Tôi cùng Lý mặt rỗ lúng túng đứng đấy, không biết có nên nói gì hay không ?
Tôi thận trọng hỏi "Huynh đệ, ngươi biết Lưu Phú Quốc sao?"
Tôi hỏi lên như vậy, đứa trẻ lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu dò xét chúng tôi "Hai người các ngươi là ai? Tìm cha ta có chuyện gì."
Hoá ra nó lại chính là con trai của Lưu Phú Quốc.
Tôi vội vàng nói "Ta có chút việc muốn nói, có thể vào trong phòng nói chuyện?"
Đứng ở chỗ này nói chuyện, khó tránh khỏi sẽ bị người khác nghe lén.
Cậu ta lắc đầu "Không tiện, tôi sẽ làm liên luỵ các ngươi, có chuyện gì mau nói, nói xong hãy rời khỏi đây càng nhanh càng tốt."
"Chúng tôi là tới là muốn giúp." tôi nói " gần đây ngươi có phải hay gặp chuyện khác dị?"
"Các ngươi không phải cảnh sát?"
Tôi cười lắc đầu "Không phải."
"Các ngươi thật là tới giúp tôi? Các người được ai cử tới?"
"Việc này ngươi chưa cần biết." Lý mặt rỗ đưa cho hắn năm trăm tệ "cầm lấy."
Trông thấy tiền, nó phấn chấn một lúc, lúc sau mới cẩn thận nhét vào túi, rồi vội vã nói " hai vị đại ca, các ngươi chờ tôi một lúc, tôi đi đem phụ thân tôi an táng, xong việc sẽ nói chuyện kỹ hơn với hai người."
Nói xong, liền nâng cái xác lên, hướng phía đỉnh núi đi đến.
Trong lòng của tôi vẫn là những mơ hồ.
Lưu Phú Quốc không phải đã sống dậy sao? Làm sao giờ lại là một cái xác.
Thi thể của lão tại sao lại xuất hiện ở cửa nhà, đầy người vây xem?
Chẳng lẽ thi thể này biết chạy?
Tôi chợt nghĩ tới tối hôm qua bị theo dõi, phía sau lưng chợt ớn lạnh.
Nhìn nó chật vật đem thi thể hướng trên núi đi, tôi nghĩ trong đó hẳn có mờ ám, liền có ý cùng đi để xem xét.
Nó nhìn chúng tôi "Nếu như các người không sợ dính vào xúi quẩy, cứ việc!"
Nói xong, nó cũng không để ý chúng tôi nữa, tiếp tục hướng về trên núi đi đến.
Mẹ nó, ý gì đây? Dính vào xúi quẩy? Xúi quẩy chỗ nào?
Chuyện này quan hệ đến an nguy của Sở Sở và mẹ cô ấy, tôi nào quan tâm cái gì xúi quẩy không xúi quẩy, rảo bước theo chân anh chàng lên núi.
Tôi nhìn nó khiêng cái xác thật khổ sở, nhiều lần như sắp không chống đỡ nổi nữa, tôi ngỏ ý muốn thay hắn một lát, mặc dù gánh xác chết không phải chuyện gì tốt, nhưng nhìn thế tôi cũng không đánh lòng.
Nhưng nó lại tỏ ra khó chịu với chúng tôi, quát lớn bảo chúng tôi không được đụng vào thi thể.
Tôi đành phải thôi.
Nó một mực tự mang xác cùng chúng tôi đi lên núi, chúng tôi dừng tại một ngôi mộ đá.
Ngôi mộ đá này so với những thứ chúng tôi thấy lúc có vẻ rất khác, nó được phong kín bằng rất nhiều đá lớn. Nhưng những tảng đá lớn vậy mà tất cả đều bị đẩy ra, thậm chí cửa hang còn có một dây xích sắt lớn mắt xích tựa cổ tay, nhưng nó cũng bị kéo đứt. . .
Những đá này tôi cảm thấy trừ khi dùng thuốc nổ nổ, nếu không khó có thể mở ra như thế này.
Rốt cuộc là ai, biến một ngôi mộ đẹp thành ra đống này?
Nó quỳ gối trước mộ phần, gào khóc, âm thanh nghe thật thê lương bi thảm, lòng tôi cũng cảm thấy xót xa.
Sau một hồi khóc lóc, nó liền thu dọn những tảng đá nhỏ, sau đó đẩy từ trong động một cỗ quan tài.
Nắp quan tài bị mở, mà trên quan tài, rõ ràng có dấu vết cào cấu bằng móng tay, nhìn thấy tôi cảm giác rằng . . . Cái xác này là từ trong quan tài bò ra sao.
Mặc dù trước đó cũng đoán được tình huống này, nhưng khi thật sự đối mặt vẫn có chút sợ hãi.
Tôi hít một hơi sâu, nơm nớp lo sợ nhìn quan tài, cùng cỗ kia nằm trên mặt đất cứng ngắc vô cùng thi thể, hỏi nói " tiểu huynh đệ, có thể nói cho ta biết đã có chuyện gì?"
Nó ngẩng đầu nhìn trời, lau nước mắt "Chờ một chút đi, nếu không đặt cha tôi vào, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn."
Nói xong, nó liền đem thi thể bỏ lại vào trong quan tài, đem nắp quan tài đậy lại, lần nữa đẩy trở vào, rồi dùng tảng đá bịt cửa hang.
Sau khi làm xong những việc này, hắn có vẻ hơi mệt mỏi, nhìn chúng tôi một chút vả mặt áy náy "Thật có lỗi, để các người đợi lâu."
Mà tôi lại bị hù cho toàn thân tóc gáy đều dựng lên!
Vừa rồi nó làm những chuyện này hết thảy đều là dễ như trở bàn tay, tựa hồ đã quen thuộc. Điều này khiến tôi hoảng sợ, hẳn là không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, xác cũng không phải lần đầu tiên “CHẠY” ra.
Điều mà ông chủ Tứ Xuyên nhắc tới 'Khởi tử hoàn sinh', đây là thuật khởi tử hoàn sinh sao?
Chết cũng không thể yên nghỉ, đây cũng một người là sự trừng phạt quá lớn!
Nó dập đầu mấy cái vang tiếng, sau từ trong túi móc ra một viên tựa như hạt châu, đặt ở tảng đá trước mộ phần, lúc này mới bảo chúng tôi rời đi.
Tôi trở nên kích động, hạt châu kia, hẳn là từ miệng thi thể, “Dạ Minh Châu?”
Nghĩ thế, tôi liền muốn cầm hạt châu kia xem xét.
Ai ngờ tôi vừa vươn tay, nó lại lập nhảy ra trước mặt tôi, sự phẫn nộ hiện lên giống như một con dã thú "Ngươi định làm gì? Không muốn sống nữa sao."
"Không có ý gì." tôi có chút hốt hoảng giải thích "Ta chỉ muốn nhìn một chút đây rốt cuộc là cái thứ gì, ta cảm thấy vật này có thể là mấu chốt của vấn đề."
"Chớ lộn xộn." nó nói " đụng phải sẽ chết người đấy."
Tôi không thể làm gì khác hơn là rút tay về.
Hạt châu kia căn bản nhìn không ra là làm bằng vật liệu gì, cũng mờ đục, giống như dùng đá cẩm thạch loại thường điêu khắc thành. Ngoại trừ mặt ngoài có rất nhiều vòng các hoa văn phức tạp, cũng không có cái gì đặc biệt hấp dẫn, có thể tạm nói rằng đó không phải Dạ Minh Châu của Từ Hi lão phật gia.
"Hạt châu này. . . Từ trong miệng của cha ngươi?" tôi thận trọng hỏi.
Nó liền nói " đi, mau rời đi chỗ này, trở về rồi hãy nói."
Dáng điệu nhìn rất khẩn trương, một mực tận dụng từng giây, ép chúng tôi phải xuống núi.
Không có cách gì, tôi không thể làm gì hơn là đi theo nó mà rời đi.
Cũng thật lạ, khi chúng tôi đi đến giữa sườn núi, không khí chung quanh bỗng nhiên lập tức trở lên lạnh lẽo, mà phía sau núi bên trên thú rừng giống như bị cái gì kích thích, hoảng loạn, bay chạy tứ tán. Không khí này còn thật sự là khiến tôi khó mà an tâm được.
Chúng tôi một hơi chạy tới chân núi, nó vẫn như có chút chưa tỉnh táo, nhưng liền muốn cùng bọn tôi chuẩn bị rời đi thôn.
Tôi hỏi " vì cái gì mà không về nhà ngươi?"
Nó nói " nhà tôi không an toàn, mà lại người dân trong thôn cũng sẽ không để tôi ở lại."
"Vì cái gì không cho ngươi ở lại? Nơi này dù sao cũng là nhà ngươi." tôi kinh ngạc hỏi.
Nó thở dài, không nói gì.
Nhưng vào lúc này, trong đó một gia đình mở cửa. Trông thấy nó vẫn còn trong thôn, lập tức chửi ầm lên "Đồ sao chổi, ngươi thấy hại cho chúng ta chưa đủ thảm sao? Mau biến đi."
Nó yên lặng gượng cười, liền vội vã rời đi.
Đến thị trấn bên, nó dẫn chúng tôi dẫn tới một quán ăn nhỏ trong thị trấn, nói muốn mời chúng tôi ăn cơm. Hắn gọi ba tô mì thịt bò, hai chúng tôi trong chén đều được cho thêm thịt, hắn lại không thêm.
Nhìn sợi mì sền sệt, tôi thực sự không cảm thấy ngon miệng.
Mà nó lại không thèm để ý, ăn như hổ đói, nhìn như đã vài ngày chưa ăn cơm.
Rất nhanh bát mì lớn đã sạch sẽ, tôi đẩy chén của tôi qua . Nó có chút ngượng ngùng, nhưng cũng ăn sạch.
Sau khi ăn no, nó chống tay khó khăn đứng dậy. Nói cho chúng tôi biết hai ngày không có ăn cái gì, vừa rồi thực sự có chút thất lễ.
Tôi vừa cười vừa nói "Không sao, đi về chỗ ngươi ở đi! Nói rõ chi tiết cho chúng ta."
Nó càng lúng túng, đỏ mặt nói ngủ ngoài đường. Dân thôn không cho ở trong thôn, mà lại không có tiền, chỉ có thể ở trên đường cái làm ăn mày.
Tôi một trận lòng chua xót, đám kia thôn dân tại sao đối đãi một đứa bé như vậy?
Tôi liền bảo nó về nhà nghỉ cùng tôi và Lý mặt rỗ.
Nó khoát tay không đồng ý, nói người mình rất bẩn, sẽ làm bẩn chỗ ở của chúng tôi. Tôi nói không có việc gì.
Nó với ánh mắt dò xét hỏi rằng ”các ngươi không sợ tôi đem xúi quẩy truyền cho các ngươi sao?”
Tôi cười to nói "Tôi chính là chuyên gia xử lý xúi quẩy, sợ gì xúi quẩy?"
Nó lúc này mới gật gật đầu, cùng chúng tôi trở về.
Nhưng khi trông thấy gian phòng sạch sẽ, bên trong còn cong thấy một cô nương xinh đẹp, lập tức đỏ mặt, đứng tại cửa ra vào nói sao cũng không chịu đi vào.
Tiểu Nuyệt nhìn ra sự tự ti của nó, liền đi tới lôi tay nó đi vào, vuốt vuốt tóc của hắn nói " ngươi sợ cái gì, nhanh đi tắm mặc quần áo mới đi! Từ nay hãy coi ta như tỷ tỷ của ngươi."
Nó oà khóc , quay đầu chạy ra khỏi phòng.
Không có cách gì, tôi cùng Lý mặt rỗ đành phải đuổi theo.
Tôi cười hỏi nó sao thế ? Nó lúng túng nói hai người và tỷ tỷ đối với hắn quá tốt, hắn không quen.
Tôi có chút bó tay, nó đã bị trải qua những chuyện gì, làm sao lại trở thành tự ti mức độ này? tôi cùng Lý mặt rỗ đành phải lại đi thuê một cái phòng đơn, ba người chúng tôi sẽ ở đó và nói chuyện.
Không có người ngoài, nó lúc này mới thả lỏng, cùng chúng tôi nói về những chuyện xưa .