Đợi Thẩm Lệ ăn xong anh ta mới từ từ nói: ""Thẩm Tiểu Lệ, bà chủ hào phóng như em, chút chuyện nhỏ đã phải thêm tiền thưởng thì phòng làm việc của em sớm muộn gì cũng bị em làm cho phá sản.""
""Miệng quạ đen, tôi có tiền!"" Thẩm Lệ trừng anh ta một cái.
Những năm này Thẩm Lệ đã ký hợp đồng với truyền thông Thịnh Hải, Cố Tri Dân rất để tâm đến việc của cô, cô tiêu bao nhiều tiền, lời lãi bao nhiêu có lẽ Thẩm Lệ còn không rõ bằng anh ta.
Tử nhỏ Thẩm Lệ đã không thiếu tiền, tiêu tiền như nước, không sợ cô không tự mình kiếm tiền được, ở nhà nằm đến già, đến mấy đời cũng không phải tiết kiệm tiền.
Nhưng giờ cô mở studio, tự mình làm bà chủ, nếu còn giống trước kia thì e là không ổn.
Nhưng Cố Tri Dân không định nói với cô, làm bà chủ và diễn viên là hai việc khác nhau.
Vì...
Anh ta cũng có tiền.
Cố Tri Dân giả vờ cười khẽ nói: ""Nào, gọi một tiếng anh Tri Dân, 30 tỷ, em muốn bao nhiêu thì tự xem mà làm.""
""Đây là anh xem thường ai thế? Tôi là người dễ khuất phục thế à? Chỉ vì 30 tỷ mà nhượng bộ ư?""
Thẩm Lệ chính trực nói, nếu không quen bộ mặt của cô e là sẽ tin ngay.
Giây sau, Thẩm Lệ liền vén tóc gần tai lên, vẻ mặt ngượng ngùng gọi một tiếng: ""Anh Tri Dân.""
Tên đàn ông chó chết này, kiểu gì cô cũng phải gọi cho anh ta phá sản!
Cố Tri Dân buồn cười: ""30 tỷ.""
Thẩm Lệ đem dáng vẻ muốn gọi cho Cố Tri Dân đến mức nghèo, muốn dịu dàng bao nhiêu thì có bấy nhiêu, lại gọi một tiếng: ""Anh Tri Dân.""
""Ừ!"" Cố Tri Dân hài lòng gật đầu: ""60 tỷ.""
Thẩm Lệ nhìn dáng vẻ hài lòng của anh ta liền ngứa tay muốn đánh người.
Lúc này, điện thoại của Cố Tri Dân vang lên.
Nghe tiếng chuông, chắc là tin nhắn, Thẩm Lệ nghe nhiều cũng nhớ được.
Vẻ mặt vốn còn đang đắc ý của Cố Tri Dân, bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
Cố Tri Dân mở điện thoại, bấm bấm trên màn hình, thoạt nhìn như đang xem tin nhắn.
Tin nhắn có thể khiến sắc mặt Cố Tri Dân thay đổi ngay tại chỗ ư?
Thẩm Lệ cảm thấy hơi nghi hoặc, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói: ""Là tin nhắn à? Xảy ra chuyện gì ư?""
""Không có gì."" Cố Tri Dân lập tức ấn tắt màn hình điện thoại, cười nói: ""Là tin lừa gạt thôi, mánh khóe lừa người đơn giản.""
""Phải không? Mánh khóe lừa gạt gì thế, cho tôi xem xem, có thể tôi cũng từng gặp qua rồi đó."" Ánh mắt Thẩm lệ dừng ở điện thoại trên tay anh ta, sắc mặt hiếu kì.
""Không có gì đáng xem đâu."" Cố Tri Dân cất điện thoại vào túi, nhìn lướt qua mặt bàn: ""Em no chưa? No rồi thì chúng ta đi thôi.""
Thẩm Lệ nhìn ra được phản ứng của Cố Tri Dân nhưng không tiếp tục hỏi nữa: ""ừ""
Trực giác nói cho cô, Cố Tri Dân kỳ lạ.
Nhưng cô lại không nói ra được kỳ lạ ở đâu.
Thậm chí tin nhắn anh vừa nhận kia chắc chắn không phải là tin lừa gạt gì cả.
...
Buổi tối.
Thẩm Lệ nằm ở sô pha ăn vặt, xem Tv, nhưng trong lòng cô lại không yên, thường xuyên nhìn về phía phòng ngủ.
Một lát sau, trong phòng ngủ không còn tiếng động, cô láng máng nghe được tiếng nước liền đứng dậy bước về phía phòng ngủ.
Lúc đến trước cửa phòng ngủ, tiếng nước càng rõ hơn.
Cố Tri Dân vào phòng tắm rồi, điện thoại của anh ta để trên tủ đầu giường.
Thấm Lệ cảnh giác nhìn thoáng qua phòng tắm một cái, nhẹ tay nhẹ chân bước đến bên cạnh giường cầm điện thoại của Cố Tri Dân lên.
Cô muốn xem xem rốt cuộc là Cố Tri Dân nhận được tin gì mà thần bí như vậy, còn không cho cô xem, lừa cô là tin nhắn lừa đảo.