Bài tập nhịn thở trong phòng tối đang phát huy tác dụng. Hắn muốn giữ cho tâm trí của mình tỉnh táo để sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách ập đến.
Dĩ nhiên ban đầu Tài còn chưa nhìn ra âm mưu của đối phương, nhưng vừa thấy căn phòng mù mịt bột ma túy hắn đã hiểu ngay rằng tình thế có nhiều điểm không thuận.
Điểm thực sự khó khăn là phải học thuộc năm mươi con số trong khoảng thời gian tính bằng giây.
Về mặt này Tài lại may mắn có thiên phú. Cả trí thông minh lẫn trí nhớ của của hắn đều vượt xa người thường. Nhìn vào CV của hắn, mười sáu tuổi là thủ lĩnh băng nhóm sát thủ, hai lăm tuổi trở thành một trong Ngũ Đại Thủ Lĩnh, những điều ấy đều là kỳ tích hiếm người đạt được.
Năng lực ghi nhớ của hắn bình thường đã tốt, nhưng điểm đặc sắc hơn nữa là năng lực này thậm chí còn trở nên tốt hơn khi chịu áp lực. Điều này tác giả đã từng nhắc đến, áp lực không nghiền nát được hắn, ngược lại còn biến hắn thành kim cương.
Tài chỉ mất mười giây để học thuộc lòng dãy số, thêm hai mươi giây nữa để ôn lại vài lần, tốc độ ấy thật kinh dị.
Hắn tin rằng Jackson không lừa mình. Jackson tuy không phải là người tốt hay nhân đạo, nhưng lại có lòng tự trọng rất cao, một khi lão đã ký vào tờ giấy xác nhận thì có nghĩa năm mươi con số này là thật. Hoặc ít nhất Tài cũng hy vọng như vậy. Hắn không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng vào sự trung thực của đối phương.
Hắn cảm nhận được thần chết đang phả hơi thở vào mặt, nên không dám chần chừ thêm nữa.
Tài ra lệnh cho thuộc hạ:
- Kéo cái ghế của Donut Boy lại gần ta. Nhớ nhẹ nhàng thôi kẻo vô tình kích hoạt quả bom.
Người của Alexander hợp lực lại bê cái ghế bên trên có Donut Boy đang ngồi đến bên cạnh Tài. Gã Thần Tài này rất nhẹ nên hầu như không khó khăn gì.
- Dịch mông sang một bên để tôi xem thiết kế quả bom.
Donut Boy làm theo.
Tài quan sát mặt trên của cái ghế, nhận ra rằng đó là một lớp vải dày, quả bom được gắn bên dưới lớp vải, phần nhập mật khẩu hướng lên trên, được bảo vệ bằng một lớp kính trong suốt khá chắc chắn. Như vậy trước hết phải xé rách lớp vải, đập vỡ mặt kính bảo vệ rồi mới nhập mật khẩu được.
Nhập mật khẩu cũng không phải dễ. Có chín ô số từ một đến chín, mỗi ô số đều vô cùng nhỏ, nếu dùng tăm thì lực quá yếu mà dùng dao thì lực quá mạnh và có thể làm trầy xước mặt màn hình cảm ứng.
Tài xem qua, gật đầu. Lòng quyết tâm và sự tập trung của hắn đã dung hợp thành một khối rắn như đá.
- Khi nào tôi hô lên thì các anh nhấc bổng Donut Boy giữ chặt dưới sàn nhà. Cho đến khi tôi xong việc, không ai được cử động hay làm ồn. Không ai được chạm vào người tôi hay bắt chuyện với tôi. Yêu cầu tất cả tuyệt đối giữ bình tĩnh.
Tài rút con dao nhỏ nhất dắt trong người ra. Chỉ cầm dao trên tay mới đem lại sự tự tin cho hắn.
Hắn cẩn thận xé rách lớp vải đỡ cơ thể của Donut Boy và sau đó dùng đuôi dao đập vỡ mặt kính, cố gắng không để cho các mảnh vỡ tác động lên màn hình cảm ứng.
- Ba giây. – Donut Boy cười khùng khục. – Anh không hiểu sao Trần Tuấn Tài? Anh không thể làm mọi chuyện trong ba giây đồng hồ.
- Bịt miệng hắn lại. Đừng để hắn làm phiền tôi.
Alexander nhặt một tấm vải bẩn, nhét đầy mồm Donut Boy khiến cho ngay cả tiếng ú ớ cũng không thoát ra được.
Tài giơ ngón tay lên:
- Một, hai, ba. Làm đi.
Bốn người đàn ông lực lưỡng nhấc bổng Donut Boy lên, ném bộp cơ thể gã xuống mặt sàn cứng rắn và giữ chặt ở đó. Tài cầm vuông góc con dao, tay phải đỡ quả bom không cho di chuyển, tay trái đâm xuống lia lịa tựa như chim gõ kiến mổ vào thân cây để lùa kiến ra khỏi tổ.
Đây không phải là lối so sánh mang tính hình tượng mà dựa trên thực tế. Một con chim gõ kiến có thể mổ được hai mươi cú trong một giây. Tài thực sự đang dùng mũi dao đâm vào màn hình cảm ứng với tốc độ ngang ngửa. Chỉ có điều hắn làm còn khó hơn cả chim gõ kiến. Một con gõ kiến dùng hết sức mổ vào một vị trí nhất định và chỉ quan tâm đến độ rung mà nó tạo ra, Tài phải chú ý điều khiển cả tốc độ, lực đâm, vị trí, trong khi vẫn phải nhớ đến những con số đang bật ra trong đầu.
Ba giây là quãng thời gian quá ngắn để những người đang quan sát cho dù chú tâm đến mấy cảm nhận được mức độ khó khăn và phức tạp mà Tài đang làm. Điều mà hắn làm được vượt quá khả năng thấu hiểu của người bình thường và có lẽ là hầu hết con người trên thế gian. Alexander và những người khác chỉ thấy hoa mắt, con dao trong tay Tài bởi vì di chuyển quá nhanh mà thành ra dường như không hề di chuyển. Thậm chí họ còn không nghe thấy âm thanh nào, bởi mũi dao chạm vào màn hình cảm ứng rất khẽ, vừa đủ để nhập con số nhưng lại không đủ để gây tiếng động.
Với mỗi lần nhập những con số khác nhau, mũi dao lại di chuyển vài centimet, đôi khi là vài milimet với các số liền kề, các sát thủ cận vệ nhìn từ ngoài không thể nhận ra được, họ chỉ có thể hiểu thấu nếu cảnh tượng này được tua chậm hai mươi lần và phóng to lên gấp đôi. Đó chính xác là điều mà con người vẫn nhìn thấy ở chim gõ kiến. Họ biết, một cách mang máng, rằng con chim này đang gõ cái mỏ thẳng tắp của mình vào thân cây với tốc độ cực nhanh, nhưng họ không biết chính xác là nhanh đến mức nào, chỉ khi cảnh tượng ấy được tua chậm lại họ mới ý thức được tốc độ tuyệt vời của loài chim này.