“Bảo bối, em thật tuyệt.”
“…”
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vẫn đang đợi, nghe không hiểu tiếng Trung nhưng nhìn ánh mắt người đàn ông chăm chú vào người phụ nữ thì cũng đoán được phần nào, mỉm cười nhắc: “Can I help you?”
Chúc Thanh Phỉ liền chọn hai suất ăn.
Bữa tối kết thúc lúc tám giờ. Nhà hàng cách chỗ ở hai con phố, hai người chậm rãi đi bộ về.
Chúc Thanh Phỉ mở lời tìm chủ đề trò chuyện, “Công ty trong nước sao rồi?”
“Mọi thứ vẫn ổn.” Sở Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dự án hợp tác giữa trường Đại học Nam An và công ty đã giao cho người khác phụ trách.”
Anh dần dần thấu hiểu cảm giác của cô khi đó. Giờ đây, chỉ việc cô làm việc với một người đàn ông lạ cũng khiến anh ghen đến phát điên, huống chi là chuyện liên quan đến người yêu cũ.
Về việc với Thời Kiệt, anh thực sự đã làm không đúng. Anh luôn cảm thấy mình ngay thẳng, ranh giới rõ ràng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cô.
Anh đã không mang lại cho cô đủ cảm giác an toàn, không trách cô vì cảm thấy buồn.
Chúc Thanh Phỉ ngẩng đầu nhìn anh rồi nhanh chóng quay đi, “Em không hỏi anh chuyện đó.”
“Anh biết, nhưng anh muốn nói với em.”
Khóe môi cô khẽ cong, rồi đưa tay nắm lấy tay anh.
Sở Kỳ nắm chặt lại, mười ngón tay đan vào nhau.
Chúc Thanh Phỉ hỏi tiếp: “Ở nhà sao rồi? Bố mẹ em có tìm anh không?”
“Họ không tìm anh, nhưng anh có đến nhà hai lần. Mẹ em mắng anh một trận.”
“Xạo, mẹ em làm gì mắng anh.”
“Thật đấy, anh phải giải thích rất lâu bà mới nguôi giận.”
“Đáng đời.”
“Ừ, là lỗi của anh.”
Chúc Thanh Phỉ hỏi tiếp: “Thế bố mẹ anh thì sao?”
“Họ vẫn ổn.” Sở Kỳ cúi đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, bàn tay siết chặt hơn, giọng anh trầm thấp: “Anh đã nói với họ rằng, chờ em về nước chúng ta sẽ tiếp tục làm nốt thủ tục.”
Cô không biết anh đã nói hay chưa, nhưng Chúc Thanh Phỉ hiểu anh đang nhắc lại câu hỏi tối qua chưa có lời giải.
Cô mím môi, suy nghĩ hai phút rồi dừng bước, ngước mắt nhìn anh, “Sở Kỳ, thực sự em rất thích trạng thái công việc hiện tại. Ở đây, em chỉ là chính em. Em tận hưởng từng phút học tập và làm việc, từng giây phút đạt được thành tựu.”
“Em thực sự muốn làm tốt chi nhánh này. Như anh từng nói, hành trình này rất dài, có thể hai năm, có thể ba năm.” Chúc Thanh Phỉ kéo tay anh, ánh mắt có chút áy náy, “Tạm thời em không muốn phân tâm, chuyện kết hôn và đăng ký kết hôn, mình để sau có được không?”
“Không ổn chút nào.” Sở Kỳ nghĩ thầm, anh hoàn toàn không tự tin, chỉ mong dựa vào một tờ giấy đăng ký kết hôn để giữ cô lại.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng: “Được, vậy chờ em xong việc bên này.”
Chúc Thanh Phỉ kiễng chân hôn anh, nhưng khi vừa rời đi thì vòng eo đã bị giữ lại. Người đàn ông cúi xuống, hôn sâu cô một lần nữa.
Giữa con phố nhộn nhịp ở xứ lạ, anh không ngần ngại mà hôn người yêu của mình.
Về đến nhà, ngọn lửa mong muốn chưa kịp dập tắt lại bùng cháy thêm.
Anh không chờ nổi đến phòng ngủ, liền bế cô lên bàn ăn, quét hết cốc nước và gia vị trên bàn xuống một bên.
Chúc Thanh Phỉ khẽ kêu nóng, anh lập tức rời đi bật điều hòa rồi quay lại.
Cô cúi đầu liếc nhìn, thấy trong tay anh cầm vài thứ, tất cả đều bị ném qua loa lên bàn.
Chúc Thanh Phỉ bật cười bất lực: “Có phải hơi nhiều không?”
“Không nhiều.” Sở Kỳ bước tới trước mặt cô, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, “Hai tháng qua có nhớ anh không?”
Người phụ nữ khẽ khép mắt, giấu đi sự ngại ngùng, nhẹ gật đầu.
Cô nhớ anh, cả về tinh thần lẫn thể xác.
Đây là khoảng thời gian dài nhất họ xa nhau kể từ khi bên nhau. Trước đây ở thủ đô, ít nhất mỗi tháng họ đều gặp được nhau, và mỗi năm anh tích lũy được hơn ba, bốn vạn dặm bay.
Dù công việc ở đây bận rộn thế nào, mỗi tối trước khi ngủ cô đều nghĩ đến anh, nghĩ anh đang làm gì, và muốn được ôm anh mà ngủ.
Như nhận được câu trả lời vừa ý, anh cúi xuống hôn cô lần nữa.
Những nụ hôn đứt quãng kéo dài vài phút, anh khẽ trượt áo sơ mi trên vai cô xuống.
Như nhớ ra điều gì, anh cúi đầu để lại dấu hôn trên ngực cô, giọng trầm khàn: “Bảo bối, sau này có thể không mặc những bộ đồ như thế nữa được không?”
Cô khẽ rên, hơi thở hỗn loạn: “…Chỉ có một lần đó thôi.”
“Sau này đừng mặc nữa, được không? Anh không thích ánh mắt người khác dán vào em.”
Thực ra, phong cách đó không phải kiểu của cô, thử một hai lần là đủ. Đặt mình vào vị trí của anh, cô cũng không thích anh khoe cơ bụng cho người khác xem. Cô chiều theo ý anh: “Được, không mặc nữa.”
Người phụ nữ chống tay ra sau trên bàn, mái tóc dài trượt xuống, làn da trắng nõn dần ửng đỏ, những vết hôn hiện rõ.
Trong lúc mơ màng, cô nghe anh hỏi: “Thanh Phỉ, em yêu anh không?”
Cô không chần chừ, “Em yêu anh.”
Chiếc bàn không vững chắc, theo nhịp độ mà phát ra những âm thanh ken két.
Có vẻ như anh rất thích, càng thêm hăng hái.
Nhưng Chúc Thanh Phỉ thì không, ngồi như vậy rất khó chịu.
Đến một giờ sáng, cuối cùng cô cũng được nằm lại trên chiếc giường mềm mại.
Trước khi ngủ, trong cơn mơ màng, cô nghe anh hỏi lại, như muốn khẳng định: “Vợ ơi, em yêu anh không?”
Dù mệt mỏi và buồn ngủ, cô vẫn kiên nhẫn đáp: “Em yêu anh mà.”
Sở Kỳ ở lại Los Angeles hai tháng. Công việc của anh không nhiều, mỗi ngày đều tan làm đúng giờ, nhưng Chúc Thanh Phỉ thì không. Cô bận rộn từ sáng đến tối, thời gian gần như không đủ dùng.
Thế là anh trở thành người chăm sóc cô. Mỗi sáng anh dậy sớm nấu bữa sáng, buổi tối cũng chuẩn bị sẵn bữa tối đợi cô về ăn.
Sở tổng giàu có, vốn định sắm nguyên bộ dụng cụ nấu ăn trong căn hộ nhỏ của cô, nhưng sau đó phát hiện ở đây không có hệ thống khí gas tự nhiên và cũng không cho phép sử dụng bếp lửa. Anh liền thuê một căn nhà lớn hơn.
Chúc Thanh Phỉ thấy anh phí phạm nhưng không cản được. Một ngày nọ tan làm về, cô phát hiện anh đã tự mình chuyển nhà xong xuôi.
Hai tháng này, kỹ năng nấu ăn của Sở Kỳ tiến bộ đáng kể. Trong điều kiện nguyên liệu và gia vị khan hiếm, mỗi tối anh vẫn có thể nấu được hai món mặn và một món canh. Anh còn học thêm nhiều món Âu, giờ đã biết làm bò bít tết, bánh pie đơn giản, và bánh mì kiểu Âu, mà hương vị cũng khá ngon.
Không chỉ vậy, không biết anh thật sự rảnh hay là có hứng thú, nhưng nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, bàn ăn luôn được trang trí bằng hoa tươi, và cứ ba đến năm ngày lại thay một lần, không hề lặp lại.