Ta đi đến một ngôi nhà trong trấn, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Rất nhanh, cửa mở ra, một người khoác bộ quần áo bảo hộ, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua ta cùng Lý Ma Tử hỏi
"Các ngươi tìm ai?"
"Xin hỏi, Lưu Lão Căn có phải là cũng ở Thái Bình trấn này không?" Ta cười hỏi.
"Lưu Lão Căn?" Đối phương biểu lộ rõ ràng dừng lại
"Các ngươi tìm Lưu Lão Căn làm gì."
"A, chúng ta là hắn bà con xa, lúc trước hắn có điện thoại cho ta bảo có việc, nhờ ta tới giúp đỡ." Ta vội vàng nói.
Đối phương như có điều suy nghĩ ồ một tiếng
"Lưu Lão Căn mấy hôm trươc đã cùng gia đình rời khỏi Thái Bình trấn này rồi, đến bây giờ cũng chưa thấy về, ngươi gọi điện cho hắn thử xem!"
Sau khi nói xong, đối phương liền đóng cửa lại, không cho chúng ta cơ hội nói chuyện.
Chẳng lẽ cả nhà Lưu Lão Căn mất tích, cũng chẳng phải về đây? Vậy rốt cục bọn họ đi đâu? Họa chăng đã bị thứ kia ăn mòn?.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng ta vẫn muốn qua nhà hắn xem thử một chuyến.
sau một hồi nghe ngóng, chúng ta đến một căn nhà mà xem ra là điển hình của biệt thự vùng nông thôn, trên cửa dán hai hàng câu đối xuân, vẻ như trong trấn này, cũng là xem ra có của cải.
Nhưng tại đây,âm khí lại âm u nặng nề, làm cho ta cảm thấy như đang bị thứ gì đè nén bản thân mình!
Ta thậm chí có thể cảm thấy không khí xung quanh đầy ẩm ướt, âm u, móc ra một miếng giấy vệ sinh để dưới đất, mấy phút sau thỳ đã ngấm nước mà ướt.
Ta biết biệt thự này khẳng định có cổ quái, trong lúc nhất thời cũng không dám tùy tiện xông vào, mà chỉ dám nhìn qua cửa số, ngó vào bên trong quan sát tình hình.
Bên trong có một chiếc bàn, bày biện khá chỉnh tề, tựa hồ không có bất kỳ cái gì khả nghi ở đây.
Vậy thứ cái cảm giác cổ quái, kì dị ấy từ đâu mà ra?
Có chút thắc mắc, không hiểu là tại sao,bênh cạnh biệt thự này lại có một giếng nước, tiếng nước chảy cứ ưng ực mà truyền lại. Tựa như một nồi nước lớn đang sôi, cũng không di chuyển, cứ chậm rãi mà bốc hơi(nguyên văn là cứ chậm rãi mà thiêu khô đồng dạng, đoạn này ý tác giả là có vẻ như giếng nước này là nguyên nhân của sự ẩm ướt, phát tán hơi ẩm cùng khu biệt thự).
Mà âm thanh cô đọng cứ không ngừng vàng lên, một làn hơi ẩm chẳng khác nào thuỷ triều không ngừng dũng mãnh tiến ra, sau đó lại rụt trở về.
Thật đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu.
Hết thảy cổ quái đều bắt nguồn từ giếng nước này!
Ta lập tức đi đến bên cạnh giếng, nhìn xuống phía dưới, nhưng phía dưới đen như mực, cũng không thể nhìn thấy gì.
May thay Lý Ma Tử mang theo đèn pin, ta cầm lấy đèn pin, chỉnh độ sáng lớn nhất, liền nhắm trong giếng nước,chiếu xuống phía dưới giếng mà soi.
Chợt vừa chiếu xuống, ta lập tức hoa mắt chóng mặt, đầu óc choáng váng, kém chút nữa là rơi tuột xuống giếng!
Dưới đáy giếng, có một khuôn mặt trắng bệch trương to, toàn bộ đều chìm trong giếng nước. Gương mặt này ngũ quan mơ hồ không rõ, phảng phất là một cái vò nhíu mì vắt, bất quá vẫn là có thể phân biệt ra được, nó chính đón đèn pin cầm tay quang mang, tham lam nhìn ta chằm chằm nhìn.
Con mẹ nó,rốt cục nó là thứ đéo gì?
Ta đứng bên cạnh giếng, thở một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, qua hồi lâu mới bản thân mình mới có thể bình tĩnh trở lại.
Không hề nghi ngờ,khuôn mặt trương to kỳ quái này là mấu chốt của vấn đề! Tìm hiểu nguồn gốc, nhất định có thể tìm được gia đình Lưu Lão Căn, nhất định phải nghĩ biện pháp đem nó vớt ra khỏi giếng mới được.
Nhưng lúc sau chiếu lại vào giếng, thỳ lại đã không thấy khuôn mặt trương phình đấy nữa, đoán chừng là chìm vào đáy giếng.
Ta cùng Lý Ma Tử bàn bạc một chút,muốn tìm một cán bộ trong thái Bình Trấn hỗ trợ, miệng giếng này quá sâu, chỉ riêng dựa vào hai người chúng ta căn bản vớt không được cái thứ quỉ quái kia .
Nhưng khi người cán kia nghe chuyện giếng nước nhà Lưu Lão Căn có thứ kì dị trên, lập tức sợ hãi, căn bản không muốn đi, chớ nói chi là đem nó cho vớt ra.
Không có cách nào nữa, ta không thể làm gì khác hơn là đem đầu đuôi sự tình gia đình Lưu Lão Căn mà kể ra cho hắn biết, nói với hắn rằng thứ này có thể liên quan đến an nguy sống chết của gia đình họ Lưu.
Người trưởng trấn( nguyên văn là cán bộ trấn,cho nó làm trưởng trấn đi), đành phải đi lấy móc sắt cùng dây thừng, gọi thêm mấy người trẻ tuổi, cùng chúng ta đi tới bên giếng nước.
Nhưng lúc một người trẻ tuổi chuẩn bị đem móc sắt bỏ vào nước giếng, thả xuống giếng thì trong lúc đó một lượng lớn khí ẩm tuôn tràophun ra trước mặt hắn. Một tiếng gầm lớn phẫn nộ phảng phất như sấm truyền đến.
Âm thanh bất chợt này, làm cho mọi người ở đó muôn phần sợ hãi, nhìn nhau, chạy mau,chạy mau, có yêu quái.
Trưởng trấn bị dọa đến mức mặt cắt không ra máu, run rẩy chỉ vào người của ta nói " tiểu tử kia, ngươi hãy mau nói cho ta, rốt cục bên dưới là thứ quái quỉ gì, làm sao vẫn còn sống? Các ngươi đừng nghĩ đến chuyện đem yêu quái này vớt lên, miệng giếng này cũng phải lập tức bịt lại, yêu quái đó mà thoát ra, Thiên bình trấn liền khó giữ được. . ."
Ta lập tức trở nên đau đầu, muốn theo trấn cán bộ giải thích.
Bất quá trong tiềm thức bọn họ, đã cảm thấy thứ trong đấy là yêu ma quỉ quái, hà cớ phyari chăng sẽ chẳng còn nghe theo lời ta?
"Miệng giếng này là Thái Bình trấn lão cổ đổng, nghe nói Tống triều lúc ấy liền có. . ." Trưởng trấn rút một điếu thuốc nói
"Ta đã sớm hoài nghi miệng giếng này không được bình thường, trước kia có lúc đi ngang qua bà cốt cũng nói cho ta rằng, miệng giếng này bên trong nuôi yêu quái, nhưng vì giếng này thuộc về Lưu gia, tài sản của nhà hắn, tốt nhất ta không nên động vào. Hiện tại gia đình Lưu Lão Căn đều đã bị nạn, vừa vặn đem giếng này mà lấp miệng nó lại, chấm dứt hậu hoạn!"
"Ngài đem giếng lấp miệng giếng lại,gia đình Lưu Lão Căn làm sao bây giờ?"
Ta nói:
"Ngài có thể trơ mắt nhìn Lưu Lão Căn cùng người nhà hắn, sống không thấy người chết không thấy xác sao?"
"Hừ! Việc nhà Lưu Lão Căn, chúng ta sẽ báo cáo, không cần các ngươi quản."
Cuối cùng Trưởng trấn lại đem ta cùng Lý Ma Tử ra Thái Bình trấn, cảnh cáo chúng ta đừng có lại nhúng tay.
Ta ủ rũ cúi đầu nhìn xem ở đây, luôn cảm thấy những người ở trấn này tựa hồ biết gì đó, chứ không cớ sao thấy chết mà không cứu.
Mọi việc, trong lòng người ở đây có chút dấu diếm.
Bọn hắn đã không muốn nói ra, ắt hắt ta có hỏi cũng là điều không nên lúc này. . .
Nếu buông bỏ, cũng không phải tính cách của ta, cho nên ta càng nghĩ, ta càng phải tìm cách ép thôn dân ở đây nói ra chân tướng sự?
Ta đem suy nghĩ của mình mà nói cho Lý Ma Tử, Lý Ma Tử lập tức lắc đầu "Trương gia tiểu ca, ngươi tốt nhất đừng manh động, nếu không những thôn dân kia sẽ đem chúng ta ra mà đánh cho đến chết."
"như vậy cũng coi bộ là không được, ngươi nói chúng ta nên làm cái gì?" Ta thở dài nói.
Cuối cùng Lý Ma Tử quyết định lén lút vào trấn thăm dò, thiên hạ này có tiền thỳ có chuyện gì mà không giải quyết được.
Ta đành nghe vậy, tin tưởng vào Lý Ma Tử, hi vọng Lý Ma Tử có thể tra được đầu mối hữu dụng!
Rõ là ban ngày sẽ không phải là thơi điểm thíc hợp, chờ sau khi mặt trời lặn, Lý Ma Tử mới lặng lẽ chạy vào Thái Bình trấn. Ta trong lúc rảnh rỗi, liền ngồi trên xe chờ tin tức của hắn.
Bất chợt, ta lại ngủ thiếp đi.
Ngủ không bao lâu, liền bị một luồng gió lạnh thấu xương làm cho bừng tỉnh. Ta mơ màng thức dậy, đột nhiên ý thức được có chút không đúng. Cửa xe cùng cửa sổ xe ta đều đã khóa, làm sao lại có gió?
Ta lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, nhìn thoáng qua xung quanh xem xét, lập tức kinh trụ.
Cửa xe cùng cửa sổ xe vậy mà tất cả đều được mở ra, từng luồng gió lạnh sưu sưu, chính là từ bên ngoài thổi vào, thổi ta toàn thân rét run.
Ta thật nhanh kiểm tra qua một lần, phát hiện khóa cửa rất bình thường, cũng không có vết tích cạy mở
Đây là có chuyện gì. . . Chẳng lẽ là quỷ mở cửa?
Ta nhìn chăm chú nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện trên cửa sổ xe lại nhiều rất nhiều vết máu như thể là dùng tay mà bôi lên, bên trên phía trước kính chắn gió, thậm chí còn viết ra mấy chữ phồn thể xiêu xiêu vẹo vẹo
"Chớ xen vào việc của người khác! Cút!"
Thấy mấy chữ này làm ta giật mình,nhanh chóng tranh thủ thời gian mà nhảy xuống xe.
Nhưng hết thảy chung quanh, nhưng đều là an tĩnh như vậy, ngoại trừ gào thét Bắc Phong.
Ngay tại ta không biết làm sao thời điểm, một người lén lén lút lút từ đầu trấn chạy tới, tới gần về sau, mới phát hiện là Lý Ma Tử.
Lý Ma Tử chạy đến bên cạnh ta, như cũ chưa tỉnh hồn.
Ta vội vàng hỏi hắn làm sao vậy, hắn cái này mới thở hồng hộc ngẩng đầu, muốn theo ta nói tỉ mỉ.
Nhưng vừa ngẩng đầu, Lý Ma Tử liền giống bị một đạo thiểm điện bổ trúng, rùng mình một cái, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào ngón tay của ta nhìn, biểu lộ hoảng sợ, liền ngay cả tiếng nói đều đang run rẩy "Ngươi. . . Ngươi đến cùng là ai?"
"Đầu óc ngươi phát sốt đi?"
Ta không nhịn được mắng một câu "Ta là Trương Cửu Lân a."
"Trên ngón tay của ngươi. . . Nhẫn Ngọc…." Lý Ma Tử nói lắp bắp.
Ta cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức kinh ngạc hơn.Mẹ nhà hắn, trên ngón trỏ của tay phải ta, vậy mà mang theo một chiếc nhẫn ngọc. Mà lại nhìn từ ngoài, không phải là chiếc nhẫn gia truyền của Lưu Lão Căn sao?
Rốt cục là ai thứ này mang lên tay của ta?
Ta phẫn nộ mắng một câu, vội vàng muốn tháo ra
Thế nhưng là nhẫn ngọc lại như mọc rễ bám vào ngón tay ta, cho dù làm thế nào cũng chẳng gỡ ra đươc.
Xong!
Ta ảo não mắng một câu, từ trong cóp sau tìm tới một cái chùy, ý đồ đem nhẫn ngọc đập bể. Bất quá nhìn từ bề ngoài thanh thúy ban chỉ, càng như thế cứng rắn , mặc cho ta dùng khí lực
lớn đến đâu, lại đều không có cách nào đạp nát.
Ta trợn tròn mắt, cái này nhẫn ngọc thế nhưng là thực sự âm vật, cổ quái vô cùng. Nếu là quấn lên ta, ta có thể hay không cũng cùng cái kia đại mập mạp đồng dạng, sống sờ sờ ăn thành một đầu heo mập?