Chương 1430
Cho nên cô ấy rất ghét quân nhân, vì thế mà Lệ Nghiêm cũng đã phải trả giá cho việc này, bị chủ tàn nhận đánh rất lâu.
Bởi vì đây là gia huấn của nhà họ Bạch, không được làm trái.
Muốn dễ dàng theo đuổi cuộc sống của chính mình, nói thì dễ hơn làm, rất nhiều người không thể làm gì khác mà phải trở thành con rối bị người điều khiển.
Trong giấc mơ, có bố mẹ, có Lệ Nghiêm.
Lệ Nghiêm còn vui vẻ nói với bố mẹ rằng anh ta đã kết hôn với Cố Yên rồi, ngày cưới sẽ là đầu xuân năm nay.
Lần này, cô ấy không châm chọc nữa mà chân thành chúc phúc.
Nhưng bọn họ dường như không nghe thấy lời cô ấy nói, ba người kia vừa nói vừa cười, còn bản thân cô ấy lại giống như người ngoài cuộc “Bố mẹ? Anh, Nguyễn Doanh!” Cô ấy lớn tiếng gọi, nhưng vẫn vô ích.
“Bố mẹ…”
Cô ấy hoàng sợ ngồi bật dậy, trên trán toát mồ hôi lạnh. Nhìn khung cảnh quen thuộc, vắng vẻ như thể đã cách đến mấy đời.
Đâu còn có bố mẹ, ngay cả Lệ Nghiêm cũng chẳng biết ở nơi nào.
không đúng…
Trong nhà hình như không đúng.
Tại sao cửa sổ lại mở?
Căn phòng cũng sạch sẽ hơn nhiều, bụi trên bàn cạnh giường là ai đã lau sạch rồi? Tối qua không cô ấy đã mua nước khoảng hay sao? Tại sao ở đây lại có một cái cốc đựng nước ấm?
Cửa nhà cô ấy đều khỏa kỹ càng rồi, sao có thể có người vào được?
Bạch Thư Hân tràn đầy nghi hoặc, lập tức đứng lên, vừa đi ra ngoài lập tức liền ngửi thấy mùi thơm.
Mùi thơm của trứng luộc?
Lẽ nào mình vẫn còn trong mơ sao?
Cô ấy bước vào bếp, lập tức thấy một bóng dáng quen thuộc cùng với chiếc tạp để buộc ngang hông dang bận rộn trước bếp ga.
“Anh…sao anh lại ở đây?”
Bạch Thư Hân trơn to mắt, không thể tin hỏi.
Nghe vậy, đối phương quay lại mim cười nhìn cô ấy: “Em dậy rồi sao? Mau đi rửa mặt, anh đã dọn dẹp xong hết rồi. Đợi lát nữa sẽ lấy chăn bông của em ra phơi, anh cũng chuẩn bị cái mới cho em rồi. Cái trên giường không nên đắp nữa…
“Không, Ôn Mạc Ngôn, sao anh lại ở đây? Làm sao anh vào được?”
Cô ấy vô cùng kinh ngạc hỏi.
Người đang bận bịu làm bếp hóa ra là Ôn Mạc Ngôn
Sao anh ta lại tìm đến nơi này? Cô ấy đầu có nói với anh ta rằng bản thân sẽ về quê ăn Tết.
“Anh đến khu căn hộ không tìm được em nên đã đến nhà họ Bạch thì được biết em đang ở đây. Chú đưa chìa khóa dự phòng cho anh, nhờ anh chăm sóc cho em thật tốt.”
“Nên là anh đã đến đây?”