“Cho dù là quyết định của công ty đi chăng nữa thì không nên thông báo cho tôi biết sao?” Đối với chuyện tạm thời đình chỉ công việc này, công ty làm việc vô cùng thiếu trách nhiệm, tự ý ra quyết định, trực tiếp bỏ qua cô rồi sau đó thông báo cho tổ làm phim, hoàn toàn không coi cô ra gì.
Mấy năm nay làm trong Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, cô làm chuyện gì cũng từng bước cẩn thận lại vô cùng nỗ lực, ở vào vị trí hiện tại cũng có tiếng nói nhất định.
Cho dù là các công ty khác cũng nể mặt cô đôi ba phần, ai cũng biết hợp đồng của cô sắp hết hạn, mà cô hiện tại đang ở trong thời kì hoàng kim của một người diễn viên, người muốn kí hợp đồng với cô nhiều vô số kể.
Thẩm Lệ là nghệ sĩ có giá trị thương mại cao, vụ việc video hoàn toàn không phải là không thể xoay chuyển được, nhưng những công ty bình thường khác chắc chắn sẽ lựa chọn giữ cô ấy lại chứ không phải ngay lúc này giậu đổ bìm leo, không thông báo tiếng gì liền trực tiếp đình chỉ công việc của cô.
Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải có vô số nhân viên, ai nấy cũng là người có đầu óc nhanh nhạy, tất nhiên bọn họ đều biết chuyện của Thẩm Lệ cần phải giải quyết như thế nào.
Người bình thường sẽ không đưa ra ý kiến đình chỉ mọi công việc của Thẩm Lệ như thế này.
Huống hồ, người thi hành ở đây lại là Kha Trật, chính Kha Trật đã trực tiếp gọi điện cho Nguyễn Sang, hoàn toàn chẳng có gì là quyết định của công ty cả.
“Chuyện này”
“Rốt cuộc là quyết định của công ty hay là quyết định của anh, là đàn ông thì nên thẳng thắn đàng hoàng, đừng có như đàn bà con gái rụt rè nhút nhát có gan làm mà không có gan nhận như thế!”
Hai người lên tiếng cùng lúc, nhưng Thẩm Lệ nhanh miệng hơn, trực tiếp cắt ngang những gì mà Cố Tri Dân định nói, lớn tiếng chất vấn.
Không khí xung quanh như ngừng trệ.
Vệ sĩ đứng bên cạnh là thuộc hạ đi theo Cố Tri Dân đã lâu nên biết rõ mối quan hệ thân quen giữa Thẩm Lệ với Cố Tri Dân, khi nghe được những lời chất vấn này của cô cũng không dám mở miệng, toàn bộ đều đứng yên một chỗ, mắt nhìn thẳng về phía trước, vờ như không nghe thấy gì.
Thời gian Cố Mãn Mãn làm việc cùng với Thẩm Lệ không quá dài, trước đó đa phần là Cố Tri Dân chèn ép Thẩm Lệ, đem tài nguyên của Thẩm Lệ sang cho Tiêu Văn, Thẩm Lệ cũng không nói gì, đây là lần đầu tiên Cố Mãn Mãn trông thấy Thẩm Lệ nói chuyện như vậy với Cố Tri Dân.
Cuộc tranh cãi hoàn toàn hợp tình hợp lý không mang theo bất kì tình cảm cá nhân nào, nếu như không phải lúc trước nghe được cuộc nói chuyện của Thẩm Lệ và Cố Tri Dân ở phòng chờ, cô thực sự nghĩ là giữa hai người bọn họ chỉ đơn giản là ông chủ - nghệ sĩ chứ không có mối quan hệ nào khác nữa.
Không khí bị dồn ép ngột ngạt đến cực điểm.
Cố Mãn Mãn không dám nói gì, khẽ lùi sang phía bên cạnh, làm hậu thuẫn cho Thẩm Lệ.
Chuyện này, Cố Tri Dân quả thật giải quyết rất vô trách nhiệm, cô cũng đứng về phía Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nói xong liền nhìn chằm chằm về phía Cố Tri Dân, gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ lạnh lùng như băng.
Cố Tri Dân cụp mắt xuống, sắc mặt cũng không khá hơn Thẩm Lệ là bao, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt: “Thẩm Lệ, tôi nhường nhịn cô chẳng qua là nể tình chúng ta từ nhỏ đến lớn đã quen biết, cô đừng có được đà lấn tới!”
“Tôi được đà lấn tới hay là anh chuyện công xen lẫn chuyện tư?” Thẩm Lệ hếch cằm lên, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt.
Cố Tri Dân cáu kỉnh: “Được rồi, chuyện này đã có công ty giải quyết, mấy năm nay cô cũng mệt mỏi rồi, hiện tại công việc tạm hoãn vừa hay có thể dành thời gian nghỉ ngơi”
Thẩm Lệ cười khẩy một tiếng, giọng nói toát lên sự khinh thường: “Tổng giám đốc Cố chu đáo đến mức lo nghĩ thay cho nghệ sĩ dưới trướng cơ đấy, nếu anh đã nói như thế, vậy thì tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh”
Cố Tri Dân khẽ ngước mắt lên, có chút ngạc nhiên khi thấy Thẩm Lệ lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Bỗng nhiên, Thẩm Lệ đổi chủ đề: “Cố Tri Dân, chuyện công đã xong, giờ thì chúng ta nói chút chuyện riêng đi”