Thẩm Lệ cũng không đến gần anh, dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt anh nói: “Lừa ai vậy? Anh chưa hề kết hôn.”
Cố Tri Dân phản bác: “Dù sao Thẩm Tiểu Lệ cũng là vợ tôi…”
Thẩm Lệ giật mình, hỏi anh: “Thẩm Lệ có nói muốn lấy anh sao?”
“Cô ấy không lấy tôi thì lấy ai, hả?” Cố Tri Dân nhìn như rất tức giận: “Thằng nhóc con Giang Dạ Bạch kia đã bị trút rượu đến bò không nổi nữa rồi, còn ai giành với tôi nữa? Ai hả?”
Nói xong còn cao giọng kêu hai tiếng như khiêu khích: “Còn ai nữa!”
Sau đó anh lại nghiêng đầu, dựa vào tường lẩm bẩm cái gì đó.
Thẩm Lệ đến gần, mơ hồ nghe thấy chữ “kết hôn” gì đó.
Bản thân cô cũng có hơi cạn lời.
Cô nhàm chán đến mức nào mới có thể ngồi ở nhà vệ sinh nam nói chuyện phiếm nhảm nhí với một con ma men chứ.
Tuy bình thường không có ai đến nhà vệ sinh này, nhưng lỡ như có người muốn đi tới đây thì sao?
Vẫn nên đưa Cố Tri Dân đi trước đã.
Thẩm Lệ đứng dậy, đậy nắp bồn cầu lại, sau đó xối nước, lại lấy khăn tay lau khoé miệng cho Cố Tri Dân.
Tuy anh say đến đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn có tính cảnh giác trời sinh.
Thẩm Lệ duỗi tay qua, anh lập tức cảnh giác đẩy tay cô trốn về phía sau: “Đừng có chạm vào tôi.”
Cố Tri Dân uống say cũng rất thú vị đấy, Thẩm Lệ cười, vỗ một cái lên đầu anh: “Cố Tri Dân! Anh nhìn rõ xem em là ai!”
Cố Tri Dân ngẩng đầu nhìn cô, nhìn một lúc lâu, như cuối cùng cũng nhận ra được cô, bàn tay chống dưới đất đứng dậy, nhưng cả người anh bây giờ đều yếu ớt không có sức lực, không đứng dậy nổi, động đậy một xíu lại trượt xuống.
Trượt một cái khiến đầu óc vốn không tỉnh táo của anh càng mơ hồ hơn.
Cố Tri Dân nhíu mày, giọng nói hơi khàn khàn: “Khó chịu.”
Nhìn qua rất là uất ức.
Anh thật sự say đến mơ hồ rồi.
Có lẽ đã uống nhiều lắm, cũng không giống với khi say rượu trước kia.
“Ngoan một chút, đừng nhúc nhích, tôi dẫn anh về nhà.” Giọng nói của Thẩm Lệ nghiêm túc hơn mấy phần.
Quả nhiên Cố Tri Dân rất ngoan, không còn lộn xộn nữa, đưa đôi mắt trông mong nhìn cô.
Thẩm Lệ ngồi xổm xuống, mất rất nhiều sức mới có thể đỡ anh lên được.
Lần này Cố Tri Dân thật sự rất là say, cả người không có chút sức lực nào, tất cả sức nặng đều đè trên người Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ hít sâu một hơi, đỡ anh đi ra ngoài.
Cố Tri Dân từ từ quay đầu đến gần bên tai Thẩm Lệ, háo sắc hỏi: “Em gái Tiểu Lệ, anh có nặng không…”
Em gái Tiểu Lệ…
“Nặng muốn chết.” Thẩm Lệ dở khóc dở cười, uống say thế, nhìn qua giống như muốn chết vậy, nhưng cái tật lải nhải này vẫn không thay đổi.
Vừa uống say đã giống y như một đứa trẻ.
Thẩm Lệ đỡ Cố Tri Dân ra ngoài, sau đó đặt anh bên cạnh bồn rửa tay, dùng nước lạnh rửa mặt cho anh.
Có lẽ Cố Tri Dân bị rửa nên không thoải mái, quay đầu đi, nhưng giây tiếp theo lại bị cô đẩy về, nhanh chóng xối nước lạnh cho anh.
Sau đó, cô lau mặt lung tung cho Cố Tri Dân: “Có thấy tỉnh táo hơn chút nào không?”
Cố Tri Dân bình tĩnh gọi một tiếng: “Em gái Tiểu Lệ.”
“Hả?” Thẩm Lệ bĩu môi, còn kêu em gái Tiểu Lệ nữa, xem ra vẫn chưa tỉnh táo lại.
Bỏ đi, đỡ ra ngoài trước rồi nói sao.
Thẩm Lệ đang muốn đỡ anh ra ngoài, chợt nghe Cố Tri Dân cực kỳ nghiêm túc nói: “Nước ở bồn rửa tay rất cạn, không dìm chết được anh đâu.”
Thẩm Lệ: “???”