Tống Duy mỉm cười: “Nhìn ra rồi.”
Lý Thừa nhẹ nhàng hất cằm về phía đối diện, nơi Diêu Diệu Huyền đang ngồi, hạ giọng: “Đừng nghĩ nhiều, để hôm khác nói với em.”
“Ừm, cảm ơn chị Thừa.”
Những buổi tụ họp như thế này là cách nhanh nhất để nắm bắt thông tin trong công ty. Tống Duy im lặng lắng nghe mọi người nói chuyện: bộ phận nào khó làm việc, bộ phận nào đang rối ren, bộ phận nào thay đổi nhân sự vì lý do gì, cô đều nghe một lượt.
Chẳng mấy chốc, Tống Duy đã hiểu rõ cấu trúc công ty.
Công ty có ba phó tổng giám đốc: một người quản lý kỹ thuật, một người quản lý kinh doanh (người đã phỏng vấn cô), và một người phụ trách các phòng ban chức năng. Ba người này đều có cổ phần công ty, nhưng cổ đông lớn nhất vẫn là Trần Quất Bạch, họ phải báo cáo công việc với anh ấy.
Lý Thừa nói: “Thật ra tổng giám đốc Trần rất áp lực. Anh ấy xuất thân từ kỹ thuật, khả năng kinh doanh còn hạn chế. Hai năm trước, công ty chúng ta chỉ có kỹ thuật mà không có doanh thu, mỗi bước đi đều rất khó khăn.”
Cô chỉ vào ly rượu trái cây trước mặt Tống Duy, giọng có phần cảm thán: “Tổng giám đốc Trần không uống được rượu. Lần đầu tiên tôi đi tiếp khách với họ, chỉ có mình tôi là nữ, đối phương muốn tôi uống, tổng giám đốc Trần đã giúp tôi chặn lại. Sau bữa ăn, tôi thấy anh ấy nôn trong nhà vệ sinh.”
“Lúc đó, tổng giám đốc Trần chỉ mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, còn rất trẻ. Ở độ tuổi này, mấy chàng trai có thể gánh được áp lực như anh ấy chứ?”
“Hai năm gần đây, mọi chuyện mới khá hơn. Công ty đã có tên tuổi trong ngành, chúng ta không cần phải đi chào mời dự án, trước các bên đối tác lớn cũng tự tin hơn. Nhưng tôi thấy tổng giám đốc Trần vẫn chẳng nhẹ nhõm chút nào.”
“Thời gian trước, chúng ta vừa hoàn thành vòng gọi vốn C, tổng giám đốc Trần và mấy vị phó tổng hầu như ăn ngủ tại công ty. Nghe nói giữa chừng còn xảy ra vài vấn đề, họ đã phải bận bịu xử lý một khoảng thời gian.”
Tống Duy càng nghe càng trầm lặng.
“Tôi cũng xem như nhân viên kỳ cựu của công ty. Nếu bảo tôi nhảy việc, tôi không làm đâu. Công ty chúng ta, bất kể người mới hay người cũ, đều có một loại tình cảm và niềm tự hào, muốn cùng công ty đi xa hơn.”
Lý Thừa nhìn cô, mỉm cười dịu dàng: “Tôi nói những điều này hơi sớm, sau này em sẽ hiểu. Chào mừng em gia nhập.” Cô nâng ly nước trái cây cụng nhẹ với ly rượu của Tống Duy.
Tống Duy không biết nói gì ngoài: “Cảm ơn.”
Điện thoại báo tin nhắn, cô mở khóa xem, là tin nhắn của Trần Quất Bạch: “Khi nào xong?”
Cô khựng lại, gõ chữ: “Có chuyện gì không?”
Trần Quất Bạch: “Không có gì, hỏi thôi.”
Tống Duy: “Khoảng tám giờ rưỡi.”
Trần Quất Bạch: “Được.”
Tống Duy: ??? Được? Được là ý gì?
Hiện tại mới bảy giờ năm mươi, còn bốn mươi phút nữa mới tới tám rưỡi.
Cô chờ một lúc nhưng không nhận được thêm tin nhắn nào.
Lý Thừa thấy cô liên tục xem điện thoại, liền hỏi: “Sao thế?” Tống Duy tắt màn hình, cười: “Không có gì.”
Anh ấy nói chuyện nửa vời, thật khó hiểu.
Tám giờ đúng, điện thoại bật lên thông báo: “Tuyết rơi rồi.”
Đôi mắt Tống Duy nhìn ra cửa sổ. Đèn đường rực rỡ, cô vẫn chưa thấy tuyết, chắc chỉ vừa mới rơi.
Cô trả lời: “Thật sao?”
Trần Quất Bạch gửi một bức ảnh, bên ngoài dưới ánh đèn đường, những bông tuyết nhỏ lấp lánh như những vì sao rơi xuống trần gian.
Trần Quất Bạch: “Uống rượu chưa?”
Tống Duy liếc nhìn ly rượu trái cây trước mặt còn một nửa, đáp: “Uống một chút.”
“Vậy để tôi đến đón em.”
Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Duy tự bật cười, má lúm nhỏ trên gương mặt hiện lên rõ nét.
“Được.”
…
Căn hộ gần tòa nhà Quang Niên.
Sở Kỳ bấm chuông ba lần nhưng không ai mở cửa. Lo sợ người bên trong gặp chuyện, anh ta nhập mật khẩu để vào.
Bên trong sạch sẽ như phòng suite khách sạn. Phòng khách không có dấu hiệu sử dụng, bếp vẫn nguyên vẹn với các bao bì chưa được tháo, tổng thể không có chút hơi người.
Nhưng Sở Kỳ biết chắc, người nào đó đang ở đây, bởi anh đã tìm đến văn phòng trước đó mà không thấy.
Sở Kỳ đẩy cửa phòng ngủ phụ, quả nhiên thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc.
“Trần tổng, quả nhiên là cậu ở đây.”
Trần Quất Bạch ngước mắt, ánh nhìn hờ hững lướt qua anh ta: “Sao cậu lại đến?”
“Không phải tôi gọi cậu không nghe máy sao, nên đích thân đến tìm đây.”
Trước mắt là một phòng nhỏ được cải tạo thành xưởng chế tác. Một bức tường đầy các loại hương liệu, giữa phòng là chiếc bàn bày đủ loại dụng cụ. Không khí thoang thoảng mùi hương khó gọi tên.
Ông chủ công ty Quang Niên, Trần Quất Bạch, cả đời chỉ có hai đam mê lớn: công việc và điều chế hương liệu. Hai điều hoàn toàn khác biệt này lại hòa hợp một cách kỳ lạ ở anh.
Tuy nhiên, những hương liệu mà anh điều chế, anh chưa từng sử dụng, hay nói đúng hơn là anh không dùng nước hoa. Điều này khiến không nhiều người biết về sở thích này của anh.
Sở Kỳ, bạn đại học của anh, biết được điều này hoàn toàn tình cờ.
Không nhớ là sự kiện gì, khi đó có rất đông người. Nam thần học bá lạnh lùng đột nhiên túm lấy một cô gái đi ngang, hỏi cô ấy dùng nước hoa gì. Cô gái đỏ mặt, lắp bắp nói ra một cái tên.
Sau đó, tin đồn lan truyền rằng Trần Quất Bạch thích cô gái kia. Cả phòng ký túc xá truy hỏi, cuối cùng anh mới nói ra sự thật rằng anh chỉ hứng thú với hương liệu và nước hoa.
Sau khi công ty kiếm được tiền, anh đã tự xây dựng một phòng điều chế như thế này.
Sở Kỳ đi đến bên cạnh, hít hà không khí: “Đây là hương gì thế?”
Trần Quất Bạch liếc nhìn người bạn tò mò, suy nghĩ một lát, rồi đưa hai tờ thử hương cho anh.
“Ngửi xem có phân biệt được không?”
Sở Kỳ suýt nữa áp tờ thử hương sát vào mũi, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu mù tịt: “Không phải giống hệt nhau sao?”
Trần Quất Bạch bỏ qua, không giải thích thêm.
Sở Kỳ cầm tờ thử hương trong tay, mùi hương nhàn nhạt, thanh khiết lan tỏa trong không khí. Dù không biết là mùi gì, anh phải thừa nhận nó rất dễ chịu. “Cho tôi một ít mang về nhé.”
“Chưa hoàn chỉnh.”
“Vậy cũng được mà, tôi dùng tạm sản phẩm chưa hoàn thiện của cậu.”
“Không được.”
Sở Kỳ thầm đảo mắt trong lòng. Không được thì thôi, ai bảo anh là ông chủ. Anh ngồi thẳng người, vào chuyện chính: “Bên Hòa Hợp Capital có buổi tụ họp, hỏi cậu có đi không.”
“Không đi. Tôi có việc.”
“Việc gì?”
Trần Quất Bạch không trả lời. Sở Kỳ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu ra: “Sao? Có hẹn hò à? Là cô gái lần trước sao?”
Đến giờ anh vẫn thấy chuyện này khó tin. Làm việc tại Quang Niên mấy năm, anh quá rõ tính cách của Trần Quất Bạch. Anh thuộc kiểu người năng lượng cao, coi công ty là cả thế giới, hoàn toàn là một kẻ cuồng công việc. Anh chưa từng lãng phí thời gian vào những việc thừa thãi, ngoài ăn và ngủ. Ngoại trừ thỉnh thoảng ghé căn hộ này, gần như không có hoạt động giải trí nào khác.
Danh Sách Chương: