Tống Duy chỉ muốn mắng anh một câu cho hả dạ.
Nhìn thấy sự đồng ý trong ánh mắt cô, Trần Quất Bạch đứng dậy, đặt cô ngồi xuống ghế rồi đi khóa cửa.
Phòng tổng giám đốc rộng rãi, chiếc ghế văn phòng cao cấp với độ thoải mái vượt trội. Tống Duy dáng người nhỏ nhắn, ngồi trên ghế vẫn còn dư nhiều chỗ.
Cô nhìn quanh căn phòng vốn dĩ chỉ dùng để làm việc, giờ lại đang xảy ra một chuyện hoàn toàn khác. Chưa kịp làm gì, tim cô đã đập thình thịch không ngừng, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Quá kích thích, cô chưa từng nghĩ tới điều này.
Trần Quất Bạch khóa cửa xong, quay lại đứng trước mặt cô. Anh nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt khiến khuôn mặt cô như trái táo chín đỏ. Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Hôn chưa được bao lâu, Tống Duy vội vàng đề nghị: “Đi tắm trước đi. Em nấu ăn xong người đầy mùi dầu mỡ, khó chịu lắm.”
Hai người từng tắm chung, nhưng thường là sau khi mọi chuyện xong xuôi. Lần này trước khi bắt đầu, cô không để anh đi cùng.
Phòng tắm chỉ là một buồng tắm đứng đơn giản, không có quần áo để thay. Sau khi tắm xong, Tống Duy quấn tạm khăn tắm của anh đi ra.
Nghe tiếng cửa mở, anh lập tức bước tới, bế cô ngồi lên bồn rửa tay, không nói lời nào mà chỉ cúi xuống hôn cô, nụ hôn gấp gáp hơn bao giờ hết.
Tống Duy vòng tay ôm lấy anh, như một dây leo bám chặt vào cành cây, cảm giác cả hai hòa vào nhau, không thể tách rời.
Không biết là hơi thở của ai nóng hơn, không gian chật hẹp trong phòng tắm dường như thiếu đi dưỡng khí, khuôn mặt cô đỏ ửng.
Mặc dù anh đã nói không còn ai bên ngoài, nhưng đây là văn phòng công khai, chỉ cách bên ngoài một lớp kính. Khi họp, cô vẫn nghe được tiếng động bên ngoài, huống chi bây giờ.
Nụ hôn ngày càng mãnh liệt, sự phấn khích xen lẫn căng thẳng khiến cô không dám phát ra một tiếng động.
Đột nhiên, anh dừng lại.
Tống Duy đôi mắt ướt át, ánh nhìn đỏ hoe, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
“Không được.”
“Hả?” Cô không hiểu, cúi đầu nhìn, rõ ràng tình thế đã đến mức này mà anh lại ngừng lại?
Anh bật cười bất lực: “Ở đây không có bao. Hay để anh gọi đồ mang đến?”
“Không được!” Cô lập tức từ chối, tưởng tượng cảnh sáng mai có tin đồn tổng giám đốc công ty Quang Niên nửa đêm đặt hàng… chắc cô xấu hổ chết mất.
Cô trừng mắt lườm anh: “Không có mà còn bày đặt vội vã làm gì.”
Trần Quất Bạch cũng lúng túng: “Quên mất. Ngày mai anh sẽ chuẩn bị sẵn.”
Cô cười nhạo: “Đáng đời!” Nhưng cũng có chút tủi thân: “Cũng tại anh cả.”
Cô không phải người duy nhất khó chịu. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cơ thể cũng sẵn sàng, nhưng đột ngột bị gián đoạn thế này, thà đừng bắt đầu còn hơn.
Cô chỉnh lại khăn tắm, định đi thay đồ. Nhưng vừa bước đi đã bị anh giữ lại.
Lần này, anh hơi ngượng ngùng, tai và cổ đỏ lên. Giọng anh nhỏ như tiếng thì thầm: “Không cần cũng được.”
“Không cần thì làm sao được?”
Rất nhanh sau đó, cô hiểu được ý anh.
Khi ở gần anh, Tống Duy thường không nhịn được suy nghĩ liệu trong gia đình anh có dòng máu lai không. Ngũ quan anh sắc nét, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng. Đôi khi buổi sáng cô thức dậy trước, tò mò nắn thử mũi anh xem có phải làm phẫu thuật không. Đáng tiếc là không phải.
Cô âm thầm vui mừng, nghĩ rằng con của họ sau này chắc chắn sẽ thừa hưởng đôi mắt dài, hàng mi cong và sống mũi cao giống anh.
Nghĩ ngợi lung tung, Tống Duy lại nhớ đến một câu nói trên mạng: “Người có sống mũi cao thì khả năng đó rất mạnh.” Mũi của Trần Quất Bạch không quá to, nhưng cao hơn người bình thường, nên có lẽ câu nói này cũng không phải không có cơ sở.
Nhưng cô chẳng thể ngờ rằng, hôm nay, mình lại chạm vào sống mũi anh theo cách này.
Cảm giác ngượng ngùng khiến cô khẽ rụt người lại: “Trần…”
Anh nhận ra ý đồ muốn lùi lại của cô, liền giữ chặt cổ chân, kéo cô sát vào mình hơn.
Anh nâng mắt lên, giọng điệu nghiêm túc đến lạ: “Lần đầu tiên, làm không tốt thì có thể cải thiện.”
“…”
Tống Duy bị nhấn chìm trong cảm giác xa lạ mãnh liệt. Đầu ngón chân cô cong lên, mọi dây thần kinh căng chặt.
Ban đầu, kỹ thuật của Trần Quất Bạch không phải quá xuất sắc, mọi thứ dường như đều dựa trên bản năng. Nhưng qua một, hai lần, anh tiến bộ thần tốc, khiến cô nghi ngờ liệu anh có đi học thêm ở đâu đó hay không.
Những nụ hôn của anh đôi khi nhẹ nhàng đến mức làm tim cô xao động, đôi khi lại mãnh liệt như một bản hòa tấu hoàn hảo, khiến cô không thể kháng cự.
Lúc này cũng vậy. Không gian xung quanh, sự gần gũi, và những cảm xúc dồn dập khiến tim cô đập loạn nhịp. Đôi mắt nhanh chóng ngập nước, long lanh như muốn tan ra.
Đèn trong phòng tắm dường như không còn đủ sáng, ánh sáng từ trên đầu kéo dài, mờ dần rồi mất nét.
Không biết từ lúc nào, Trần Quất Bạch đã đứng trước mặt cô. Anh cầm lấy một tờ giấy lau tay, động tác chậm rãi. Tống Duy liếc qua, nhìn thấy từng khớp ngón tay anh căng lên, ướt đẫm một chút nước, những đường gân xanh nổi rõ.
Tay anh rất đẹp, các ngón dài và cân đối. Nhưng do làm việc trên bàn phím nhiều năm, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng. Nếu không nhìn kỹ thì khó nhận ra, nhưng hôm nay, cô cảm nhận rất rõ sự thô ráp ấy.
Sau khi lau tay, anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô, cười khẽ dỗ dành: “Không khóc nữa, không khóc nữa.”
Cơ thể cô vẫn còn run nhẹ, đôi mắt ướt át nhìn anh, ánh mắt không có chút sát thương.
Anh khẽ cười, cúi xuống định hôn, nhưng cô đẩy anh ra: “Đừng hôn…”
“Giờ không cho hôn nữa? Chê anh hay chê em?”
Mặt Tống Duy đỏ bừng: “Đi đánh răng đi.”
“Không có mùi đâu, thật mà.”
Cô không đáp. Thấy vậy, anh đành dỗ dành: “Được rồi, không hôn nữa, về nhà thôi.”
Khăn tắm của cô chẳng biết đã rơi ở đâu, anh cẩn thận giúp cô mặc lại quần áo, từ trong ra ngoài. Cô ngoan ngoãn để anh làm, dần dần lấy lại bình tĩnh.
Sau khi mặc xong, cô đẩy anh ra, nhảy xuống bồn rửa và bước ra ngoài, không dám quay đầu lại.
Gần 12 giờ đêm, mọi tiếng động dần lắng xuống, không khí đầy mùi hương ngọt ngào cũng tan đi.
Trần Quất Bạch nhẹ nhàng gỡ cánh tay của cô đang ôm quanh eo mình, cố gắng không làm cô tỉnh giấc, rồi đứng dậy rời đi.
Anh chỉ bật đèn bếp. Chú mèo nhỏ đang ngủ trong phòng khách lập tức nhận ra, duỗi người một cái rồi chạy lại gần.
Trần Quất Bạch ngồi xuống, xoa cằm nó, giọng hạ thấp như thì thầm: “Đói à?”
Chú mèo nhỏ kêu một tiếng “meo” nho nhỏ.
Âm thanh không lớn, nhưng trong màn đêm yên tĩnh nghe rất rõ. Trần Quất Bạch lập tức liếc nhìn về phía phòng ngủ, sau đó bế mèo lên, đi vào phòng khách tìm đồ ăn cho nó.