Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một con trăn lớn như thùng nước đang nằm ngủ vắt mình trong khe nước. Trên lưng nó, là một phụ nữ ôm một đứa trẻ, đã hôn mê bất tỉnh.



Nếu không cẩn thận, đánh động tới con trăn, hậu quả thật khó lường. Tôi lập tức bảo Lý mặt rỗ tắt động cơ máy kéo. Sau đó dặn hai người đứng im đó trông coi, không được lại gần. Tôi thì chạy về báo chú Tư, tránh việc kéo đông người đến đánh thức con trăn.



Thật may, nửa đường chạy về tôi gặp được chú Tư, đang dẫn theo một đoàn thanh niên bản đi tới. Lúc nghe tôi nói về con trăn lớn kia, chú Tư nghiến răng nói: "Lại là vật kia quấy phá."



Nghe giọng điệu của chú Tư, chắc hẳn là biết rõ con trăn kia, tôi liền hỏi lai lịch của nó. Chú Tư bảo đám thanh niên đứng đó chờ, còn ông thì đi cùng tôi tới chỗ máy kéo, vừa đi vừa kể tôi nghe chuyện liên quan tới con trăn này.



Vốn dĩ con trăn này là vật nuôi của "quỷ cản đường". Mỗi khi quỷ cản đường xuất hiện, đồng thời sẽ gặp con trăn kia. Nó sẽ chờ quỷ cản đường hại người gây tai nạn, sau đó nuốt những nạn nhân đó. Mà con trăn này rất kỳ quái, nếu nó gặp nạn nhân, dù còn thoi thóp nó cũng sẽ không tấn công, chỉ chờ đối phương chết nó mới ăn.



Tôi hỏi chú Tư, chẳng phải chú nói đoạn đường này chưa từng xảy ra chết người sao? Làm sao chú biết là nó tới ăn thịt người?



Chú Tư lạnh lùng nói: "Một con trăn lớn, xuất hiện trong tình huống này, không phải để ăn xác chết thì còn có thể là gì?"



Chúng tôi chạy rất nhanh tới hiện trường tai nạn, con trăn vẫn đang ngủ, trên lưng là hai mẹ con bất tỉnh.



Chú Tư rút chiếc rìu đeo bên hông ra, định nhảy xuống khe nước, tôi lập tức ngăn lại, như vậy quá mạo hiểm. Con trăn kia lớn như vậy, chắc chắn nó rất khỏe.



Chú Tư khoát tay, bảo tôi cứ yên tâm, con trăn này sợ người sống, càng hung hãn thì nó càng sợ.



Tôi kinh ngạc, cũng chỉ đành đứng nhìn chú Tư xuống dưới. Chú Tư lao đến cạnh con trăn, mặc dù gây ra rất nhiều tiếng động, nhưng nó lại như điếc, vẫn nằm im không nhúc nhích.



Con trăn hình như đang ở thời kỳ lột xác, trên người đầy mảng bong tróc, vô cùng buồn nôn. Mà sau mỗi lần lột xác, loài trăn sẽ rất đói, chỉ sợ nó sẽ tỉnh dậy bất ngờ, mở cái miệng đầy máu mà nuốt chú Tư vào.



Chú Tư rất nhanh nhẹn, chớp mắt ôm được người phụ nữ cùng đứa trẻ, chuyển lên cho chúng tôi.



Chý Tư không trèo lên cùng, mà lại tực giận nhìn chằm chằm con trăn, giơ rìu lên, định nhắm đầu nó bổ xuống. Lòng tôi như lửa đốt, con trăn không tìm tới chung ta gây chuyện, vây mà giờ này chú Tư lại chủ động tấn công nó.



Theo bản năng tôi vội đi ngăn chú Tư lại, nhưng chú Tư chẳng thèm để ý, rìu vẫn theo đà bổ xuống.



Lưỡi búa sắc lẹm vạch một vệt sâu trên thân con trăn, một đám chất lỏng màu trắng từ vết thương phun ra ngoài.



Con trăn tức thì tỉnh dậy, lưỡi phun phì phì, thân thể uốn éo, đầu ngẩng lên thật cao. Chú Tư cuồng tiếu, giơ rìu lên lần nữa nhắm đầu nó chém tới.



Một rìu này vừa chuẩn vừa mạnh, nếu là có thớt kê ở dưới, đảm bảo một rìu chặt đôi đầu con trăn. Nhưng nó vốn không phải dễ trêu chọc, chớp mắt, đầu nó quật về phía chú Tư, tốc độ nhanh như điện xẹt.



Cả người chú Tư lập tức bật ngược, ngã lăn mấy vòng ra đất. Con trăn đảo mắt qua chúng tôi, chắc là nó sợ đông người, quay đầu muốn chạy trốn.



Chú Tư vẫn không buông tha, nén đau đơn đứng dậy, ôm chặt đuôi con trăn, nổi giận gầm lên: "Còn đứng trơ ra đó? Mau lên giết nó đi."



Tôi lập tức có phản ứng.



Mặc dù thâm tâm cũng không muốn giết hại con trăn này, nhưng trước mắt nó là kẻ thù của chú Tư, nên tôi không dám chần chừ, nhảy xuống khe, nhặt rìu lên, vọt tới trước mặt chú, dùng sức bổ tới phần trên đuôi con trăn.



Con trăn rít lên đau đớn, cái đuôi đã bị tôi chặt đứt. Nó oằn mình, không cho chúng tôi cơ hội thừa thắng xông lên, nhanh chóng bò vào trong màn đêm, mất hút.



Chú Tư mừng rỡ vỗ vỗ vai tôi: "Hảo tiểu tử, rất dũng cảm. Ngươi đúng là khách nhân tôn quý nhất của người Thái."



Tôi thì lo lắng nhìn ông: "Chú Tư, con trăn này liệu có trở về báo thù không? Tôi thấy mấy ngày tới chúng ta phải cẩn trọng một chút."



Chú Tư cườu cười: "Yên tâm đi, chắc chắn nó không dám ra đâu, đuôi nó bị đứt, phải mấy tháng nữa mới lành lại." Tôi như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu.



Chúng tôi liền cõng cả nhà Nham Lượng, đặt lên máy kéo, sau đó chú Tư lái về trước, tìm bác sỹ trong thôn cứu chữa.



Máy kéo không đủ chỗ, nên tôi và tiểu Nguyệt chạy bộ về. Trên đường đi, tôi hoang mang nhìn khu rừng âm u, hỏi nàng: "Chắc hồi nhỏ, cô hay gặp rắn lắm nhỉ."



Tiểu Nguyệt gật gật đầu.



"Cô đã gặp loài trăn chỉ ăn xác chết này chưa?"



Tiểu Nguyệt nói: "Chưa từng gặp. Trăn rắn là động vật máu lạnh, thích nhất là nuốt động vật sống, cho nên con trăn này thật sự kỳ quái."



Tôi nhíu mày: "Nói thật, bọn cô có nghĩ, nếu không có con trăn này, hai mẹ con nhà kia đã chết hay không?"



Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn tôi: "Sao anh lại nói như vậy?"



"Cô nhìn lạch nước trong ngòi xem." Tôi nói: "Hai mẹ con nhà đó hôn mê, nếu bị lăn xuống ngòi nước, vậy chẳng phải sẽ chết đuối rồi sao? Nhưng con trăn lại làm cái đệm cho họ, họ mới không thiệt mạng."



Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm vào lạch ngòi, nghi hoặc nhìn tôi: "Trương ca, anb muốn nói, con trăn lớn này không phải muốn ăn người, mà là muốn cứu người?"



Tôi gật gật đầu. Nàng nhịn không được cười phá lên: "Anh đừng đùa nữa, anh có nghe thấy trăn cứu người bao giờ chưa? Con trăn này chắc hẳn cũng vào thôn bắt không ít gia cầm, vật nuôi, thậm chí còn làm bị thương thôn dân. Làm sao nó lại hảo tâm chạy đi cứu người như vậy?"



Tôi nói được rồi, ai biết đến cùng con trăn nghĩ gì, chúng ta về nhà rồi nói tiếp.



Tiểu Nguyệt trên đường về luôn miệng căn dặn tôi, mấy ngày tới nhất định phải đi lại cẩn thận, đi đâu phải có chú Tư đi cùng. Trăn là động vật máu lạnh, thù dai, ta chặt đứt đuôi của nó chắc chắn nó sẽ không bỏ qua.



Tiểu Nguyệt còn nói gù đó, tôi cũng không để vào tai, vì còn đang mải suy nghũ chuyện con trăn cùng với quỷ cản đường.



Quỷ cản đường hại người, con trăn lại cứu người, vậy chẳng phải con trăn là thiên địch của quỷ sao?



Tôi thật sự rất muốn làm sáng tỏ chuyện này cho người Thái. Lúc về tới thôn, Nham Lượng đại ca đã tỉnh, tôi liền hỏi, chuyện vừa xảy ra là như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK