikipedia)