Mục lục
Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trưởng phòng Chương, anh và hai đồng nghiệp khác sẽ phụ trách dự án Ditherv. Trước đây, chúng ta đã thực hiện một cuộc khảo sát chi tiết về thị trường quốc tế tại Nam An. Anh có thể liên hệ với trưởng phòng Lý bên đó để lấy tài liệu.”

Chương Hạo nhíu mày, “Tôi không quen trưởng phòng Lý, hỏi thẳng như vậy liệu có ổn không?”

Tống Duy khẽ ngẩng lên, không vội trả lời ngay.

Chương Hạo nhìn cô, thẳng thắn nói, “Tống tổng, làm phiền chị hỏi giúp một câu.”

Mới vào làm việc, chẳng ai vừa vào đã quen biết ngay. Trong công việc, giao tiếp là điều không thể thiếu.

Tống Duy đương nhiên có thể giúp, thậm chí trong máy tính cô đã có toàn bộ tài liệu. Nhưng khảo sát thị trường không thể chỉ dựa vào tài liệu văn bản. Hơn nữa, đã hai tháng trôi qua, nhóm của Kỷ Dao thường cập nhật báo cáo mỗi nửa tháng. Những thông tin này không phải chỉ cần xin một bộ tài liệu là có thể hiểu hết.

Chương Hạo lớn hơn cô năm tuổi, vào nghề đã mười năm. Không thể nào anh lại không biết điều này, cũng như không thể thiếu kỹ năng giao tiếp để không dám trao đổi với một đồng nghiệp xa lạ.

Đây rõ ràng là không muốn, hoặc không sẵn lòng, thậm chí có thể là cố ý.

Cây bút trong tay Tống Duy xoay chầm chậm hai vòng, cô nhìn hai người đối diện, khẽ nở nụ cười, “Trưởng phòng Chương, lát nữa anh ở lại một chút. Báo cáo đó do tôi trực tiếp giám sát, hỏi các đồng nghiệp bên Nam An thực sự khá phiền. Tôi sẽ làm việc trực tiếp với anh.”

Chương Hạo liếc nhìn người bên cạnh, sau vài giây, cũng nở nụ cười, “Vậy làm phiền Tống tổng.”

Khi trưởng phòng Mạc rời đi, Chương Hạo ở lại. Tống Duy không vòng vo, hỏi ngay: “Anh biết gì về Ditherv không?”

Chương Hạo cười thầm trong lòng. Công ty công nghệ ảo hóa lớn nhất thế giới, ai mà không biết? Anh đáp, “Biết.”

“Vậy anh nói thử xem.”

Câu hỏi làm Chương Hạo thoáng khựng lại, nhưng anh vẫn phải mở miệng, “Ditherv được thành lập vào cuối những năm 1990, gần như là một trong những công ty công nghệ ảo hóa đầu tiên. Trình độ kỹ thuật thuộc hàng đầu thế giới, sản phẩm của họ gần như bao phủ mọi lĩnh vực. Năm 2017, họ bước vào thị trường Trung Quốc và chủ yếu hợp tác với các công ty ở Thâm Quyến.”

Tống Duy gật đầu, “Sản phẩm mới nhất của họ là gì?”

Chương Hạo bắt đầu khó chịu, anh nghĩ rằng cuộc nói chuyện này là để thảo luận công việc, không ngờ lại biến thành cuộc kiểm tra. Nhưng anh vẫn tự tin trả lời, “Là công nghệ tính toán lượng tử kết hợp AR, chủ yếu ứng dụng vào siêu tính toán và truyền tải dữ liệu.”

“Hiện nay công nghệ đó phát triển đến mức nào?”

Chương Hạo nhíu mày, đưa ra một câu trả lời an toàn, “Hiện đang phát triển ổn định, dự kiến sẽ sớm được tung ra thị trường.”

Tống Duy nhìn anh, giọng nói điềm tĩnh, “Trưởng phòng Chương, có vẻ anh không chú ý đến tin tức gần đây. Ditherv đang gặp khó khăn về tài chính do môi trường kinh tế. Tháng trước, dự án tính toán lượng tử của họ đã bị tạm dừng, và họ đang chuyển hướng sang ngành thiết bị y tế, nơi có tiềm năng sản xuất nhanh hơn.”

Chương Hạo ngừng nói, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô rồi lảng đi.

Tống Duy tiếp tục, “Dự án hợp tác gần đây nhất giữa Ditherv và công ty nội địa là gì?”

Người đàn ông lúng túng, “Tống tổng có thể nói thẳng.”

“Đúng vậy, Ditherv có mối quan hệ chặt chẽ với công ty ở Thâm Quyến, nhưng dự án hợp tác gần đây của họ đã đổ bể. Công ty ở Thâm Quyến không thể đáp ứng điều kiện sản xuất của Ditherv và cũng không muốn nhượng bộ về lợi nhuận. Thông tin này đã được chia sẻ rộng rãi trong ngành.”

Chương Hạo im lặng.

Tống Duy còn nhiều điều muốn nói, nhưng cô cảm thấy đã đủ, “Các đồng nghiệp bên trưởng phòng Lý cập nhật báo cáo thị trường hai tuần một lần, bổ sung thông tin mới nhất trong ngành. Tôi nghĩ điều này sẽ rất hữu ích cho công việc của chúng ta. Anh liên lạc với đồng nghiệp Nam An, sau này công việc sẽ thuận lợi hơn.”

Chương Hạo mím môi, “Vâng, Tống tổng.”

Anh đứng dậy rời đi. Khi cánh cửa khép lại, Tống Duy ngả người lên ghế, thở dài một hơi.

Công việc này thật không dễ dàng. Chỉ riêng việc giao tiếp cũng đã phải đấu trí, hao tổn tâm cơ. Thật mệt, thật khó. Thăng chức thế này chắc phải đánh đổi nửa mạng sống.

Tất cả là do Trần Quất Bạch ngày trước dụ dỗ cô.

Đúng lúc đó, anh gửi tin nhắn hỏi cô mấy giờ tan làm.

Tống Duy nhắn lại với sự quyết đoán: “Tối nay em muốn ăn tôm sốt dầu, thịt kho tàu, gà xối nước sốt và tôm càng cay!”

Trần Quất Bạch: “Nhiều thế?”

Tống Duy: “Em không quan tâm.”

Trần Quất Bạch: “Vậy anh tan làm sớm.”

Tống Duy: “Thêm một món canh sườn nữa.”

Trần Quất Bạch: “Được.”

Đặt điện thoại xuống, Tống Duy nở nụ cười rạng rỡ. Thôi được, cô tha thứ cho anh rồi.

Sau khi đến thủ đô, Tống Duy không còn cố ý làm hài lòng hay kéo gần mối quan hệ với người khác nữa. Lợi ích công ty là trên hết, quan hệ xã hội chỉ là thứ yếu.

Đã một tháng trôi qua, cô theo Trần Quất Bạch tham gia bốn, năm buổi tiệc. Đôi khi đó là bữa ăn cùng khách hàng, đôi khi là gặp gỡ lãnh đạo các bộ phận liên quan ở thủ đô. Anh đang đưa cô vào một thế giới khác, từng bước hướng dẫn cô những kỹ năng cần thiết để tiến xa hơn trên con đường phía trước.

Gần đây nhất, cô tham gia một buổi tiếp khách tại nhà của tổng giám đốc Lý. Lần này, vai trò của cô không còn là giám đốc mà là vợ của Trần Quất Bạch.

Trong khi Trần Quất Bạch và tổng giám đốc Lý nói chuyện bên ngoài, nội dung tuy có vẻ bình thường nhưng từng câu đều xoay quanh động thái trong ngành, thì cô vào bếp nấu ăn và trò chuyện với vợ của ông ta. Lúc này, Tống Duy mới hiểu thế nào là “ngoại giao phu nhân.”

Khoảng hơn năm giờ chiều, một bé gái nhỏ nhắn chạy từ cửa vào, lao thẳng tới ôm lấy chân vợ tổng giám đốc Lý và ngọt ngào gọi: “Mẹ ơi.”

Bé con nhanh chóng phát hiện một người lạ đứng bên cạnh. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Tống Duy.

Vợ tổng giám đốc Lý giới thiệu, “Đây là con gái tôi, Đào Đào, năm nay bốn tuổi.” Rồi cô nhẹ vỗ lên vai bé, “Đào Đào, đây là dì Tống, chào dì đi.”

Đào Đào lập tức ngoan ngoãn cúi đầu chào, “Cháu chào dì Tống.”

Bé gái nhỏ nhắn, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu như trái đào, nước da trắng hồng mịn màng. Giọng nói ngọt ngào đến mức khiến người nghe như tan chảy. Tống Duy không kìm được, ngồi xổm xuống nói chuyện với bé, “Chào Đào Đào, con vừa đi học về à?”

“Dạ vâng, con đang học lớp mẫu giáo nhỡ, vừa tan học xong.”

Tống Duy cũng không tự chủ mà hạ giọng dịu dàng, “Wow, Đào Đào giỏi quá, đã học lớp nhỡ rồi.”

“Hehe, Đào Đào còn làm bài tập rất giỏi nữa.”

Tống Duy xoa đầu bé, “Thật tuyệt vời.”

“Dì Tống đẹp quá!”

Tống Duy được khen, trái tim như nở hoa, “Cảm ơn Đào Đào nhé.”

Sau vài câu trò chuyện, bé chạy ra ngoài chơi. Tống Duy đứng dậy, tiếp tục cùng vợ tổng giám đốc Lý nhặt rau.

Nhìn thấy Tống Duy vừa thích chơi với trẻ nhỏ, lại vừa mỉm cười suốt từ nãy, vợ tổng giám đốc Lý bật cười, hỏi một cách ẩn ý: “Hai người định bao giờ thì có em bé đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK