Thẩm Lệ thấy Tiêu Văn quay đầu, cảm thấy cuống lên.
Ai biết đợi chút nữa người nào sẽ vào đây, dù thế nào thì cô cũng phải chạy thoát mới được.
Nhưng mà tay chân của cô bị trói quá chặt, cô vốn không thế đi được, chỉ có thể nhảy đi. Mà nhảy thì lại khó giữ thăng bằng, lại thêm cô sốt ruột, liên tục ngã sấp xuống hai lần.
Tiêu Văn thấy Thẩm Lệ ngã sấp xuống, cười khẩy, đi tới trước mặt Thẩm Lệ đang giãy dụa muốn đứng lên.
"Muốn chạy à? Lại không chạy được?" Tiêu Văn nhấc chân đá Thẩm Lệ một phát.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Lệ đã được nâng niu, chưa từng bị uất ức thế này. Trước đó chịu hai cái tát của Tiêu Văn đã là cực hạn của cô.
Bây giờ lại bị Tiêu Văn đá một cái, cô không thể nhịn được nữa.
"Tiêu Văn, con mẹ nó, tốt nhất hôm nay cô giết tôi ở đây luôn đi, tuyệt đối đừng để tôi sống rời đi!" Ánh mắt Thẩm Lệ lạnh lẽo, giống như một con dao lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ, đâm về hướng Tiêu Văn.
Tiêu Văn đang chiếm ưu thế, nhưng bị Thẩm Lệ nhìn như thế lại rùng mình một cái, sau lưng cảm thấy lạnh lẽo.
Không hiểu sao lại cảm thấy những lời nói của Thẩm Lệ đều rất nghiêm túc.
Chỉ cần hôm nay Thẩm Lệ còn sống rời khỏi nơi này, như vậy thì nhất định cô ta phải chết.
Tim Tiêu Văn đập thình thịnh rất nhanh, một lát sau mới bình tĩnh lại.
"Vào lúc này mà cô có thể bình tĩnh đe đọa tôi như vậy, nói thật, tôi rất khâm phục cô. Nhưng mà, mạnh miệng cũng vô dụng, hôm nay tôi... Nhất định phải khiến cho cô trả giá đắt!"
Tiêu Văn nhấc chân, bước qua người Thẩm Lệ, đóng cửa sổ lại, ngăn chặn con đường sống cuối cùng của cô.
Sau đó, cô ta xoay người lại, đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, người dựa trên cửa gỗ ngã xuống.
Tiêu Văn lách mình tránh đi, nhìn Thạch Quân uống rượu say mà ngã trên mặt đất. Cô đá mạnh Thạch Quân một cái: "Anh uống nhiều rượu thế làm gì?"
Thạch Quân bị đạp đau, nhíu mày khẽ mở mắt ra: "Đồ phụ nữ đê tiện, cô vừa làm gì tôi đó?"
Tiêu Văn kéo Thạch Quân vào, đưa tay đóng cửa lại.
Thạch Quân đã uống nhiều đến mức không còn tỉnh tái, miễn cưỡng lắm mới nhận ra Tiêu Văn. Anh ta nắm chân Tiêu Văn: "Người đâu? Người đẹp Thẩm đâu? Ở đâu?"
Tiêu Văn đá một phát anh ta bay ra ngoài: "Thành sự không có bại sự có thừa!"
Thẩm Lệ đã biết Tiêu Văn muốn làm gì.
Mặc dù Thạch Quân đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, nhưng chắc chắn Tiêu Văn sẽ nghĩ cách khác hành hạ cô.
Thẩm Lệ nhìn xung quanh, phát hiện đây là một căn phòng ngủ.
Căn phòng ngủ này rất lớn, ngoại trừ có giường ra, còn có hai chiếc ghế sofa, đèn bàn, và vài đồ trang trí...
Thẩm Lệ khẽ cắn môi, đầu tiên là dùng sức đụng ngã đèn bàn làm nó rơi xuống đất, lại nhanh chóng dùng đầu đụng vào bình hoa làm nó rơi trên đất.
"Ầm!"
Vang lên tiếng bình hoa vỡ nát.
"Đồ đê tiện này, còn dám giở trò à!" Tiêu Văn nổi giận đùng đùng đi về phía Thẩm Lệ.
Khi cô ta đi đến trước mặt Thẩm Lệ, nhưng chưa kịp ra tay, Thẩm Lệ đã cắn răng ngồi xuống đất.
Trên mặt đất còn có mãnh vỡ bình hoa bị đánh vỡ khi nãy, mà không may chính là Thẩm Lệ lại ngồi trên mảnh vỡ đó.
Thẩm Lệ đau đến sắc mặt trắng bệch, nhân lúc Tiêu Văn không nhìn thấy, cô miễn cường dùng tay nắm một mảnh vỡ bình hoa trong tay, bình tĩnh bắt đầu cắt dây thừng đang cột trên tay.