Mục lục
Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97

Đã cầm tiền của người ta thì phải làm việc cho họ.

“Cô là cái thá gì chứ? Dám quản chuyện của chúng tôi à? Mau cút ra, miễn cho cậu đây trở mặt.”

Rõ ràng đối phương là người có tiền có thế, cho nên mới không hề có chút sợ hãi nào.

Chị Hạnh cũng rất khó xử.

Những người kia không quan tâm, bọn họ kéo Hứa Minh Tâm rồi bắt đầu chuẩn bị ép cô uống rượu.

Lòng chị Hạnh nóng như lửa đốt, nhưng lại không có cách nào.

Đúng ngay lúc này đột nhiên có một bóng người vọt vào, kéo Hứa Minh Tâm vào lòng mình rồi đạp đám người kia ngã xuống đất.

“Mẹ nó, đứa nào dám đánh tao?”

Đối phương tỉnh táo nhìn lại, không ngờ rằng lại là Ngôn Hải tiếng tăm lừng lẫy trong đại học Đà Nẵng. Mấy người đó hai mặt nhìn nhau rồi không dám ho hé gì nữa.

Bọn họ không thể làm mích lòng người có thân phận như Ngôn Hải được.

“Các người muốn phá đúng không?”

“Không dám, không dám. Chỉ là cô ta uống rượu của bọn tôi, hại bọn tôi không có rượu uống. Cậu Lâm à, nếu không thì cậu bồi thường cho bọn tôi đi?”

Bọn họ thấy không kiếm được lợi người thì bắt đầu đòi tiền.

Đối phương trực tiếp há miệng đòi năm trăm triệu. Ngôn Hải còn chẳng thèm trả giá, trực tiếp ném cho bọn họ một tấm thẻ.

“Cút đi, nếu dám gây chuyện nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.” Ngôn Hải nói với vẻ lạnh lùng.

Mấy người kia vội vàng chạy thẳng ra ngoài.

“Đàn anh…”

Rượu đã ngấm, Hứa Minh Tâm bắt đầu có chút choáng vàng.

Bây giờ Hứa Minh Tâm rất nhếch nhác, quần áo đã bẩn, ướt sũng dính ở trên người.

“Xin hỏi có đồ khô không?”

“Có!”

Chị Hạnh đỡ Hứa Minh Tâm lên phòng của mình nghỉ ngơi, thay cho cô một bộ quần áo lao động rộng rãi.

“Cô ấy uống say rồi, tối nay của để đây tôi chăm, cậu yên tâm.”

“Tôi muốn nhìn cô ấy.”

Chị Hạnh nghe xong thì rất thức thời rời đi.

Anh ta vắt khô khăn thấm nước nóng, muốn lau mồ hôi cho cô, lại không ngờ nghe được âm thanh nỉ non của cô.

Dường như đang gọi tên của một ai đó.

Anh ta không nhịn được cúi người lại gần, chỉ nghe được cô cứ luôn gọi “chú ba Cổ”.

Chú ba Cố?

Chẳng lẽ là Cố Gia Huy lần trước, vì sao cô đã hôn mê bất tỉnh rồi mà lại gọi tên của người đó?

Ngôn Hải nhíu chặt mày, trong đầu đột nhiên nảy ra một đáp án, khiến cho trái tim anh ta run lên.

Chẳng lẽ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK