Phòng khách yên lặng.
Cố Tri Dân suy đoán, Thẩm Lệ đã đi từ sớm rồi, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng đi tới phòng bếp.
Phòng bếp không người, anh ta lại tới phòng tắm.
Phòng tắm cũng không có ai.
Tia hy vọng cuối cùng rơi vào khoảng không, Cố Tri Dân hơi ủ rủ ngồi trên ghế sofa, lại đột nhiên nghĩ đến, ngày hôm qua Tần Ngữ Minh có nói, hôm nay có buổi diễn chính thức.
Lúc này, điện thoại của anh ta reo lên.
Là Kha Trật gọi tới.
Sắc mặt anh ta hơi nghiêm túc, Kha Trật bình thường sẽ không gọi điện thoại vào sáng sớm, một khi gọi tới, nhất định là có chuyện lớn.
Cố Tri Dân nghe điện thoại, phun ra một chữ: “Nói.”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói nghiêm trọng của Kha Trật: “Tổng giám đốc Cố, Giang Vũ Thừa xảy ra chuyện rồi…”
….
Bởi vì cuộc điện thoại của Kha Trật, Cố Tri Dân chỉ có thể buông bỏ ý nghĩ đi xem buổi diễn của Thẩm Lệ, lái xe rời đi.
Trước khi rời đi, anh ta gọi điện thoại cho Thẩm Lệ, nhưng hiện không có ai nghe máy, lúc này Thẩm Lệ rất có khả năng đang diễn.
Cố Tri Dân lại gửi tin nhắn cho cô: “Có việc gấp, đi về trước.”
Gửi tin nhắn xong, anh ta cho xe chạy, nhưng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy nói không được rõ, lại lấy điện thoại ra nói một câu: “Là chuyện rất quan trọng.”
Sau khi gửi xong, anh ta mới bỏ điện thoại qua, lái xe trở về.
Lúc anh ta đến bệnh viện, Kha Trật đang ở cửa chờ anh ta.
Lúc Kha Trật dẫn Cố Tri Dân lên lầu, nói đơn giản tình huống cho Cố Tri Dân biết.
Lúc hai người đến cửa phòng bệnh, ở cửa đã tụ tập một đám người.
Đều là đám người cùng nhau lớn lên, biết Cố Tri Dân, cũng biết Giang Vũ Thừa.
Độ hợp nhau trong đám bạn bè giao hữu của bọn họ cực kì cao, người tụ tập ở cửa phòng bệnh, vừa nhìn thấy Cố Tri Dân đều nghiêm nghị gọi anh ta.
“Anh Dân!”
“Anh Dân tới rồi!”
Cố Tri Dân đi tới, nhìn xung quanh một vòng: “Đều ở đây, bình thường tụ tập một lần cũng khó, hôm nay ngược lại đều ở đây.”
“Lão Giang xảy ra chuyện này, có thể không đến thăm sao.” Có người nói.
“Đúng vậy, ai mà nghĩ tới, lão Giang lại nghĩ không thông chứ? Mặc dù nhà họ Giang xảy ra chuyện, nhưng núi xanh vẫn còn, không sợ không có củi đốt mà…”
“Chuyện này đả kích rất lớn với lão Giang, lát nữa mọi người ai cũng không được nói chuyện này…”
Cố Tri Dân hỏi: “Cậu ta thế nào rồi?”
“Vẫn chưa tỉnh đâu, bọn tôi nghĩ, chờ lát nữa cậu ta tỉnh, chúng ta cùng nhau đi vào thăm cậu ta, hay là chỉ hai người đi vào là được rồi, đi ít lại sợ cậu ta cảm thấy không ai quan tâm cậu ta, tất cả đều đi, lại sợ cậu ta cảm thấy tổn thương mặt mũi…”
“Kiểu cách.” Cố Tri Dân xùy một tiếng: “Đợi cả đi, tôi đi.”
Cố Tri Dân vừa đẩy cửa đi vào, Giang Vũ Thừa nằm ở trên giường bệnh đúng lúc chống người ngồi dậy, nhìn thấy Cố Tri Dân, sắc mặt anh ta ngẩn ra, hoảng loạn quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ.
Hồ đồ ra bộ dạng này như hôm nay, anh ta thật sự không có mặt mũi gặp lại Cố Tri Dân.
“Lão tử sáng sớm đã chạy đến xem cậu, ngay cả nhìn thẳng một cái cũng không cho tôi được, cậu còn rất điên cuồng đó.” Cố Tri Dân hơi nhíu mày, cười như không cười nhìn Giang Vũ Thừa.
Giang Vũ Thừa còn có thể nghe không hiểu Cố Tri Dân đây là cố ý nói ngược lại sao.
Anh ta thở dài, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Cố Tri Dân: “Cậu không nên tới thăm tôi, bộ dạng của tôi bây giờ, không muốn để các người nhìn thấy.”
“Cậu không muốn là được? Tất cả mọi người tới rồi, ở bên ngoài kìa.” Cố Tri Dân hất cằm chỉ chỉ hướng ngoài cửa.
“Nghe thấy rồi.” Giang Vũ Thừa yếu ớt cười một tiếng: “Thật ra tôi đã tỉnh từ sớm, chẳng qua là không dám gọi người mà thôi.”
Anh ta đã từng hăng hái, chỉ là không nghĩ tới sẽ biến thành như bây giờ.