Trước khi buổi tiệc bắt đầu, A Kiều lau tay cho tiểu Sơ Cẩm, đặt bé vào chỗ ấm trên giường.
Trên giường trải vải đỏ, trên tấm vải đặt vài món đồ đoán tương lai, có trang sức, hoa lụa, lược, rổ kim chỉ, có sách, bút lông, cây sáo, tranh vẽ, cũng có bàn tính, thỏi bạc, ngọc bội, quan ấn.
Khách mời vây quanh trước giường, thấy rõ những món đồ, Mạnh thị chỉ vào quan ấn bằng gỗ cười nói: “Ai để cái này lên đó? Chẳng lẽ muốn Sơ Cẩm sẽ làm quan trong tương lai hay sao?”
A Kiều nhìn Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình mím môi.
Quan ấn là do hắn để vào, không phải trông mong nữ nhi làm quan, vì thấy nữ nhi giấu đồ rất nghiêm túc, Triệu Yến Bình hy vọng nam hài tử có bản lĩnh thì nữ nhi cũng có thể học được, lỡ như tương lai gặp nguy hiểm, nữ nhi dựa vào bản thân cũng có thể tự bảo vệ mình.
“Bắt đầu đi.” Triệu Yến Bình nói với A Kiều.
Tiểu Sơ Cẩm nóng lòng muốn thử, mẫu thân vừa thả tay, tiểu Sơ Cẩm lấy tay vịn giường đứng lên. Mỗi món đồ đều được đặt cách ra, tiểu Sơ Cẩm đi vài bước tới trước, nhìn bên này xem bên kia, trang sức và hoa lụa thì thấy hoài, bút lông và tranh vẽ thì cũng có trong thư phòng của cha, bàn tính và thỏi bạc là đồ mẫu thân thích chơi…
Chỉ có ngọc bội và quan ấn là thứ Tiểu Sơ Cẩm ngày thường chưa thấy.
Tiểu Sơ Cẩm một tay cầm ngọc bội, một tay cầm quan ấn.
A Kiều cười nhắc nhở nữ nhi: “Chỉ được lấy một cái.”
Tiểu Sơ Cẩm cúi đầu nhìn, thả ngọc bội ra, ôm quan ấn đi tìm cha.
Mọi người thấy Triệu Yến Bình Triệu quan gia với gương mặt vô cảm nở nụ cười và bế thiên kim bé bỏng của hắn.
—
Sau khi bữa tiệc chọn đồ đoán tương lai kết thúc, khách mời ra về, tiểu Sơ Cẩm được Bách Linh ẵm ra hậu viện ngủ trưa, cả nhà A Kiều tiếp tục chiêu đãi mẹ con Thẩm Anh.
Liễu thị rất muốn giữ tiểu nữ nhi ở nhà hai đêm, dù sao Thẩm Anh đi theo Tạ Dĩnh đến Sóc Châu làm quan đã hai năm mới trở lại.
Thẩm Anh cũng muốn ở nhà ca ca, nhưng nàng hiện giờ là con dâu của Vĩnh Bình Hầu phủ, không quay lại kinh thành thì không sao, đã trở lại mà không về nhà chồng, chẳng phải là chủ động đưa nhược điểm cho người khác nắm? Hơn nữa, Vĩnh Bình Hầu phủ có một vị mẹ cả phiền phức, nhưng Vĩnh Bình Hầu vẫn luôn chăm sóc nhiều cho Tạ Dĩnh, còn có mẹ đẻ Tần di nương của Tạ Dĩnh, Thẩm Anh cần phải đưa nhi tử đi gặp tổ phụ và tổ mẫu ruột.
“Nương yên tâm, con đã lên kế hoạch rồi, ở kinh thành ba đêm, ngày mai sẽ ở hầu phủ, ngày mốt đến cửa hàng, ngày kia qua đây thăm mọi người, sau đó trực tiếp đi về.” Thẩm Anh nói.
Liễu thị hỏi: “Chỉ ở vài ngày, Hầu phu nhân có nói gì hay không?”
Thẩm Anh hừ: “Bà có thể nói gì, Tạ Dĩnh ở Sóc Châu một mình, bên cạnh nên có người chăm sóc, con dẫn nhi tử trở về chăm sóc cho nam nhân của mình, không ai có thể bắt lỗi.”
Thẩm Anh được Thẩm viên ngoại cưng chiều từ nhỏ, tính tình rất cởi mở, không giống ca ca có gánh nặng nuôi gia đình, không cần giống tỷ tỷ trong Đông Cung phải thật cẩn thận. Sau khi kết hôn có trượng phu ủng hộ và cha chồng ngầm ưng thuận, Thẩm Anh lại được tự do, sung sướng hơn nhiều so với quý phụ nhân trong nhà cao cửa rộng.
Liễu thị không cần lo lắng cho nữ nhi này.
Sau khi chào tạm biệt, Thẩm Anh phải đi, Triệu Yến Bình ẵm cháu trai nhỏ đưa muội muội ra ngoài, đoàn tụ nửa ngày, Tạ Tử Hành đã không lạ gia đình Cậu nữa.
Xa phu là Thuận nhi bên cạnh Tạ Dĩnh, là người quen cũ, cười chào Triệu quan gia, đợi phu nhân và thiếu gia ngồi ổn định, Thuận nhi đánh xe rời đi.
Cả nhà A Kiều cũng đi vào.
Liễu thị đi nghỉ, A Kiều đi mở quà như thường lệ, những món quà mà cô mẫu, Mai thị và Thẩm Anh tặng đều nằm trong phạm vi mà A Kiều có thể đoán được, nàng tò mò món quà của Lư thái công nhất. Hôm đầy tháng ông tặng con heo đất tiết kiệm bằng vàng, hộp quà lần này hơi dẹp, khẳng định không phải con heo vàng thứ hai.
A Kiều mở quà của Lư thái công trước.
Xé lớp giấy đỏ, mở hộp ra, bên trong là vàng sáng lấp lánh, đó là một cây gậy như ý bằng vàng ròng.
Không nói những thứ khác, vàng luôn khiến người ta cảm thấy vui mừng!
Người ta nói rằng ngọc thì thanh nhã, còn vàng thì dung tục, A Kiều thừa nhận mình là người dung tục, liếc mắt liền lập tức thích món quà của Lư thái công thay nữ nhi.
Khi nàng cầm gậy như ý bằng vàng lên mới phát hiện gậy như ý rất nặng, trông rất tinh xảo giống đồ chơi cho nữ nhi, thật ra còn nặng hơn con heo vàng hôm đầy tháng.
A Kiều không khỏi cảm thán với Triệu Yến Bình: “Lão thái công tặng quà rất thực tế, Sơ Cẩm dựa vào hai món quà mà ông tặng, cả đời cũng không cần lo lắng nghèo khó. Nhưng chàng nhìn lão thái công đó, gặp ông nhiều lần đều thấy mặc bố y và mang giày vải, không đoán được lão nhân gia có nhiều của cải trong tay như vậy.”
Triệu Yến Bình nói: “Ân sư có tính tiết kiệm, không coi trọng chuyện ăn mặc và hưởng thụ nhưng sẵn sàng thưởng cho con cháu.”
A Kiều nhìn ngoài cửa sổ, có chút lo lắng: “Ngũ Đài Sơn cách kinh thành cũng rất xa, lão nhân gia có mệt mỏi trên đường hay không?”
Triệu Yến Bình bật cười: “Ân sư chỉ già, tự chăm sóc mình thì không thành vấn đề, chưa kể bên cạnh còn có gã sai vặt đi theo, từ từ đi ngắm nhìn non xanh nước biếc, không gấp rút như đi phá án.”
A Kiều ngẫm nghĩ, nàng rất hâm mộ, thu dọn quà xong, nàng ngồi xuống bên cạnh Triệu Yến Bình, kéo tay hắn nói: “Chàng làm quan, chúng ta khi trẻ không rời khỏi kinh thành được, tương lai chàng già rồi từ quan, cũng dẫn ta đi ngắm núi sông khắp nơi nhé?”
Triệu Yến Bình nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng, ôm nàng vào lòng: “Nàng mới bao nhiêu tuổi mà nghĩ xa xôi như vậy?”
A Kiều đè bàn tay đang lộn xộn của hắn: “Chàng có đồng ý không?”
Triệu Yến Bình vừa hôn nàng vừa đồng ý.
—
Hai vợ chồng một người mới hơn 30, một người mới hai mươi mấy tuổi, còn lâu mới già, nhưng nhân dịp xuân về hoa nở, thời tiết tốt, thích hợp ra ngoài đi chơi. Tới cuối tháng được nghỉ, Triệu Yến Bình bảo Quách Hưng gắn ngựa lên xe, dẫn A Kiều và hai đứa nhỏ đi chơi. Hắn cũng kêu mẫu thân đi chung nhưng Liễu thị không muốn hai vợ chồng son gò bó bởi vì bà, kiên quyết muốn ở trong nhà.
Xuân Trúc và các nha hoàn đều nghỉ, Thúy Nương đi theo A Kiều ra ngoài, không gian trong xe hẹp, nàng ngồi trên càng xe bên ngoài.
Các công tử và tiểu thư của gia đình giàu có sẽ chọn nơi có phong cảnh tốt đến chơi, hoặc là trên núi có hoa nở rực rỡ, hoặc là bên cạnh những dòng sông trong vắt. A Kiều chọn 30 mẫu ruộng của nàng, mưa rào là thời điểm gieo hạt, lần này A Kiều ra ngoài để bọn nhỏ thư giãn, còn có thể xem các tá điền gieo trồng thế nào, một công đôi việc.
Xe ngựa ngừng một bên, Triệu Yến Bình xuống xe ngựa trước, ôm hai anh em Mạnh Chiêu xuống, sau đó đỡ A Kiều.
Các tá điền đang bận rộn, không để ý cả nhà đã đến, A Kiều đem theo diều, bảo Quách Hưng và Thúy Nương dẫn Mạnh Chiêu và Sơ Cẩm đi thả diều, nàng và Triệu Yến Bình đi bộ chầm chậm dọc mép đất.
30 mẫu ruộng tổng cộng cho tám hộ tá điền thuê, hạt giống do A Kiều mua, đưa cho Diệp trang đầu, Diệp trang đầu tổ chức các tá điền cùng nhau trồng trọt, đảm bảo hạt giống được gieo vào đất, đừng ai nghĩ muốn nuốt riêng dùng làm việc khác. 30 mẫu ruộng nối liền với nhau, hơn phân nửa đã được trồng, phần còn lại chắc sẽ trồng xong trong hôm nay.
Diệp trang đầu cuối cùng cũng nhận ra A Kiều và Triệu Yến Bình, lau mồ hôi chạy tới, một nam nhân trẻ tuổi cao lớn cường tráng đi theo bên cạnh.
“Đại nhân, phu nhân, các ngài tới xem ruộng à?” Diệp trang đầu hỏi với vẻ hơi căng thẳng, lo lắng không biết chủ tử mới có bắt bẻ bọn họ điều gì hay không.
A Kiều cười nói: “Cũng không hẳn, dẫn bọn nhỏ ra ngoài chơi, thuận tiện ghé vào xem, các ngươi làm việc rất nhanh nhẹn, hôm qua mới gửi hạt giống xuống.”
Chủ nhân không có ý trách móc bọn họ, Diệp trang đầu thở phào nhẹ nhõm, xoay qua giới thiệu tình hình trồng trọt cho hai vợ chồng.
A Kiều vừa nghe vừa gật đầu, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn nam nhân trẻ tuổi bên cạnh Diệp trang đầu, người này khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, hơi giống Diệp trang đầu, dáng cao to, ngũ quan chính trực khiến người ta có cảm giác rất thành thật và đáng tin.
Tiểu tử bị nàng làm cho ngượng, cúi đầu rờ đỉnh đầu.
Diệp trang đầu nhìn thấy, giới thiệu với A Kiều: “Đây là lão đại của nhà chúng ta, tên là Thường Thắng, đồ ngốc, còn không mau hành lễ với đại nhân và phu nhân?”
Diệp Thường Thắng cung kính chào đại nhân, phu nhân.
A Kiều đã nghe Quách Hưng kể về hoàn cảnh của Diệp gia, trong nhà có năm người, một lão thái thái hơn 60 tuổi, hai vợ chồng Diệp trang đầu, hai nhi tử. Diệp gia trước đây rất nghèo, sau này hai nhi tử lớn lên có thể làm việc giúp gia đình, một nhà có bốn người lao động cần cù chăm chỉ, nhờ làm trang đầu cho địa chủ Hoàng thị nên trả hết nợ nần, còn tự mình mua hai mẫu đất.
Thấy Diệp Thường Thắng, A Kiều nhìn vô ruộng, hỏi Diệp trang đầu: “Nghe nói ngươi còn một nhi tử nữa?”
Trên mặt Diệp trang đầu lộ ra một tia tự hào, cười ngây ngô: “Thường Thanh đi học mấy năm, tuy học chưa xong nhưng được tửu lầu ở huyện thành thích nên làm trong phòng thu chi, chúng ta có thể làm xong mọi việc trong nhà nên không kêu hắn.”
A Kiều tạm thời chỉ hỏi bấy nhiêu, để hai cha con xuống ruộng làm việc.
Hai cha con vừa rời đi, Triệu Yến Bình hỏi A Kiều: “Hôn sự của Thúy Nương, nàng thích nhi tử của Diệp gia?”
A Kiều kéo hắn đi xa, nói nhỏ: “Ta vốn cảm thấy Diệp Thường Thắng không tệ, nhưng lão nhị của Diệp gia hình như có tương lai hơn, biết chữ và biết tính sổ sách, nhìn dáng vẻ của Diệp Thường Thắng, đệ đệ chắc cũng chính trực, chỉ không biết bao nhiêu tuổi.”
Điều này rất dễ hỏi, Triệu Yến Bình đi cùng A Kiều đến chỗ bọn nhỏ rồi bảo Quách Hưng đi tìm tá điền bên cạnh tìm hiểu về huynh đệ Diệp gia.
Thúy Nương tập trung chăm sóc tiểu Sơ Cẩm, cơ bản không biết quan gia và phu nhân đang vội tìm phu quân cho nàng.
Một lúc sau, Quách Hưng chạy về, Triệu Yến Bình và A Kiều cùng nhau đi xa một chút để Quách Hưng tới nói.
Quách Hưng thở hổn hển: “Đã tìm hiểu rõ ràng, Diệp Thường Thắng năm nay 23 tuổi, là người nhân hậu và thành thật giống Diệp trang đầu. Trước đây đính hôn một lần, sau đó Hoàng gia và Thi gia giằng co làm ầm ĩ, hoa màu bị huỷ hoại, nhà gái sợ phiền phức nên hủy hôn và gả nữ nhi cho người khác, hôn sự bị trở ngại. Lão nhị Diệp Thường Thanh hai mươi tuổi, là người thông minh, ngoại hình cũng tuấn tú, nghe nói hắn có thể làm trong phòng thu chi của tửu lầu là vì tiểu thư của chủ tửu lầu thích hắn.”
A Kiều vừa nghe thấy đã lập tức loại bỏ lão nhị của Diệp gia ra ngoài.
Quách Hưng tò mò: “Phu nhân, ngài kêu ta hỏi thăm hôn sự của hai anh em bọn họ làm gì?”
Hắn là ca ca của Thúy Nương, A Kiều không định giấu hắn, lặng lẽ chỉ về phía Thúy Nương.
Quách Hưng kinh ngạc nhìn muội muội của mình.
Thúy Nương mới đưa con diều mà nàng vừa thả lên cao cho tiểu Sơ Cẩm, bởi vì Tiểu Sơ Cẩm sức yếu, Thúy Nương muốn giúp bé cầm ống chỉ nhưng tiểu Sơ Cẩm không muốn, xoay qua xoay lại để tránh Thúy Nương, không muốn Thúy Nương hỗ trợ. Ngay lúc A Kiều và mọi người nhìn qua, tiểu Sơ Cẩm đột ngột thả lỏng tay, còn diều lập tức bị gió thổi lên cao hơn, cuốn luôn ống chỉ bay theo.
Thúy Nương lập tức đuổi theo.
Nhưng con diều bay càng nhanh, mặt đất không bằng phẳng, một chân của Thúy Nương bị vấp, ngã xuống đất.
A Kiều bảo Quách Hưng mau đi đỡ Thúy Nương, nàng và Triệu Yến Bình đi an ủi nữ nhi đang khóc.
Thúy Nương phủi đất đứng dậy, vừa ngẩng đầu, thấy con diều vẫn còn bay tới chỗ không thể vói được, một số tá điền xem náo nhiệt, một số vùi đầu làm việc, chỉ có một nam nhân trẻ tuổi đang nhìn nàng.
Tâm trạng Thúy Nương không tốt, trừng mắt liếc hắn, trừng xong rồi tiếp tục nhìn chằm chằm con diều đang bay xa.
Diệp Thường Thắng thấy vậy, đột nhiên ném cái cuốc trong tay, đuổi theo con diều như một cơn gió.
Thúy Nương sững sờ.
Diệp trang đầu cũng sững sờ, lấy lại tinh thần mắng nhi tử: “Thường Thắng, con đi đâu vậy! Quay lại trồng trọt cho ta!”
Ông không nhìn thấy diều, chỉ thấy nhi tử của mình bỏ chạy dưới sự chứng kiến của Triệu đại nhân và Triệu phu nhân!
Diệp trang đầu muốn đuổi theo nhi tử, nhưng sợ Triệu đại nhân và Triệu phu nhân càng không vui, thấy nhi tử chạy càng xa, gương mặt già nua của Diệp trang đầu đỏ bừng, không dám nhìn Triệu đại nhân và Triệu phu nhân.
A Kiều và Triệu Yến Bình vừa mới dỗ nữ nhi, nghe tiếng kêu của Diệp trang đầu mới ngẩng đầu, thấy Diệp Thường Thắng đang đuổi theo con diều, hai vợ chồng đều cho rằng chàng trai trẻ muốn lấy lại con diều cho nữ nhi, đương nhiên sẽ không tức giận.
Chỉ có Quách Hưng mơ hồ đoán được Diệp Thường Thắng muốn lấy lòng ai.
Thúy Nương còn đang chê Diệp Thường Thắng: “Không đuổi theo sớm một chút, đợi bay xa như vậy mới đi.”
Tâm trạng Quách Hưng phức tạp, Diệp Thường Thắng vừa nãy không đuổi theo con diều, không lẽ lo nhìn chằm chằm muội muội?
Đồ háo sắc! Chẳng giống người thành thật chút nào!