Mục lục
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ồ, đúng rồi, còn lần mời cô đi xem hòa nhạc, việc này có vẻ ổn, nhưng Tống Duy nghĩ chắc hẳn có ai đó gợi ý cho anh.
Từ trước Tết đến giờ, anh đến nhà cô mà chẳng có chút ý thức nào về việc mối quan hệ đã “nâng cấp”. Lời nói và hành động vẫn như trước, rất đỗi nghiêm túc, không hề có ý định tiến xa hơn.
Nhìn lại lần này, cô càng chắc chắn anh thật sự không có nhiều kinh nghiệm. Hôm nay chỉ một chuyện đau bụng kinh mà đã khiến anh luống cuống, thậm chí còn đặc biệt từ Thâm Thành trở về.
Nếu để Dương Nghênh Thu biết chuyện này, bà chắc chắn sẽ bàn luận cả một hai tiếng đồng hồ.
Nhưng phải công nhận rằng anh làm việc rất chu đáo. Dương Nghênh Thu làm hiệu trưởng bao nhiêu năm, từng gặp qua mọi loại người, từ những lãnh đạo khôn ngoan, lão luyện đến những cậu nhóc ngây ngô mới lớn. Muốn được bà công nhận, thậm chí đồng ý anh làm con rể, còn khó hơn cả việc hái sao trên trời.
Hơn nữa… anh đã đặc biệt trở về, chứ không chỉ đơn giản khuyên cô qua điện thoại rằng “uống nhiều nước ấm”.
Tống Duy nhìn chiếc cốc trên bàn, nụ cười càng sâu hơn. Anh đã ngồi tàu bốn, năm tiếng chỉ để về đây đun nước ấm cho cô.
Cô cúi người, ôm lấy đôi chân, ánh mắt hướng về phía người đàn ông đang bận rộn trong bếp, tâm trí cô chợt bay xa.
Không chỉ vì bố mẹ, nếu có thể…
Nếu Trần Quất Bạch là người phù hợp, cô sẽ không ngại tiến thêm một bước.
Hẹn hò, hoặc kết hôn.
Người trong bếp tìm kiếm một lúc lâu vẫn không thấy vật đựng nước phù hợp, cuối cùng cầm một chai nước uống rỗng lên hỏi: “Cái này được không?”
Tống Duy mím môi cười: “Trần Quất Bạch, anh thật ngốc nghếch.”
Ai mà ngờ được, đây lại là thanh niên tài năng xuất sắc của Nam An, người đã tạo dựng từ con số không để đưa Quang Niên Khoa Kỹ  phát triển như hôm nay. Một người thường ngày thông minh là vậy mà khi chăm sóc người khác lại ngốc nghếch đến đáng yêu.
“Hả?”
Anh không nghe rõ, định quay lại bếp lấy nước.
Tống Duy nhanh chóng nhắc nhở: “Trong ngăn kéo tủ rượu có túi chườm nước nóng, anh tìm thử xem.”
Anh làm theo lời, tìm được túi chườm, đổ nước nóng vào rồi dùng giấy lau khô bên ngoài túi.
Sau khi xong xuôi, anh đi đến chỗ cô: “Xong rồi.”
“Cảm ơn.” Tống Duy nhận lấy, túi chườm vừa vặn hơn cốc sứ, hơi ấm truyền đến bụng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trần Quất Bạch đứng bên cạnh: “Còn cần anh làm gì nữa không?”
Anh không giỏi làm, nhưng sẵn sàng hỏi. Tống Duy nói: “Anh giúp em cho Tuyết Hoa ăn với, từ trưa đến giờ nó chưa ăn gì.”
Trần Quất Bạch nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng chú mèo, Tống Duy chỉ về phía phòng ngủ: “Nó ở trong phòng ngủ, anh thử tìm xem, phòng phía đông ấy.”
Anh bước đến, dừng lại trước cửa vài giây rồi mới đẩy cửa bước vào.
Phòng ngủ không lớn, giường, tủ quần áo, và bàn học chiếm gần hết không gian. Xung quanh còn rất nhiều đồ nhỏ nhắn, đồ chơi, trên ghế treo quần áo, trên bàn có một món đồ trang trí đang quay chậm, trông giống đồng hồ mà cũng giống món đồ chơi, anh không nhận ra.
Hai khung ảnh trên bàn chứa hình chụp của một gia đình ba người, có lẽ là lúc cô tốt nghiệp đại học. Trong ảnh, cô gái đội mũ cử nhân, ôm bó hoa trong tay, cười ngọt ngào.
Rèm cửa che khuất ánh sáng bên ngoài, ánh đèn ấm màu vàng nhạt từ đầu giường hắt lên chiếc giường lộn xộn. Bộ chăn màu trắng ngà mềm mại, sạch sẽ, trên đó có một chú gấu bông dài nửa mét, hơi cũ, trông như món đồ chơi từ hồi nhỏ.
Không khí trong phòng phảng phất mùi trà nhàn nhạt, giống hệt như mùi hương trên chiếc khăn quàng cổ.
Anh như bước vào một khu rừng mộng ảo đầy sương mù, trong giây lát mất phương hướng, đứng bất động tại chỗ.
Một lát sau, Tuyết Hoa chui ra khỏi chăn, kêu “meo” một tiếng với anh.
Trần Quất Bạch bừng tỉnh, bước đến ôm lấy chú mèo.

Tuyết Hoa ở bên cô lâu ngày nên trên người cũng mang mùi hương của cô, là một chú mèo nhỏ vừa thơm vừa đáng yêu.
Trần Quất Bạch không ghét động vật, chỉ là không quen gần gũi, nhưng với Tuyết Hoa thì khác. Anh đã ôm nó vài lần, chú mèo nhỏ này dường như rất thích anh, một người một mèo hòa hợp một cách kỳ lạ.
Đi đến cửa phòng, anh quay đầu lại nhìn phòng cô một cái rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tống Duy chỉ cho anh chỗ để thức ăn cho mèo và cách cho ăn. Chẳng bao lâu sau, Tuyết Hoa đã ngồi ăn ngoan, miệng nhai thức ăn một cách đáng yêu, hai má phồng lên.
Cô nhìn động tác thành thục của anh, thầm nghĩ nếu không phải lần đầu gặp Tuyết Hoa tiếp xúc với anh, cô còn tưởng anh là một chuyên gia nuôi mèo.
Nhưng Tuyết Hoa lại rất thân với anh, điều này khiến cô bối rối. Rõ ràng họ chỉ gặp nhau vài lần.
Chẳng lẽ Tuyết Hoa thật sự là một “mèo nhỏ mê trai”?
Hay là anh có duyên bẩm sinh với mèo?
Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt quá mức trực diện, khiến anh quay lại nhìn cô. Tống Duy vội rụt mắt về, cầm cốc nước giả vờ uống.
Trần Quất Bạch ngồi xuống bên cạnh, giọng nhẹ nhàng: “Đỡ hơn chưa?”
Tống Duy gật đầu: “Ừm.” Rồi cô hỏi: “Công việc của anh thật sự không sao chứ?”
Tuyết Hoa ăn no, vẫy đuôi đi tới. Trần Quất Bạch bế chú mèo lên: “Không sao, hôm nay chỉ đi chuẩn bị trước thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Cô cảm thấy bụng thoải mái hơn, nhưng lại bắt đầu cảm thấy đói.
Cô còn chưa kịp nói, anh đã như đọc được suy nghĩ của cô: “Đói không? Anh gọi đồ ăn nhé.”
“Được.”
Anh cũng chưa ăn. Nửa tiếng sau, đồ ăn được giao đến. Hai người cùng ngồi xuống bàn.
Ăn gần xong, Trần Quất Bạch hỏi: “Bố mẹ em tối nay có về không?”
Giọng Tống Duy chợt thấp xuống: “Không biết, chắc là không.”
Đồ ăn giao đến dù ngon nhưng không thể bằng cơm Tống Cao Dật nấu. Tống Duy miễn cưỡng ăn để no bụng, nhưng khi anh nhắc đến bố mẹ, cảm xúc của cô như bị kéo lên cuồn cuộn, khiến cô chẳng còn tâm trạng ăn uống.
Cô cúi đầu, dùng đũa gắp từng hạt cơm khô khốc, rồi nhẹ giọng gọi: “Trần Quất Bạch.”
“Ừ?”
“Anh có hận bố mình không?”
Câu hỏi này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, khiến anh không biết phải trả lời ngay thế nào.
“Nhiều năm như vậy, một mình anh sống có vất vả lắm không?”
Anh hơi sững người, nét mặt khựng lại một chút.
Tống Duy ngẩng lên, giọng cô bình thản, như thể đang thảo luận một vấn đề: “Anh nói xem, hôn nhân rốt cuộc là gì? Nó có gì tốt không?”
“Gia đình nào cũng có chuyện khó nói” – câu này thật đúng. Gia đình anh là thế, gia đình cô cũng vậy. Trong mắt người ngoài, gia đình cô hẳn phải rất hạnh phúc. Nếu Dương Nghênh Thu và Tống Cao Dật thực sự ly hôn, hàng xóm trong khu chắc sẽ bàn tán cả tuần.
Đôi khi cô nghĩ, thật đáng sợ. Cả đời dài như vậy, liệu có người nào thật sự có thể sống bên một người suốt năm, sáu chục năm, gia đình yên ấm hòa thuận cho đến lúc chết hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK