Quintus quay lại, nhìn các Thống Soái.
Gã ra lệnh:
- Thống Soái Vivian Anderson, ông vào Đại Bản Doanh, yêu cầu cánh dưới của Lữ Đoàn Một lập tức rút quân, sau đó tẩm xăng đốt các tầng lầu trên để hỏa thiêu quân địch.
Các Thống Soái nhìn nhau kinh hãi.
Vivian Anderson đáp:
- Thưa Đại Thống Soái, xin ngài nghĩ lại. Timothy vẫn còn sống, hàng chục nghìn người vẫn đang chiến đấu. Làm như vậy là phản bội những người anh em của chúng ta.
- Họ đã mất hết ý chí, không còn trụ thêm được bao lâu nữa.
- Chỉ cần Đại Thống Soái cho phép, tôi xin dẫn quân tiếp viện.
- Để làm gì? Diện tích các tầng chật hẹp, đối phương thủ quá chắc, dồn thêm quân lên cũng không thay đổi được cục diện. Chúng ta cần phải tiêu diệt Tavon và Mũi Dao. Đó là mục tiêu quan trọng nhất.
Vivian Anderson cúi đầu:
- Thứ lỗi tôi không thể thực hiện mệnh lệnh ấy được.
Quintus trừng mắt nhìn gã. Cơn giận tuy đã bùng lên, nhưng vẫn cố nén lại.
- Thống Soái Vivian Anderson, ông có còn là một người lính nữa không?
- Chính vì là một người lính nên tôi không thể giết hại đồng đội. Tôi chấp nhận mọi hình phạt vì quyết định này.
Quintus nhìn sang các Thống Soái khác:
- Max Alistar?
Max Alistar lắc đầu.
- George Vandes?
George Vandes im lặng không trả lời.
- Khá lắm. – Quintus cười rộ. – Các ông định làm phản sao?
Gã nhìn sang những tên lính quèn trong phòng.
- Nghe đây, bất kỳ ai trong số các ngươi dám nhận nhiệm vụ này, ta lập tức thăng lên chức Thống Soái, thay Timothy chỉ huy Lữ Đoàn Một.
Nghe câu ấy, mọi người đều sững sờ.
Không ai có thể ngờ lòng căm thù của Quintus với Tavon và Mũi Dao lại lớn đến thế.
Gã chỉ cần một kẻ biết nhắm mắt nghe lời, bất kể kẻ đó là ai, trình độ thấp kém đến đâu. Kẻ nào chấp nhận làm theo ý muốn hung bạo của gã, gã sẽ ban thưởng hậu hĩnh.
Những tên lính quèn vẫn đứng yên, căn phòng yên lặng như tờ.
Người bình thường không dám làm một điều độc ác đến thế và nhận một phần thưởng lớn đến thế.
Ai cũng hiểu rằng các Thống Soái còn lại không chấp nhận mình, binh sĩ dưới quyền không nghe lời mình, nhưng đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là quyền cao đi cùng với trọng trách, người trình độ kém cỏi mà dám nhận nhiệm vụ quá lớn, quá khó, trước sau gì cũng thất bại, nhẹ thì trở thành trò cười cho tất cả, nặng thì mất mạng.
Giữa những người lính đang sợ hãi, một tên lính bất ngờ bước ra. Gương mặt hắn đẹp đẽ, quai hàm vuông vắn kiên định, dáng người cao và vững chãi. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Quintus.
- Tôi xin được tiếp nhận nhiệm vụ.
Quintus thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức tỏ ý khen ngợi.
- Mày tên là gì?
- Tôi là Erich Von Daniken.
- Một cái tên quý tộc? Gốc Đức à?
- Vâng, tôi là hậu duệ của các Thống chế Đệ tam đế chế.
- Mày bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi tuổi.
- Mày biết mày đang làm gì không?
- Tôi biết và tôi cam đoan sẽ làm được.
- Tốt lắm, Thống Soái Erich Von Daniken, từ nay anh là chỉ huy trưởng Lữ Đoàn Một. Cơ hội đã đến. Hãy làm rạng danh cha ông của anh. Ta ra lệnh cho anh lập tức dẫn người vào bên trong tòa tháp Đại Bản Doanh, rút hết cánh quân dưới ra ngoài và hỏa thiêu tòa tháp.
- Trong trường hợp có kẻ kháng lệnh thì sao?
- Mệnh lệnh này là tối thượng. Kẻ nào kháng lệnh, được quyền giết ngay tại chỗ.
- Tuân lệnh Đại Thống Soái. Xin Đại Thống Soái ban cho Soái phục và người để tôi thực hiện nhiệm vụ.
Các Thống Soái khác bật cười.
Vivian Anderson chế giễu:
- Những kẻ tham lam sẽ chết vì mắc nghẹn.
Quintus coi như không nghe thấy.
- Sẽ có Soái phục. Thống Soái Erich Von Daniken cần bao nhiêu người?
- Hai trăm người là đủ rồi.
- Được. Ta cấp cho anh hai trăm quân, đây đều là người tin cậy của ta, họ sẽ làm tất cả những gì anh yêu cầu.
Erich Von Daniken giơ tay chào rồi xoay người, bước ra khỏi phòng chỉ huy.
Từ nay Vùng đất Tự Do sẽ biết đến cái tên của gã thanh niên này, bởi sự tàn bạo và quyết đoán hiếm thấy.
Erich Von Daniken dẫn hai trăm người do Quintus giao cho lên thẳng tầng bốn mươi tám của tòa tháp Đại Bản Doanh. Ở đó có hậu quân của cánh dưới Lữ Đoàn Một.
Oai phong trong bộ Soái phục, Erich Von Daniken truyền lệnh:
- Đại Thống Soái Quintus đã phong cho ta là tân Thống Soái Lữ Đoàn Một. Ngài có một mệnh lệnh buộc tất cả phải thực hiện. Ta thay mặt ngài, ra lệnh cho các anh lập tức rút lui, không chiến đấu nữa.
Những người lính Lữ Đoàn Một chỉ biết Timothy là chỉ huy của họ, đâu biết Erich Von Daniken là thằng nào?
Họ nhìn bộ Soái phục của Erich một cách dè chừng.
Ai đó hét lên:
- Thằng này là Erich Von Daniken, một thằng tiểu tốt chuyên đi pha trà.
Những tiếng cười vang lên.
- Cút con mẹ mày về pha trà tiếp đi. Bọn tao chỉ nghe lệnh Thống Soái Timothy. Ông ấy vẫn đang chiến đấu trên kia.
Erich lạnh nhạt đáp:
- Timothy không còn là Thống Soái của các anh nữa. Ông ta sẽ chết. Tôi là chỉ huy của các anh.
- Chỉ huy con mẹ mày. Ranh con vắt mũi chưa sạch. Cút nhanh không bọn ông đấm chết bây giờ.
Erich nhìn những kẻ đang chửi mình, tròng mắt xanh thẫm đẹp lạ lùng nhưng bên trong chỉ có sự cứng rắn và vô cảm.