Mối quan hệ giữa Cá Voi Xanh và các nhà cung cấp về cơ bản là một hình thức bảo kê trá hình mang tính tự nguyện. Cá Voi Xanh đảm bảo quyền lợi cho họ, họ nộp phế cho Cá Voi Xanh.
Nhưng lúc này Cá Voi Xanh đã rút khỏi khu vực trung tâm để lên Khu Bắc. Nếu các nhà cung cấp rời Khu Bắc thì chẳng hóa ra hai bên không còn bất kỳ kết nối lợi ích nào nữa hay sao? Chỉ trong vòng một ngày sẽ không còn ai đóng phế cho Cá Voi Xanh, một tổ chức lớn như Cá Voi Xanh không còn tiền vận hành tất tan rã.
Trong trường hợp các nguồn cung ứng đều bị cắt đứt, Cá Voi Xanh sẽ phải sống phụ thuộc vào tiền và hàng hóa tích tũy. Tích lũy của Cá Voi Xanh chỉ đủ để duy trì sự tồn tại lay lắt thêm một tháng nữa mà thôi.
Dĩ nhiên Quintus không chấp nhận yêu cầu của Jackson, nhưng gã lại phải cân nhắc phản ứng của Tài.
Mối liên minh giữa gã với Tài cực kỳ mỏng manh, sự sống của gã hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí của Tài. Nếu Tài ngả về phía Jackson, gã chết chắc.
Gã không biết Tài có ủng hộ quyết định của Jackson hay không. Gã cũng không muốn giao tính mạng của mình và tổ chức mình vào tay một kẻ thù nguy hiểm đang tạm đóng vai đồng minh.
Quintus liền đặt con dao đến trước mặt Jackson:
- Sao ông không một dao chém chết tôi luôn cho nhanh. Như thế là tôi chết, năm trăm nghìn quân của ông cũng chết, T-rex không tồn tại với tư cách là một băng lớn nữa, thị trường tốt đẹp để lại cho đám Voi Châu Phi, Rồng hưởng hết.
Jackson hiểu ý Quintus, biết rằng không ép được tên này, tuy ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng bắt đầu tính cách khác.
Tài lên tiếng:
- Ý tưởng về một thị trường chung, tự do và cởi mở thật hay, tôi vô cùng ủng hộ. Sao không làm thế này đi. Cá Voi Xanh vẫn được giữ lại Thần Tài, nhưng tất cả các nhà cung cấp nhỏ đều phải cho đi hết, như thế Cá Voi Xanh vẫn chi phối được thị phần, còn các băng khác cũng được miếng bánh nhỏ.
Jackson lắc đầu:
- Thế sao được? Phải ngược lại mới đúng chứ. Một tổ chức nằm ở vị trí xa xôi không thể chi phối chín mươi phần trăm thị phần, để cho tất cả chúng ta mười phần trăm còn lại. Tôi đề nghị thế này. Cá Voi Xanh để cho Thần Tài tự do, không ép buộc vào Khu Bắc nữa, còn lại các nhà cung cấp nhỏ lẻ vẫn thuộc quyền kiểm soát của Cá Voi Xanh. Tôi đại diện cho các băng còn lại đồng ý nhường những người này cho Cá Voi Xanh, coi như món quà thể hiện lòng thiện chí.
Gương mặt của Tài vẫn được giấu sau lớp vải che mặt, không ai nhìn thấy được biểu cảm của hắn như thế nào. Quintus cũng giữ vẻ thản nhiên. Nhưng cả hai trong lòng đều nổi sóng.
Lúc nãy Tài nói như giúp Quintus, mà thực ra là đâm sau lưng Quintus.
Từng từ của hắn đều được cân nhắc một cách cẩn thận, đặc biệt là câu cuối cùng.
Câu ấy trên thực tế là lời cảnh tỉnh cho Jackson. Sao một người thông minh ngất trời như lão lại không nhận ra.
Quintus biết hết nhưng gã hiểu rằng mình không thể đòi thứ mà mình không có lực để giữ.
Tham quá tất mắc nghẹn. Người sức yếu mà cứ đòi ra gió tất sẽ cảm lạnh mà chết.
Gã cẩn thận cân nhắc mọi tình huống.
Đây là một trận đấu poker mà các bên không chỉ cần đến trí thông minh mà còn cần cả khả năng giữ bình tĩnh và năng lực diễn xuất. Không thể để cho đối phương biết mình đang nghĩ gì.
Quintus thận trọng nói:
- Để cho Thần Tài đi cũng được. Nhưng Cá Voi Xanh sẽ giữ lại các nhà cung cấp nhỏ ở ba mảng là y tế, lương thực và quần áo, đồng thời duy trì quyền tiếp cận toàn diện với thị trường chung mà T-rex không được quyền ngăn cản. Đồng thời, hai bên sẽ tạo ra một vành đai an toàn bao quanh Khu Bắc có bề ngang mười dặm, trong vành đai này lực lượng hai bên đều không được cố gắng thiết lập ảnh hưởng. Nếu được vậy thì chúng ta ký kết hiệp định.
Jackson gõ nhẹ ngón tay lên bàn. Lão chưa vội trả lời vì không hiểu ý Quintus. Thằng nhóc này đang tính toán điều gì?
Tài cũng cố tìm hiểu ý đồ của Quintus.
Vành đai an toàn gì mà bề ngang rộng tới mười dặm? Mười dặm là một con số rất lớn.
Hắn không tiện lấy bản đồ ra xem, chỉ có thể dùng trí nhớ để vẽ lại tấm bản đồ tưởng tượng quanh Khu Bắc.
Hắn chợt nhớ ra rằng nằm trong khu vực ấy là một cụm dân cư có mật độ cực lớn, có lẽ là lớn nhất Vùng đất Tự Do.
Đó cũng là tất cả những gì hắn biết.
Jackson cũng nghĩ ra điều này. Lão không hiểu rõ lắm về cụm dân cư kia, chỉ biết nó giống như một khu ổ chuột siêu lớn.
Giá như có thời gian thì lão đã cho người đi tìm hiểu về nó một cách cặn kẽ, nhưng bây giờ thì chịu rồi, quyết định cần phải được đưa ra ngay tại đây, tại thời điểm này.