“Thật.”
Trần Thanh Y chìa bàn tay nhỏ ra: “Vậy thì ngoắc tay hứa nhé.”
Hai bố con ngoắc tay, hứa hẹn với nhau.
Trần Quất Bạch vội vàng rời công ty, buổi chiều anh còn một cuộc họp. Anh quyết định trước tiên đưa con gái về công ty cùng mình.
Nhận ra xe không đi đường về nhà, cô bé thắc mắc: “Bố ơi, mình đi đâu vậy?”
“Bố còn chút việc phải làm, Y Y sẽ theo bố đến công ty, sau đó mình cùng đón mẹ tan làm.”
“Dạ.” Dù chưa hoàn toàn hết buồn, nhưng cô bé ngoan ngoãn gật đầu, không nói thêm gì.
Từ lúc xuống xe, vào thang máy đến khi bước vào văn phòng, mỗi đồng nghiệp nhìn thấy Trần Quất Bạch ôm theo một cô bé đều không khỏi tròn mắt ngạc nhiên, liên tục tự hỏi người đàn ông nghiêm nghị này có thực sự là sếp của họ không.
Buổi họp bắt đầu đúng giờ. Ban đầu, Trần Quất Bạch định để con gái ngồi trong văn phòng, nhưng vì cô bé quá nhạy cảm, cứ tưởng anh sẽ rời đi. Vừa buông tay, cô bé lập tức muốn khóc.
Không còn cách nào, anh dịu dàng dỗ dành: “Bố phải họp. Nếu Y Y muốn ở cùng thì không được làm ồn, không được nghịch, được không?”
“Được ạ.”
Anh gõ cửa phòng họp, bước vào với cô bé trên tay, dưới ánh mắt kinh ngạc của các lãnh đạo và nhân viên cấp trung trong công ty.
Sở Kỳ ngồi bên cạnh Lăng Diệu Trị, cả hai liếc nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Trần Quất Bạch thì rất điềm nhiên: “Bắt đầu họp thôi.”
Người quản lý đang chuẩn bị thuyết trình thoáng bối rối. Bắt đầu… như thế này sao?
Cô bé trong lòng anh rất ngoan, không nói gì, chỉ mở to đôi mắt long lanh nhìn quanh. Những ánh mắt đó khiến mọi người không còn tâm trí nào làm việc.
Một lát sau, người quản lý cúi đầu, hạ thấp giọng, bắt đầu phần báo cáo.
Trần Quất Bạch vẫn lắng nghe nghiêm túc như mọi khi. Tuy nhiên, mỗi khi ai đó liếc trộm, họ đều bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh khi anh cúi xuống nhìn cô con gái đang dần thiếp đi trong lòng.
Đến một đoạn video trong báo cáo, âm thanh bất ngờ vang lớn trong căn phòng yên tĩnh, như một quả bom nổ tung.
Không ngoài dự đoán, ánh mắt sắc bén của Trần Quất Bạch quét tới, khiến mọi người nín thở.
Người quản lý vội vàng giảm âm lượng, nhưng vẫn nghe thấy giọng anh trầm ổn: “Tạm dừng một chút.”
Anh nhẹ nhàng bế cô bé đã ngủ say ra khỏi phòng họp, đưa vào văn phòng của mình. Sau đó, anh căn dặn trợ lý: “Tiểu Hứa, con gái tôi đang ngủ bên trong. Nếu bé dậy mà không khóc, cô vào chơi với bé một lát. Nếu bé khóc, lập tức gọi tôi.”
Tiểu Hứa vội vàng gật đầu, cảm giác như được trao một nhiệm vụ quan trọng: “Vâng, Trần tổng!”
Vừa quay người đi, cô đã nhắn ngay vào nhóm chat: [Lúc này tôi là người hạnh phúc nhất thế giới!]
Khoảng 30 phút sau, cô bé tỉnh dậy, khẽ gọi: “Bố ơi.”
Không thấy tiếng đáp lại, Tiểu Hứa liền chạy vào.
Cánh cửa mở ra, hai ánh mắt chạm nhau. Trần Thanh Y dụi mắt, chớp chớp vài lần, không còn là cô bé khóc đòi bố hồi sáng, mà thay vào đó là một dáng vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
“Chị là chị Tiểu Hứa phải không?”
Tiểu Hứa nghe cô bé gọi một tiếng “chị” mà tim như tan chảy, vội vàng đáp: “Phải, là chị đây. Chào Y Y.”
“Chị, em tên là Trần Thanh Y. Chị có thể gọi em là Y Y.”
“Được chứ, Y Y. Em có muốn uống gì không?”
“Em uống nước. Cảm ơn chị ạ.”
Tiểu Hứa rót một cốc nước, đưa cho cô bé. Trần Thanh Y nhận lấy, ngoan ngoãn cảm ơn rồi từ tốn uống từng ngụm nhỏ. Sau khi uống xong nửa cốc, cô nghiêng đầu hỏi: “Chị ơi, bố em vẫn đang làm việc à?”
“Đúng rồi, nhưng bố sắp xong việc rồi.”
“Chị ơi, chị có biết mẹ em khi nào về không?”
Tiểu Hứa ngập ngừng, không biết câu trả lời chính xác, nhưng cô cũng nắm được lịch trình công việc của Tống Duy. Cô nói bâng quơ: “Mẹ em hôm nay có công việc rất quan trọng, nên không rõ khi nào về được.”
“Dạ vâng ạ.” Dù đôi mắt cô bé ánh lên chút buồn, nhưng ngay sau đó lại nhoẻn miệng cười: “Chị cứ đi làm việc đi, Y Y tự chơi được.”
Làm sao mà được chứ? Lúc này chẳng công việc nào quan trọng bằng việc ở bên công chúa nhỏ. Tiểu Hứa lấy ra bộ cờ cá ngựa vừa tiện tay mang từ ngoài vào, hỏi: “Y Y biết chơi cái này không?”
Trần Thanh Y chưa từng chơi, ngay lập tức tỏ ra tò mò: “Không biết ạ.”
“Vậy để chị dạy em nhé.”
“Dạ dạ!”
Suốt buổi chiều, khắp các nhóm chat lớn nhỏ trong công ty lan truyền tin tức: [Trần tổng mang con gái đi làm!]
Khi kết thúc cuộc họp, Tống Duy mới mở điện thoại lên xem, thấy tin nhắn ngập tràn mà ngạc nhiên. Cô nghĩ bụng: Không phải bảo anh ấy gọi video sao? Sao lại đưa con bé đến công ty luôn rồi?
Về lại công ty, cô lên thẳng tầng 22. Khi mở cửa, Trần Thanh Y trên ghế sofa vừa nhìn thấy mẹ liền nhảy xuống chạy ùa vào lòng cô, giọng reo vang: “Mẹ ơi!”
Tống Duy bế cô bé lên, cảm ơn Tiểu Hứa: “Cảm ơn em, Tiểu Hứa.”
“Không có gì đâu ạ!” Tiểu Hứa vội xua tay, ánh mắt nhìn hai mẹ con giống hệt nhau mà trong lòng thầm cảm thán: Đây đúng là đại tiên nữ dẫn theo tiểu tiên nữ xuống trần gian mà!
Cô bé Trần Thanh Y rất lễ phép, không cần mẹ nhắc cũng quay sang nói: “Cảm ơn chị Tiểu Hứa. Lần sau em có thể chơi cờ với chị nữa không?”
“Dĩ nhiên là được rồi!”
“Hay quá!”
Sau khi Tiểu Hứa rời đi, Tống Duy bế con gái ngồi xuống sofa, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay Y Y đi học thế nào?”
Trần Thanh Y ngượng ngùng rúc vào lòng mẹ, dường như đoán được mẹ muốn hỏi gì, lí nhí nói: “Mẹ ơi, con đã nói với bố rồi.”
Tống Duy mỉm cười, không hỏi thêm: “Được rồi. Vậy ngày mai con còn muốn đến trường không?”
“Có ạ. Con đã hứa với bố rồi.”
“Con ngoan lắm, Y Y là bảo bối ngoan nhất của mẹ.”
Hai mẹ con ngồi bên nhau một lúc. Cô bé bắt đầu không ngồi yên, liên tục hỏi: “Mẹ ơi, bố đâu rồi?”
“Bố đang họp.”
Một lát sau, cô bé lại hỏi: “Mẹ ơi, sao bố chưa về?”
Tống Duy cười, cúi xuống nói với con gái: “Y Y có muốn đi xem bố làm việc không?”
Cô bé hô lớn: “Muốn ạ!”
Phòng họp của Trần Quất Bạch nằm ngay bên cạnh, được thiết kế với cửa kính trong suốt, từ ngoài có thể nhìn vào nhưng không nghe được âm thanh.
Tống Duy dẫn con gái đến. Trần Thanh Y vừa nhìn thấy bố qua lớp kính đã phấn khích kêu lên: “Là bố kìa!”