Thẩm Lệ giao chuyện đáp lại lời xin lỗi của Cố Tri Dân cho Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn dùng nick Facebook chính chủ của Thẩm Lệ bình luận và chia sẻ lời công khai xin lỗi của Cố Tri Dân: “Đều là ‘người một nhà’ của Thịnh Hải, tất nhiên là tha thứ cho anh rồi.”
Lo lắng gây hiểu lầm, Cố Mãn Mãn còn cố ý đánh dấu ngoặc kép vào ba chữ ‘người một nhà’, tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết, hoặc là bị người cố ý lợi dụng.
Ý tứ chính là muốn nói cho mọi người biết, mặc kệ là Cố Tri Dân để cho Thẩm Lệ tạm dừng hoạt động hay làm việc tiếp thì đều là chuyện của truyền thông Thịnh Hải bọn họ, bọn họ là người một nhà, sẽ không vì chuyện này mà náo loạn gây mâu thuẫn trở nên xa lạ.
Lời đáp lại này mang theo chút ý trêu chọc, khiến cho chuyện này lập tức trở nên thoải mái hơn.
Bởi vậy, những cuộc đấu võ mồm trên mạng cũng yên lặng hơn một chút.
“Giải tán giải tán, người một nhà Thịnh Hải ầm ĩ với nhau mà thôi, người ngoài lại sốt ruột giậm chân.”
“Hóng hớt được đến lúc xoay chuyển tình thế, thú vị.”
“Wa wa, Tổng giám đốc Cố đáng yêu của chúng ta lại quay về rồi.”
“Tôi đã nói rồi, sao Cố Tri Dân có thể không phân biệt tốt xấu như vậy chứ...”
“Xong rồi à? Còn xoay chuyển gì nữa không?”
“...”
Phần bình luận ngoại trừ người xem trò vui thì còn có những fan hâm một suýt nữa anti Cố Tri Dân, lại trở về hâm mộ anh ta một lần nữa.
Chuyện này ầm ĩ vài ngày, đến đây cũng coi như là kết thúc rồi.
Cố Mãn Mãn thấy Thẩm Lệ đang xem Facebook thì chạy đến, hơi đắc ý nói: “Chị Tiểu Lệ, chị xem có thấy hài lòng không?”
Như cô ấy mong muốn, Thẩm Lệ lên tiếng khen ngợi: “Cũng không tệ.”
Ít nhất, dân mạng không tiếp tục mắng chửi người nữa.
Cố Mãn Mãn đắc ý ‘hì’ một tiếng, lại hỏi Thẩm Lệ: “Sau khi chuyện này lắng xuống, có phải chúng ta có thể về đoàn làm phim làm việc rồi không?
“Đúng vậy.” Thẩm Lệ khẽ ngả người dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Mấy ngày nay còn mệt hơn cả quay phim.”
“...”
Hôm sau, Thẩm Lệ dẫn Cố Mãn Mãn trở về đoàn làm phim điện ảnh ‘Mất Thành’.
Bây giờ Thẩm Lệ cũng là nhân vật nổi tiếng, không ít truyền thông đều đang chú ý đến cô, mặc dù cô cũng không nhìn thấy phóng viên trà trộn vào trong đoàn làm phim, nhưng tin tức cô trở về đoàn làm phim vẫn bị lộ ra ngoài.
Buổi sáng cô vừa đến đoàn làm phim, một giờ sau, tin tức “Thẩm Lệ quay về đoàn làm phim Mất Thành” trở thành hot search, thậm chí còn thấy đăng lên mấy tấm ảnh.
Thẩm Lệ nhìn một lúc lâu vào ảnh chụp mới nhận ra là mình bị chụp khi xuống xe tại lối vào của Ảnh Thị Thành.
Xem ra là phóng viên ngồi chờ tại cửa Ảnh Thị Thành rồi.
Thật đúng là kính nghiệp.
Mấy ngày nay Thẩm Lệ đều rảnh rỗi trong khách sạn, ngoại trừ lướt Facebook thì chính là nghiền ngẫm kịch bản, nên khi trở lại đoàn làm phim đã nhanh chóng quen thuộc, quay phim đến trưa vẫn rất thuận lợi.
Giữa trưa, Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn ngồi trong một góc ăn cơm hộp.
Cố Mãn Mãn nói không ngừng, Thẩm Lệ vừa ăn cơm vừa xem kịch bản, có đôi khi đáp lại một câu với Cố Mãn Mãn.
Cũng không biết là ai hô lên một câu: “Tổng giám đốc Cố mời mọi người uống nước, đến lấy đi.”
Thẩm Lệ vừa ăn cơm vừa xem kịch bản, nên cũng không nghe thấy mấy chữ đầu của tiếng hô, quay đầu hỏi Cố Mãn Mãn: “Anh ta nói là ai mời uống nước?”
Cố Mãn Mãn thì nghe thấy rõ ràng: “Hình như là Tổng giám đốc Cố...”
Thẩm Lệ hỏi: “Tổng giám đốc Cố cái gì?”
Cố Mãn Mãn suy nghĩ cách dùng từ rồi nói: “Em cảm thấy... chắc là anh họ em.”
Cố Tri Dân?
Anh ta không ở trong bệnh viện với Tiêu Văn, đến đoàn làm phim làm gì?
Thẩm Lệ liếc Cố Mãn Mãn: “Em không đi lấy à?”
Sắc mặt Cố Mãn Mãn khẽ thay đổi: “Bây giờ em hơi sợ uống đồ người khác mời.”
Trước đó Tiêu Văn cũng lấy lý do mời mọi người uống cafe, chạy đến gây sự với Thẩm Lệ, bây giờ Cố Mãn Mãn có bóng ma tâm lý rồi.