Mục lục
Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1363

“Thật ra anh cũng biết mà đúng không? Anh biết cô ấy có một khoảng thời gian trước cùng Lệ Nghiêm.”

“Nhưng cô ấy đã quên, và cũng quên hoàn toàn rồi. Chẳng lẽ không phải do sổ trời bảo cô ấy đến, để cho bọn anh một cơ hội hay sao?”

Quý Khiêm vội vàng nói.

Anh vẫn cảm thấy lần này ông trời đang giúp đỡ anh, nhưng sau bao lâu mối quan hệ của anh và Cố Yên vẫn không hề tiến triển như cũ.

Là bạn bè, là một người cấp trên và là một chiến hữu. Nhưng nhất định không phải tình yêu.

Cô tôn trọng bản thân, thỉnh thoảng cũng tụ tập với bạn bè, nhưng rất khách sáo. Quà tặng của anh, thỉnh thoảng cô cũng nhận, cũng sẽ từ chối anh một cách lịch sự, càng tặng quà lại cho anh, có qua có lại không nợ nần nhau điều gì.

Cô ấy thẳng thần như vậy, không hề dây dưa dài dòng. Bởi vì như vậy nên anh mới thấp thỏm lo lắng.

Từ khi cô chú giục kết hôn, Cố Yên về lo cho nhà cũ, đến bây giờ vẫn chưa trở về, cũng không có tin tức gì.

Nếu anh đoán đúng, có lẽ cô ấy nhất định đang trốn tránh.

“Cô ấy nói với em rằng trong lòng rất trống rỗng. Có lẽ trống rỗng là do không buông bỏ được. Quả thực cô ấy đã quên Lệ Nghiêm nhưng trái tim của cô ấy đã mất cảm giác yêu.” Hứa Minh Tâm nói như một lời cảnh tỉnh với Quý Khiêm đang tự lừa dối bản thân.

Cô ấy chắc chắn đã quên Lệ Nghiêm. Một Lệ Nghiêm đã lấy đi rất nhiều.

Trái tim cũng mất đi cảm giác yêu.

“Em khuyên anh nên buông bỏ sao?”

“Em không biết, chuyện tình cảm của mình không đến lượt người khác nói, chỉ có bản thân mới hiểu rõ.”

Cô nhún vai, thật sự lực bất tòng tâm, không biết giúp anh như thế nào. Giúp anh theo đuổi Cố Yên, cô sợ mình không thể làm được.

“Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

“Em không làm phiền anh nữa.” Hứa Minh Tâm biết điều rời đi.

Trong lúc này, Quý Thiên Kim đang đi xuống dưới tầng hầm, tâm trạng không được vui nên muốn tìm nơi để trút giận.

Thậm chí bà còn cảm thấy Phó Minh Tước đáng ghét hơn cả Cố Gia Huy. Tức giận đánh Phó Minh Tước một lúc, bà cũng mệt mỏi mồ hôi nhễ nhại. Cuối cùng thở hổn hển ngồi trên ghế mà thở dốc.

Phó Minh Tước hít một hơi đây đau đớn, cảm thấy rõ ràng lần này bà ấy đánh rất mạnh, như muốn giết mình đến nơi.

“Dì đang giận à?”

“Đúng.

“Giận ai?”

“Giận Hứa Minh Tâm, giận Cố Gia Huy, cũng giận cậu nữa.”

“Nói cho tôi nghe đi, đừng để tôi bị đánh oan chứ?” Phó Minh Tước bất đắc dĩ nói.

“Ngọc Diệp và Minh Tâm là chị em, Phó Minh Diệp cũng là cháu gái của tôi. Tôi có thể nhận Hứa Minh Tâm quay về, nhưng cậu lại không thể nhận Phó Minh Diệp về. Bởi vì con bé có một người cha như vậy. Nhà họ Quý không thể có quan hệ nào với xã hội đen, cho nên người tôi không thể bảo vệ được chính là đứa bé Phó Minh Diệp này, cậu nói xem tôi có nên tức giận hay không?”

Quý Thiên Kim nổi giận đùng đùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK