Mùa đông năm đó, tại Nam An, trước Tết có một trận tuyết lớn, cả thành phố được phủ kín bởi màu trắng xóa.
Đây là năm thứ ba họ bên nhau và cũng là năm thứ mười Chúc Thanh Phỉ thích Sở Kỳ.
Khi biết tin Tống Duy mang thai, Chúc Thanh Phỉ tranh thủ lúc chưa quá bận trước kỳ nghỉ để rủ cô ra ngoài ăn trưa. Họ hẹn gặp ở một quán cà phê nhỏ, Chúc Thanh Phỉ đến trước.
Vừa ngồi xuống thì nhận được tin nhắn từ Sở Kỳ:
“Vợ ơi, bố mẹ em thích gì, anh chuẩn bị trước.”
Cô trả lời:
“Bố mẹ em sống giản dị, anh không cần mua thứ gì quá đắt đâu.”
Sở Kỳ nhanh chóng đáp lại:
“Được, anh biết rồi.”
Chúc Thanh Phỉ khẽ mỉm cười, cất điện thoại đi. Ngay lúc đó, Tống Duy bước vào và ngồi xuống đối diện. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, Tống Duy liền trêu:
“Ba năm rồi mà hai người vẫn như trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt vậy?”
Dù đã yêu nhau ba năm, Chúc Thanh Phỉ vẫn hơi ngượng ngùng:
“Cái gì mà cuồng nhiệt chứ…”
Tống Duy bật cười:
“Tôi nghe Trần Quất Bạch nói, năm nay Sở Kỳ sẽ về nhà cậu ăn Tết? Sắp có chuyện vui rồi nhỉ?”
Chúc Thanh Phỉ gật đầu, mặt hơi đỏ:
“Ừ, anh ấy sẽ về cùng tôi… nếu không có gì bất ngờ xảy ra.”
Cô ngập ngừng, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tống Duy đã hiểu ý, liền cảm thán:
“Tuyệt thật đấy, Thanh Phỉ. Chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn cậu, Duy Duy.” Chúc Thanh Phỉ nhìn vào bụng của Tống Duy:
“Cậu sắp sinh rồi đúng không?”
Tống Duy cười:
“Mới bảy tháng thôi, còn lâu lắm. Nếu gần sinh, tôi làm gì còn thời gian ra ngoài gặp cậu.”
Chúc Thanh Phỉ đã nghe cô phàn nàn khá nhiều trong mấy tháng gần đây. Nhìn cái bụng như quả dưa lớn của bạn, cô quan tâm hỏi:
“Có phải mang thai rất vất vả không?”
“Vất vả, nhưng cũng rất hạnh phúc.” Tống Duy uống một ngụm nước ấm rồi hỏi:
“Còn cậu và Sở Kỳ thì sao? Sau khi kết hôn, hai người dự định bao giờ có con?”
“…Chúng mình chưa bàn tới chuyện đó.”
“Ừ, trước mắt cứ kết hôn đã.” Tống Duy khẽ vuốt bụng, ánh mắt dịu dàng:
“Đợi đến khi cậu có con, cậu sẽ hiểu được cảm giác này.”
Chúc Thanh Phỉ có chút sợ hãi khi nghĩ đến chuyện sinh con, nhưng trước một người đang mang thai, cô cảm thấy không nên thảo luận những vấn đề này.
Cả hai chuyển chủ đề, nói về công việc gần đây.
Chúc Thanh Phỉ làm việc nghiêm túc tại công ty Quang Niên suốt vài năm. Tháng 6 năm nay, cô vừa được thăng chức thành quản lý vận hành, trách nhiệm công việc nặng nề. Tuy nhiên, điều làm cô phiền lòng không phải là khối lượng công việc. Sau một hồi đắn đo, cô hỏi:
“Duy Duy, hồi cậu mới lên thủ đô làm việc có gặp khó khăn gì không?”
“Sao thế?”
Chúc Thanh Phỉ siết chặt hai tay, khẽ bóp phần da giữa ngón cái và ngón trỏ:
“Không có gì, chỉ là tôi nhận ra mọi người dưới quyền không mấy tôn trọng mình.”
Tống Duy bật cười, giải thích:
“Chuyện bình thường thôi. Cậu mới nhận chức ở vị trí quản lý, lại còn phụ trách dự án mới, ai cũng phải trải qua giai đoạn này. Ngày xưa tôi cũng vậy.”
Tống Duy chia sẻ kinh nghiệm, Chúc Thanh Phỉ lắng nghe chăm chú. Nhưng thực ra, cô vẫn còn một điều khác chưa nói ra. Gần đây, cô nghe vài lời đồn đại, rằng việc cô được thăng chức là nhờ mối quan hệ với Sở Kỳ.
Cô không biết nên phản bác hay tự điều chỉnh thế nào. Trong ba năm yêu nhau, ngay cả bản thân cô đôi lúc cũng băn khoăn liệu có phải Sở Kỳ đã ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình hay không.
Nhưng vì Tống Duy đang mang thai, cô không muốn làm phiền bạn với những chuyện này. Sau một lúc trò chuyện, cả hai chia tay.
Hai ngày nữa là nghỉ lễ. Tối nay, cô về căn hộ thuê của mình để dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về quê với Sở Kỳ.
Chúc Thanh Phỉ là người Nam An, nhưng bố mẹ cô sống ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố khoảng hai giờ đi xe.
Sở Kỳ là người tỉnh khác, sau khi đi làm ở Nam An đã mua nhà ở đây. Anh từng đề nghị cô chuyển về sống chung để tiện cho việc đi làm và sinh hoạt. Nhưng Chúc Thanh Phỉ cảm thấy không thoải mái nên từ chối. Chỉ thi thoảng cô mới ghé qua nhà anh, còn phần lớn thời gian vẫn về căn hộ của mình.
Chúc Thanh Phỉ vừa về đến nhà, điện thoại liền đổ chuông. Bà Chúc gọi đến, mở lời ngay:
“Con đã quyết định ngày nào về chưa?”
Chuyện yêu đương của cô, bố mẹ đều biết. Lần trước gọi điện, cô cũng nhắc năm nay Sở Kỳ sẽ về cùng. Cô đáp:
“Dạ, hôm trước Giao thừa một ngày ạ.”
Bà Chúc hỏi tiếp:
“Nó sẽ ở nhà mình qua Tết rồi mới về phải không?”
“Con chưa biết nữa, chắc là không. Để con hỏi xem.”
“Ôi dào, hiếm lắm mới về một lần, qua Tết rồi đi cũng được mà.”
Chúc Thanh Phỉ bật loa ngoài, đặt điện thoại lên giá giày, cúi xuống thay giày, cười nói:
“Mẹ ơi, anh ấy cũng phải về nhà ăn Tết chứ.”
“Thế bao giờ con sang nhà người ta?”
Động tác của cô khựng lại:
“Con… chưa biết nữa.”
“Con gái à, sao cái gì cũng không biết thế? Con cũng không còn nhỏ nữa, yêu ba năm rồi, Tết này có thời gian thì làm những việc cần làm đi, chứ còn đợi đến bao giờ?”
Mặt Chúc Thanh Phỉ đỏ dần lên:
“Dạ, con biết rồi. Tối con sẽ hỏi anh ấy.”
Cúp máy, cô đứng ngẩn ngơ một lúc lâu.
Tình cảm giữa họ giờ đã rất ổn định, chuyện kết hôn trong mắt mọi người cũng như điều tất yếu. Lần này về quê, chính anh là người chủ động đề nghị.
Nhưng… nhưng anh vẫn chưa cầu hôn. Trong lòng cô không chắc chắn, liệu cô chủ động nhắc đến chuyện kết hôn có khiến mình trở nên tự mình đa tình không? Nếu anh không nghĩ đến chuyện cưới thì sao?
Mỗi lần nghĩ đến, cô lại tự trách mình. Sở Kỳ trong hai, ba năm qua đối xử với cô ra sao, cô là người cảm nhận rõ nhất. Có lẽ chỉ là thời điểm chưa đến mà thôi.
Cất điện thoại đi, cô nhìn quanh căn nhà mình đã sống vài năm, xắn tay áo định dọn dẹp. Dù không ở đây ăn Tết, cô vẫn muốn quét dọn một chút, bắt đầu từ bếp.
Khi đang rửa bát, tiếng mở khóa cửa vang lên.
Căn hộ này ngoài Tống Duy, chỉ có Sở Kỳ biết mã. Cô đặt miếng rửa bát xuống, đi ra ngoài. Người đàn ông đã tự nhiên bước vào và thay giày.
“Sao anh lại qua đây?”
Sở Kỳ bước đến, nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn:
“Em không qua, thì anh phải qua chứ.”
Chúc Thanh Phỉ cười:
“Hai ngày nữa chẳng phải về cùng rồi sao?”
“Nhớ em.” Anh lại định hôn, cô vội đưa tay ngăn lại:
“Thôi nào, em đang rửa bát, đừng.”
Anh buông cô ra, hỏi:
“Ăn tối chưa?”
“Chưa, em không đói.”
Người đàn ông chậc lưỡi:
“Bà chủ keo kiệt quá, ngay cả bữa cơm cũng không mời em.”
Chúc Thanh Phỉ khẽ đánh vào khuỷu tay anh một cái, vừa quay về bếp vừa đáp:
“Anh đừng nói linh tinh. Duy Duy đang mang thai, nhiều thứ không tiện lắm. Bọn em chỉ hẹn gặp nhau nói chuyện thôi.”
“Biết rồi, biết hai chị em thân thiết mà.” Sở Kỳ đứng yên một lúc rồi gọi đồ ăn giao tận nơi. Sau đó, anh đi vào bếp, cầm lấy công việc cô đang làm, miệng làu bàu:
“Cái này sạch rồi mà?”
“Dọn dẹp cuối năm đón Tết chứ sao.”
Sở Kỳ không quên lẩm bẩm:
“Đã bảo em chuyển qua ở cùng anh mà em không chịu. Chuyện sớm muộn thôi mà.”
Bị cướp mất công việc dọn dẹp, Chúc Thanh Phỉ tựa người vào bệ bếp, chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của anh.
Ngũ quan của Sở Kỳ sắc nét, đặc biệt là đường xương hàm sắc như dao khắc dưới ánh sáng mờ. Nhìn anh như kiệt tác được tạo hóa tỉ mỉ điêu khắc.
Cô không kìm được nở nụ cười, hồi lâu mới khẽ nói:
“Em không chuyển đâu.”
“Sau này không chuyển cũng phải chuyển.”
Chúc Thanh Phỉ mỉm cười, quay ra tìm việc khác để làm.
Đồ ăn ngoài rất nhanh được giao đến. Sau khi ăn tối xong, cô hỏi:
“Tối nay anh có về không?”
Sở Kỳ không do dự:
“Không về.”
“Nhưng em giặt hai bộ đồ ngủ của anh hôm qua, chắc chưa khô.”
“Mặc đồ của em.”
“Quần áo của em anh mặc nổi không?”
“Không thì khỏi mặc.”
Chúc Thanh Phỉ lườm anh:
“Đồ lưu manh.”
Cô đứng dậy định đi thì bị kéo lại, ngã vào vòng tay anh. Sở Kỳ ôm lấy eo cô, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng:
“Bảo bối.”
Không biết từ khi nào, anh đã đổi cách gọi cô, toàn “bảo bối” với “vợ yêu”. Những lời này ngọt như mật, khiến cô—người chỉ từng trải qua một mối tình vụng dại—hoàn toàn không đỡ nổi. Mỗi lần anh gọi, nhất là những lúc trên giường, cô đều cảm thấy mình không phải đối thủ của anh, chỉ có thể đầu hàng.
Giờ đây, ngồi trên người anh, thân thể cô cũng mềm nhũn, khẽ đáp:
“Hử?”
“Bố mẹ em sẽ thích anh chứ?”
Thích, làm sao mà không thích được? Bố mẹ cô nghe tin cô đang yêu một người đồng sáng lập công ty thì cười mãi không khép miệng, lúc nào cũng hỏi về mối quan hệ của hai người. Vừa nãy mẹ còn giục cưới đây thôi.
Chúc Thanh Phỉ cúi mắt nhìn anh, nhẹ nhàng đáp:
“Họ rất thích anh.”
“Em đã kể với họ về anh rồi à?”
“Tất nhiên rồi.” Cô nuốt khan, cẩn thận hỏi:
“Vậy bố mẹ anh… có thích em không?”
Sở Kỳ không trả lời thẳng, mà hỏi lại:
“Em có muốn về cùng anh không?”
“Năm nay ạ?”
“Tùy em.”
Đúng lúc cô nhớ tới nhiệm vụ mẹ giao, liền vòng tay ôm lấy cổ anh:
“Mẹ em bảo em hỏi xem năm nay anh có định ở lại nhà em ăn Tết không.”
Sở Kỳ hôn nhẹ lên môi cô, như muốn xin lỗi:
“Sau Tết em gái anh cưới, anh phải về.”
Chúc Thanh Phỉ ngạc nhiên:
“Sao trước giờ anh chưa từng nhắc đến chuyện này?”
“Là em họ, con chú anh. Anh cũng vừa mới nhận được tin thôi.”
“Được thôi, vậy phải về một chuyến rồi.”
Anh lại hôn cô, áp sát đôi môi khẽ hỏi:
“Muốn đi cùng anh không? Bố mẹ anh cũng muốn gặp em.”
Chúc Thanh Phỉ hơi lưỡng lự. Dường như chuyến đi đó là điều tất yếu, nhưng sao cảm giác lại có chút bất ngờ. Cô chưa kịp đưa ra quyết định.
Sở Kỳ không ép cô, bế thốc cô lên, bước về phía phòng ngủ.
Cô giật mình, vội vàng ôm lấy anh:
“Anh làm gì vậy?”
“Ngủ.”
“Không được, không được, em chưa tắm mà!”
“Tắm chung.”
Trong chuyện này, anh luôn hơi áp đảo, khiến cô chẳng mấy khi có tiếng nói. Tuy vậy, sau một lần trò chuyện thẳng thắn, Sở Kỳ bắt đầu để ý hơn đến cảm giác của cô, đôi khi còn săn sóc ngược lại cô.
Nhưng những lúc cảm xúc dâng trào, anh vẫn không kiềm chế được. Mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy cơ thể mình như bị anh chiếm đoạt hoàn toàn, rã rời chẳng còn sức.
Có lẽ anh biết mình hơi quá, nên sau đó lúc nào cũng dịu dàng dỗ dành, khiến Chúc Thanh Phỉ không thể giận lâu.
Hai ngày nữa là về nhà. Lúc vào phòng tắm, cô chặn anh lại, cố tỏ vẻ nghiêm nghị nhưng chẳng có chút uy hiếp nào, cảnh cáo:
“Anh không được để lại dấu vết đâu đấy, lỡ bố mẹ em nhìn thấy thì sao.”
Tâm trạng Sở Kỳ rất tốt, anh cười trêu:
“Thế những chỗ họ không thấy thì được chứ?”