Editor: Trà Xanh
Triệu Yến Bình và A Kiều ra khỏi đông phòng.Thúy Nương đã bị Triệu lão thái thái đuổi đi. Trong nhà chính chỉ có Triệu lão thái thái và Đan Dung đang đứng lo lắng, trên bàn đặt một chén canh đậu xanh chần nước lạnh.
“Yến Bình, có chuyện gì, con không sao chứ?” Triệu lão thái thái nhìn chằm chằm tôn tử.
Triệu Yến Bình không đáp, đi đến bàn ngồi xuống, ra hiệu lão thái thái và A Kiều cũng đến ngồi, nhưng không nhìn Đan Dung.
Đan Dung chột dạ, lờ mờ đoán được điều gì đó. Nàng nắm chặt khăn trong tay, giả vờ không biết gì đi theo bên cạnh Triệu lão thái thái.
Triệu Yến Bình cũng không ngăn nàng ngồi xuống, đôi mắt đen láy nhìn nàng và nói với Triệu lão thái thái: “Tổ mẫu, các vị tri huyện đã đưa cho ta danh sách các nữ đồng cùng tuổi với Hương Vân bị mất tích ở các huyện. Trong khoảng thời gian này ta đến từng huyện kiểm tra theo danh sách. Hôm nay ta đến huyện cuối cùng, đó là huyện Tùng Lăng.”
Đan Dung rũ mắt, vừa nghe đoạn đầu đã kinh ngạc nhưng không quá sợ hãi. Nàng bị mẹ ruột và cha dượng bán, hai vợ chồng chắc chắn sẽ không đi báo án. Cho dù Triệu Yến Bình đi khắp phủ thành cũng không tìm được gia đình thật của nàng. Ngoài ra, Đan Dung cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc có phải là người phủ thành hay không.
Bị bán năm tám tuổi, Đan Dung nhớ rõ hai điều về nhà đó.
Điều thứ nhất, cha ruột nàng họ Hạ, đã chết, mẹ ruột tên là Tống Xảo Nga, dẫn theo nàng tái giá.
Điều thứ hai, cha dượng mỗi ngày đều uống rượu bài bạc. Mỗi khi thua sẽ đánh nàng mắng nàng, nương không tìm được việc nên bán nàng để trả nợ cho cha dượng.
Triệu lão thái thái đặt câu hỏi: “Tiếp theo là gì?”
Triệu Yến Bình vẫn nhìn Đan Dung: “Ta gặp một phụ nhân ở huyện Tùng Lăng có dung mạo cực kỳ giống Đan Dung, bà tên là Tống Xảo Nga.”
Đan Dung đột ngột ngẩng đầu!
Hắn đã thật sự gặp nương?
Triệu Yến Bình mặt vô cảm hỏi Đan Dung: “Tống Xảo Nga bán ngươi năm tám tuổi, ngươi còn nhớ rõ bà phải không?”
Đan Dung bối rối, vô thức phủ nhận: “Không, ta, ta nghe nói dung mạo của bà tương tự với ta…”
Triệu Yến Bình ngắt lời nàng: “Ta không nói cho bà biết tin tức của ngươi, nhưng nếu ngươi tiếp tục phủ nhận thì sáng mai ta sẽ mang ngươi đến huyện Tùng Lăng, giúp mẹ con các ngươi nhận nhau.”
Đan Dung nghe vậy thì không còn tự tin ngụy biện nữa. Sắc mặt nàng tái nhợt, cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Một lúc sau, Đan Dung ngước mắt lên, chua xót hỏi: “Bà đúng là nương của ta. Xin hỏi quan gia, bà hiện giờ có khỏe không? Có còn sống chung với nam nhân rượu chè cờ bạc kia không?”
Triệu Yến Bình chỉ gật đầu.
Đan Dung đột nhiên nằm lên bàn khóc rống lên.
Tuy nương bán nàng nhưng mấy năm đầu, Đan Dung vẫn nhớ tới nương mỗi khi bị người đánh hoặc lúc bị bệnh. Hiện giờ bị quan gia vạch trần thân phận, quan gia đã gặp nương của nàng, vào giây phút đó, Đan Dung đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn trở về nhận nương. Nhưng nương còn sống với nam nhân kia, sao Đan Dung dám về?
Đan Dung khóc rất thương tâm. Triệu lão thái thái nhìn đã hiểu, Thu Nguyệt không phải cháu gái của bà, Đan Dung miệng lưỡi ngọt ngào này cũng không phải.
Tôn tử mệt như cẩu là vì xác nhận thân phận Đan Dung. Đan Dung biết rõ mình không phải là Hương Vân còn lừa mọi người lâu như vậy!
Nếu hôm nay Triệu Yến Bình không chật vật như thế thì Triệu lão thái thái chưa chắc sẽ nổi giận. Nhưng Triệu lão thái thái thương tôn tử nhất, nghĩ đến đây, Triệu lão thái thái chỉ vào Đan Dung mắng: “Ngươi là người có lòng dạ hiểm độc. Thu Nguyệt chỉ giả làm Hương Vân vài ngày, nhưng nàng còn hỗ trợ làm việc, không ăn không ngồi rồi. Ngươi biết rõ mình là giả còn ở nhà chúng ta làm như đại tiểu thư, sao mặt ngươi dày vậy!”
Đan Dung khóc lóc quỳ dưới đất, giải thích nỗi khổ: “…… Lão thái thái, quan gia, ta thật sự không cố ý. Nếu ta không giả làm Hương Vân cô nương, Hà nhị gia sẽ không chuộc thân cho ta, thanh lâu không phải là nơi để người ta chờ đợi. Tới đây, nếu ta nói ra sự thật, quan gia nhất định sẽ đưa ta về quê, cha dượng ta mỗi ngày bài bạc, sớm muộn gì cũng sẽ bán ta!”
Triệu lão thái thái mím môi, tuy vẫn giận, nhưng Đan Dung khổ như vậy, Triệu lão thái thái nhìn mặt tôn tử, sợ mình mắng nữa thì tôn tử nói bà tàn nhẫn.
A Kiều ngồi yên lặng bên cạnh quan gia, có lẽ cùng chung số phận nên nàng phần nào hiểu được nỗi khổ của Đan Dung. Tuy nhiên, tư thế giả mạo Hương Vân cô nương của Đan Dung quá vô sỉ. Nếu quan gia không tìm được gia đình thật của nàng, Đan Dung sẽ giả mạo cả đời. Quan gia không tìm thì Hương Vân cô nương thật sẽ lưu lạc cả đời bên ngoài?
Bởi vì điều này, A Kiều không thông cảm nhiều cho Đan Dung.
Muốn thoát đi hang sói là chuyện đương nhiên, nhưng cố ý giả người khác mà không tiết lộ ý tứ là bất nghĩa.
Chân tướng rõ ràng, Đan Dung cũng là người đáng thương, Triệu Yến Bình không truy cứu sai lầm của Đan Dung, chỉ nói: “Nếu ngươi không muốn về Tôn gia, ta sẽ không ép buộc ngươi. Tuy nhiên ngươi lừa gạt chúng ta lâu như vậy, Triệu gia sẽ không thu nhận ngươi. Vì nhị gia đã chuộc thân cho ngươi, ngày mai ta nhờ người đưa ngươi…”
Hắn chưa nói xong, Đan Dung đột nhiên khóc lóc van xin: “Quan gia, xin ngài cho ta ở lại. Ta nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngài. Nếu ngài trả ta lại, nhị gia biết ta cố ý lừa gạt ngài, hắn sẽ giết ta! Hắn thật sự sẽ làm vậy! Hắn đã cảnh cáo ta và Thu Nguyệt, nếu không tin thì ngài hỏi Thu Nguyệt đó!”
Lần này Đan Dung không nói xạo. Nếu thật sự trở lại tay Hà nhị gia, nàng biết sẽ thảm hại hơn lúc ở Lạc Dương!
Nghĩ đến Thu Nguyệt, Đan Dung quỳ gối bò đến trước mặt Triệu lão thái thái, đau khổ van xin: “Lão thái thái, xin ngài giữ ta lại. Ta làm nha hoàn cho ngài, ta có thể ra bờ sông bán phấn mặt, ta sẽ thêu thùa may vá, ta đưa ngài toàn bộ bạc ta bán được, ta không cần đồng nào cả. Cầu xin ngài đừng đưa ta về phủ thành, cũng đừng đưa ta về nhà, cầu xin ngài!”
Triệu lão thái thái động tâm, nhìn qua tôn tử.
Triệu Yến Bình lạnh lùng nói: “Đã có Thu Nguyệt hỗ trợ buôn bán, không cần mời người khác. Trong nhà có Thúy Nương giặt quần áo nấu cơm, Triệu gia chúng ta là nhà nghèo, không nuôi nhiều người rảnh rỗi. Nếu ngươi không muốn quay về, ta trả lương tịch cho ngươi, muốn đi nơi nào thì tùy ngươi, không liên quan gì đến Triệu gia.”
Đan Dung không ngờ hắn tuyệt tình như vậy, nàng đẹp đến thế mà hắn không hề có ý thu nhận nàng!
Đan Dung biết nhìn nam nhân. Nếu là kẻ háo sắc đã sớm có biểu hiện. Người giống như Triệu Yến Bình, nếu nàng thật sự bò lên giường hắn cũng sẽ bị hắn đá xuống!
Không dùng sắc đẹp để nịnh bợ nam nhân được, Đan Dung tính toán trong lòng, ngửa đầu nhìn Triệu lão thái thái: “Lão thái thái, quan gia nói thật dễ dàng. Ta là một nữ tử yếu đuối thì có thể đi đâu, sợ chưa ra khỏi huyện thành liền đã bị ăn mày trên đường cướp đoạt. Quan gia không muốn thì lão thái thái nhận ta đi, ta sẽ không ăn không ngồi rồi, ta đưa ngài tất cả bạc và trang sức của ta.”
Ánh mắt Triệu lão thái thái lóe sáng!
Mỗi ngày ở chung phòng với Đan Dung, tuy nàng không nói với bà nhưng Đan Dung mua đồ cho bà phung phí, trang sức trên tóc Đan Dung cũng toàn đồ tốt. Chỉ cần bà giữ Đan Dung lại, chẳng những có thêm một nha hoàn, còn có thể kiếm được bạc và trang sức!
Triệu lão thái thái lại nhìn tôn tử.
Không cần bà mở miệng, Triệu Yến Bình biết bà muốn nói gì, sắc mặt hắn xanh mét: “Ta sẽ không giữ người lừa gạt ta. Nếu tổ mẫu khăng khăng giữ lại nàng, từ đây về sau ta sẽ ở nha môn, người sống với nàng ở đây.”
Nói xong, Triệu Yến Bình nghiêm mặt đi vào đông phòng, cầm công văn lương tịch của Đan Dung ra, ném cho Đan Dung. Vì hôm nay trời đã tối, hắn cho phép Đan Dung ở lại Triệu gia một đêm, ngày mai cần phải rời đi.
Không nói tới chuyện Đan Dung đang tuyệt vọng khóc thút thít, Triệu lão thái thái bị tôn tử chọc tức suýt nữa trúng gió!
Người nào ở đây hào phóng bỏ ra mười lượng bạc làm sính lễ và làm tiệc rượu vì muốn giúp A Kiều? Người khác tự nguyện đưa đồ cho Triệu gia, tôn tử lại không muốn lợi dụng, trên đời này sao có loại đàn ông ngu ngốc như vậy? Hèn gì nguyên cả cái huyện thành to vậy, chỉ có mình hắn bị nghi thích ca nhi tuấn tú!
Triệu Yến Bình tức giận lão thái thái chỉ muốn lợi dụng, Triệu lão thái thái giận vì tôn tử không muốn lợi dụng. Cơm chiều dọn xong mà không ai ra ăn.
Đan Dung cầm phần của nàng và lão thái thái vào tây phòng, A Kiều đem phần của nàng và quan gia vào đông phòng.
Triệu Yến Bình trầm mặt ăn cơm.
Hắn không có tâm trạng, A Kiều không dám chủ động tìm chuyện nói. Nàng rất đau lòng cho quan gia, mong chờ bôn ba gần một tháng, cuối cùng vẫn không tìm được muội muội.
Ăn cơm xong, tắt đèn, Triệu Yến Bình tiếp tục ngủ dưới đất.
A Kiều ngồi trên giường hỏi hắn: “Quan gia còn đau đầu không? Ta mát xa cho ngài nha?”
Triệu Yến Bình ừ, nằm yên không nhúc nhích.
A Kiều xuống giường, đi đến chiếc chiếu hắn trải trên mặt đất, ngồi xếp bằng phía trước hắn, cúi đầu mát xa cho hắn.
Yên lặng một đỗi, A Kiều không kìm lòng được, thấp giọng khuyên nhủ: “Lão thái thái thích tiền, Đan Dung nói vậy nên bà luyến tiếc. Quan gia ép Đan Dung đi, không khác nào cắt thịt trên người lão thái thái, bà có thể nhịn được sao?”
Triệu Yến Bình mở mắt nhìn nàng hỏi: “Nàng đang khuyên ta giữ Đan Dung?”
A Kiều lắc đầu không do dự: “Không có, nàng lừa quan gia, còn lừa một cách thoải mái, quan gia nổi giận đuổi nàng là đương nhiên. Ý ta là ngài từ từ nói lý với lão thái thái, đừng trực tiếp uy hiếp bà là ngài muốn ở nha môn. Ngài là tôn tử ruột của bà, lão thái thái bỏ ai cũng không nỡ bỏ ngài.”
Lỡ như Triệu lão thái thái đổi tính, thà để quan gia ở nha môn và giữ lại Đan Dung, nàng chẳng phải lâu lắm không gặp được quan gia?
Cho nên A Kiều mới muốn khuyên quan gia đổi biện pháp thương lượng với lão thái thái.
Về phần Đan Dung, A Kiều không muốn quan gia giữ nàng lại.
Thời điểm Thu Nguyệt và Đan Dung mới tới, A Kiều quan sát hai vị cô nương này khá kỹ. Thu Nguyệt làm đúng bổn phận, nhưng Đan Dung thì khác. Lúc còn giả mạo Hương Vân cô nương, ánh mắt nàng nhìn quan gia không đúng lắm, ca ca này ca ca kia ngọt lịm, A Kiều nghe mà khó chịu cả người. Thỉnh thoảng Đan Dung còn muốn châm ngòi để quan gia nổi giận với nàng. Bây giờ chứng minh Đan Dung không phải là muội muội của quan gia, nếu giữ Đan Dung lại, một ngày nào đó Đan Dung sẽ dụ dỗ quan gia.
Tuy quan gia không phải là người dễ bị dụ, nhưng nàng có thể ra tay được, vì sao Đan Dung không được?
A Kiều tự nhận mình đẹp không thua Đan Dung, nhưng A Kiều sẽ không học cái kiểu õng ẹo kêu “ca ca” của Đan Dung.
Nếu quan gia tự mình muốn nạp thiếp thì A Kiều không có cách nào, nhưng giờ quan gia muốn đuổi tình địch đi, A Kiều giơ hai tay ủng hộ!
“Quan gia không nói lời nào vì chê ta nhiều chuyện nên giận ta phải không?”
A Kiều cân nhắc rất nhiều, chợt nhận ra quan gia nãy giờ không lên tiếng nên nàng lo lắng hỏi.
Triệu Yến Bình rất phiền não, lão thái thái đều nghe theo hắn những chuyện khác. Bây giờ kêu lão thái thái từ bỏ bạc và trang sức sắp tới tay còn khó hơn lên trời.
“Không liên quan đến nàng, ta không nghĩ ra được biện pháp thuyết phục lão thái thái.” Triệu Yến Bình giải thích.
A Kiều nghe vậy liền luống cuống: “Chẳng lẽ nếu lão thái thái không đồng ý, quan gia thật sự muốn ở lại nha môn?”
Triệu Yến Bình đành chịu, lời đã nói ra, không có lý do để thỏa hiệp.
A Kiều lập tức đứng lên, không mát xa đầu hắn nữa. Nàng nhào vào lòng hắn, ôm chặt như sắp khóc: “Quan gia ở nha môn, một ngày hai ngày thì không sao. Nếu thời gian dài thì ta biết làm sao?”
Nàng dính chặt đến nỗi thân thể Triệu Yến Bình cứng ngắt. Hắn chợt nhận ra, đã lâu rồi A Kiều không dính lấy hắn như vậy.
Nàng có bản lĩnh này, có thể lôi kéo mọi suy nghĩ của hắn tập trung vào nàng dễ như trở bàn tay.
“Đừng lo, sẽ không lâu đâu. Ta không tin lão thái thái yên tâm để ta sống ở nha môn lâu dài.” Triệu Yến Bình an ủi nàng.
A Kiều không được thoải mái, nàng ôm hắn không chịu buông ra.
Buổi chiều Triệu Yến Bình trở về còn nhẫn nhịn một bụng lửa giận, giờ phút này nàng không ngừng hấp dẫn hắn, Triệu Yến Bình đột nhiên nghiêng người, đè nàng xuống.
—
Trong tây phòng, Triệu lão thái thái cũng đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Đan Dung chính là nước. Đèn dầu được đốt lên, nàng lấy trang sức bằng vàng và mười mấy lượng bạc đặt trước mặt bà, ánh vàng rực rỡ và ánh bạc lấp lánh sắp làm mù mắt bà. Còn tôn tử bướng bỉnh trong đông phòng là lửa. Triệu lão thái thái muốn có vàng bạc châu báu của Đan Dung, nhưng không thể không cần tôn tử mà thả hắn đến nha môn gần gũi với tiểu bạch kiểm tri huyện.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ!
Đan Dung thấy Triệu lão thái thái còn khó xử trước đống vàng bạc, đột nhiên nghĩ một cách: “Lão thái thái, ngài còn nhà ở quê phải không? Hay là ngài dẫn ta về quê ở một thời gian, ngài đừng nói với người khác quá khứ của ta. Sau đó ngài nhín chút thời gian giúp ta tìm một nam nhân thành thật để gả, đến lúc đó ta đưa ngài mấy thứ này để tạ lễ. Ngài danh chính ngôn thuận nhận lấy, rồi trở về ở với quan gia, quan gia sẽ không giận.”
Quan gia không cần nàng, Triệu lão thái thái cũng không thể vì nàng mà không cần tôn tử. Đan Dung chỉ có thể tìm một nam nhân đáng tin để gả.
Nàng còn giấu hai trăm lượng bạc. Có số tiền này và sắc đẹp, Đan Dung chắc chắn nàng có thể lấy lòng một hán tử nhà nông. Sau đó nàng sống trọn đời với hán tử, mua một nha hoàn làm thông phòng và sinh con nối dõi tông đường cho hắn, có thể an tâm cả đời.
Triệu lão thái thái cảm thấy biện pháp này của Đan Dung có thể thực hiện được! Trong thôn có nhiều nam nhân không cưới được tức phụ, Đan Dung đẹp như thế, chưa đầy một tháng là bà có thể gả Đan Dung, sau đó yên tâm cầm bạc trở về tìm tôn tử!
Thương lượng xong, hôm sau Triệu lão thái thái chờ tôn tử cưỡi ngựa ra cửa mới lấy tay nải đóng gói hôm qua, đưa phong thư mà Đan Dung viết cho A Kiều, dặn A Kiều chạng vạng giao cho quan gia.
A Kiều nhìn họ với vẻ mặt mờ mịt.
Triệu lão thái thái sảng khoái dẫn Đan Dung đến cửa thành, ở đó bắt xe về Thẩm Gia Câu!