“Em đến được anh không đến được sao?” Cố Tri Dân liếc cô một cái.
“……”
Cố Mãn Mãn liếc nhìn Thẩm Lệ, cảm thấy Cố Tri Dân theo đuổi Thẩm Lệ cũng rất thật lòng.
Bữa sáng, bởi vì Cố Tri Dân và Cố Mãn Mãn đến, bữa ăn rất vui vẻ.
Thẩm Lệ ăn rất ít, bỏ đũa xuống sớm nhất.
“Chị Tiểu Lệ, chị không ăn nữa sao?” Cố Mãn Mãn cũng cảm thấy Thẩm Lệ ăn quá ít.
“Uh.” Thẩm Lệ lên tiếng, lấy điện thoại ra xem bảng tin của bạn bè.
Còn lại mọi người vẫn đang ăn, chỉ có một mình cô buông đũa, cho nên ngồi chờ bọn họ.
Trong bảng tin là cuộc sống của mọi người, ăn uống tiệc tùng, vui chơi giải trí, phàn nàn về công việc, cũng không có gì hứng thú.
Thẩm Lệ xem qua rất nhanh, cũng không có tin nào đặc biệt của bạn bè.
Mãi đến khi, cô lướt bảng tin đến một tin của người bạn nối khố đăng.
Bảng tin của người bạn nối khố này thật cũng không có chỗ nào đặc biệt, chỗ đặc biệt chính là bên trong bức ảnh ở bên dưới dòng tin tức có Giang Vũ Thừa.
Trên người Giang Vũ Thừa cũng treo màu.
Thẩm Lệ nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho bạn thân, hỏi anh ta: “Giang Vũ Thừa làm sao thế?”
Người bạn thân trả lời một câu: “Cậu không biết chuyện đó à?”
Sau đó còn nói: “Anh ta tối hôm qua tự sát, anh Dân còn đến thăm anh ta, nói chuyện cùng anh ta rất lâu.”
Thẩm Lệ: “Tự sát?”
Giang Vũ Thừa nhìn thế nào cũng không giống người sẽ tự sát.
Nhà họ Giang lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện tại trên cơ bản đã lụi tàn rồi, cho dù thật sự muốn tự sát, cũng không phải đợi đến bây giờ mới……
“Cậu có thời gian cũng an ủi ông Giang chút, ông ấy cũng rất khó chấp nhận, tuy rằng cũng là tự làm tự chịu, nhưng chúng ta cũng xem xét xem, nhưng mà vẫn có phần không nỡ lòng.
“Uh.”
Thẩm Lệ buông điện thoại xuống, rơi vào trầm tư.
Ăn xong bữa sáng, Cố Tri Dân ra hiệu Cố Mãn Mãn, Hạ Diệp Chi cũng biết ý rời đi, anh ta có cơ hội một mình ở bên Thẩm Lệ.
Lúc anh còn đang nghĩ không biết nên mở miệng như thế nào, Thậm Lệ đã hỏi trước: “Giang Vũ Thừa….. là có chuyện gì xảy ra?”
Một hồi Cố Tri Dân: “Em biết rồi sao?”
“Ở bảng tin nhìn thấy ảnh của người khác đăng lên, nên hỏi một chút, nghe nói anh ta tự sát rồi?” Thẩm Lệ vẻ mặt hơi u sầu.
“Không phải tự sát.”
Nói đến chuyện này, sắc mặt của Cố Tri Dân thay đổi nghiêm túc đứng dậy:” Có người muốn hại anh ta.”
“Nhà họ Giang bây giờ đã như vậy rồi, những người đó vẫn còn muốn hại anh ta?” Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lệ, cũng là cảm thấy người trong sòng bạc vẫn muốn hại Gang Vũ Thừa.
Cố Tri dân lắc đầu: “Không phải người của sòng bạc.”
“Vậy là ai?” Thẩm Lệ hỏi.
“Chuyện này anh sẽ đi điều tra, em đừng quá lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt.” Cố Tri Dân không có ý định tiếp tục nói vấn đề này.
Thẩm Lệ cũng không ép hỏi nữa, uể oải tựa lưng vào ghế, cũng không lên tiếng nữa.
Cô không lên tiếng, Cố Tri Dân cũng không có cách gì với cô ấy.
“Anh đi trước, buổi tối lại đến thăm em.” Cố Tri Dân đứng đậy chuẩn bị đi.
Anh bảo Kha Trật đi thăm dò chuyện sân khấukịch, chắc là có manh mối rồi, đi là chuyện gì đã xảy ra.
Cố Tri Dân đứng lên nửa ngày, cũng không có đi.
Thẩm Lệ không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt mang theo điểm nghi ngờ: “Anh không phải muốn đi sao?”
Cố Tri Dân nhìn thấy Thẩm Lệ lạnh nhạt như vậy, trong lòng dấy lên bối rối:“Không có chuyện gì, bây giờ đi đây.”
Anh ta có thể cảm thấy được, sự lạnh nhạt Thẩm Lệ đối với mình, không phải giả vờ lạnh nhạt, mà là sự lạnh nhạt đến từ đáy lòng.
Anh ta có thể kiên trì đến bây giờ, tất cả đều bởi vì, anh có thể cảm thấy được trái tim Thẩm Lệ thật ra vẫn có mình.
Nếu trái tim Thẩm Lệ không còn anh nữa…..
Không, chuyện này là không thể.