Gã trung niên dùng ngọc bội này thực chất chỉ để thử tôi. Kết quả tôi đã chứng minh được bản lĩnh cho hắn. Chỉ khi đó, hắn mới giới thiệu cho tôi chủ nhân thực sự của cuộc mua bán này.
Biết được sự thật này, tôi ức tới chảy nước mắt, cảm giác bị trêu chọc vô cùng khó chịu. Chỉ vì cuộc mua bán này là do nam nhân áo thun ủy thác, tôi mới miễn cưỡng gật đầu.
Thật không ngờ tới, gã trung niên lại dẫn tôi tới tòa thị chính, sau đó xắp xếp tôi nghỉ ngơi trong phòng khách. Ngay khi bước vào khu vực của Chính Phủ, cái đầu nóng của tôi lập tức nguội lại. Tôi hiểu rằng, người đứng sau chuyện này là một quan lớn, không lạ khi đối phương lại thận trọng như vậy.
Nếu sớm biết đối phương là ai, tôi đã không nhận vụ này. Ông tôi từng căn dặn kỹ, không bao giờ làm ăn với người trong Chính Phủ, mặc dù lợi nhuận cao nhưng rủi ro vô cùng lớn.
Ngồi chờ khoảng hơn một giờ, tôi bắt đầu có chút hết kiên nhẫn. Uống hết ba tách trà, cuối cùng chủ nhân đã tới.
Đi cùng gã trung niên hôm qua là một lão đầu hói, bụng phệ, ăn mặc sang trọng, cất giọng uy nghiêm: "Xin lỗi, tiểu đồng chí, đã để ngươi phải đợi lâu."
"Thưa ngài, ngài là một người lịch sự, lại là người có quyền lực trong chính phủ, tiểu sinh chỉ là một dân đen, chờ đợi chút thời gian này không có gì đáng nói." Tôi đáp lời.
"Tiểu đồng chí giác ngộ không tồi." Lão hói nói: "Cậu có nghĩ tới việc gia nhập quan trường không?"
Tôi lập tức khoát tay nói: "Lão tiên sinh chê cười rồi, tôi nào có bản lĩnh ấy, chỉ là lăn lộn trong xã hội kiếm miếng ăn mà thôi."
Trong không khí trịnh trọng này, cứ phải giữ thái độ lịch sự, thật sự là tôi không biết nói gì. Lão hói đầu nói: "Tiểu đồng chí là khách quý của tôi, thư ký Diệp, anh đi sắp xếp một nơi riêng tư, tôi muốn trò chuyện với họ."
Gã trung niên lập tức gật đầu, lấy điện thoại ra gọi, rồi đưa chúng tôi về nghỉ tại một khách sạn năm sao. Trên xe, trong lòng tôi có thể nói là rất khó chịu.
Giúp lão hói giải quyết vấn đề xong, tôi có nên lấy tiền hay không? Nếu lấy tiền, liệu có ổn. Nhưng nếu không lấy tiền, lão sẽ nghi ngờ tôi giữ những bí mật của lão, và sẽ nói ra. Càng nghĩ tôi càng đau đầu. Cuối cùng tôi hỏi lão hói, liệu tôi có thể mời thêm người hỗ trợ không, hắn cũng là bậc thấy trong lĩnh vực này.
Tôi nghĩ Lý mặt rỗ rất tinh ranh trong vấn đề này, có hắn có thể sẽ giúp tôi giải quyết chuyện với lão hói.
Ban đầu lão hói không đồng ý, nhưng suy nghĩ một lát thế nào lại gật đầu. Tôi lập tức gọi cho Lý mặt rỗ, nói hắn phải đến giúp tôi chuyến này, đây cũng là cơ hội để hắn tiếp xúc với quan chức.
Bữa ăn, Lý mặt rỗ đã có mặt. Suốt bữa ăn, lão hói chỉ nói chuyện vu vơ, chẳng đả động tới chuyên nhờ tôi giúp đỡ. Tôi giống như ngồi trên đống lửa, đá đá Lý mặt rỗ.
Lý mặt rỗ hỏi khéo léo: "Thưa ngài, thành thật mà nói, ngài đã tiếp đãi chúng tôi rất chu đáo. Và vinh dự của chúng tôi là được phục vụ cho ngài, ngài cứ nói thẳng, gần đây ngài gặp vấn đề gì?"
Khuôn mặt phấn khích của lão hói tức thì trở nên xạm lại. Lão thở dài nói: "Dạo gần đây, không biết chuyện gì xảy ra, khi ngủ luôn có âm thanh ù ù quanh tai, ăn uống thì mất đi vị giác."
"Sau đó, tôi có đi tới bệnh viện để khám. Bác sĩ lại nói tôi hoàn toàn khỏe mạnh, không vấn đề gì. Họ nói rằng có thể do tôi stress và mệt mỏi do công việc, nên kê cho tôi một ít thuốc an thần."
"Nhưng uống thuốc xong, đi ngủ, âm thanh ù ù kia chẳng những không mất đi mà còn rõ ràng hơn. Tôi bèn chú ý lắng nghe. Đoán xem tôi nghe thấy gì?"
Tôi lo lắng hỏi: "Ngài nghe thấy gì?"
"Trong đầu tôi giống như có rất nhiều nhà sư đang tụng kinh, phát ra toàn là tiếng Phạn. Haiz, chuyện phiền toái này làm tôi vô cùng bực bội, mất ngủ mấy ngày gần đây, ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc của tôi ban ngày."
"Nếu không phải nghĩ tới quốc gia vẫn còn cần bộ xương già này, tôi đã sớm nộp đơn xin về hưu. Việc làm quan phụ mẫu thực sự không dễ dàng." Lão hói thở dài.
Lý mặt rỗ cảm động tới khóe mắt rưng rưng, vội đứng dậy đấm lưng cho lão hói: "Lão tiên sinh, ngài vì nhân giân, cúc cung tận tụy, có thể nói ngài là Lỗ Phồn Sâm thời nay cũng không quá."
Cảnh tượng này làm tôi lập tức buồn nôn. Bụng phệ này, khách sạn năm sao, nghiễm nhiên là hình tượng của một tham quan.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, lão hói với vật tà âm có vẻ không có dính líu. Vậy sao hắn lại tìm tới tôi? Hay là bệnh của hắn, là do đồ cổ nào gây nên?
Tôi liền hỏi: "Lão tiên sinh, có phải bên người ngài có đồ vật gì không sạch sẽ hay không?"
Lão hói vỗ bàn đánh rầm một cái. Tôi giật nảy mình còn nghĩ mình lỡ lời. Nhưng hắn lại phấn chấn kêu lên: "Tiểu đồng chí quả nhiên có bản lĩnh, chỉ nghe qua đã biết được mấu chốt của vấn đề."
Nói xong, lão đứng dậy, móc trong ngực ra một chuỗi phật châu, đặt xuống bàn: "Tiểu đồng chí, ngươi thử xem xét thứ này, có phải là thứ gì cổ quái hay không?"
Tôi lập tức cầm chuỗi phật châu lên, tường tận xem xét.
Từ chất liệu, cùng mùi hương tỏa ra mà phán đoán, đây là một chuỗi phật châu làm từ gỗ hắc đàn. Trên mỗi viên phật châu đều khắc một hòa thượng ngồi xếp bằng, mặt sau khắc Phạn văn, hẳn phật kinh.
Phật châu trạm trổ rất tinh xảo, thậm chí mỗi hòa thượng nét mặt đều không giống nhau, rất sinh động. Phẫn nộ có, vui vẻ có, tham lam có, dục vọng có, thực sự trình độ của thợ thủ công rất cao tay, mà cũng trải qua nhiều năm rồi.
Tóm lại, chuỗi phật châu này giá trị không nhỏ.
Về mặt khác, tôi tìm manh mối liên quan tới vật tà âm, lại không thấy điểm gì đáng ngờ. Có điều dù sao đối phương cũng là quan lớn, tôi vẫn rất cẩn thận, đầu tiên là khen chuỗi phật châu vài lời, sau đó nói: "Chuỗi phật châu này hẳn là Phật giái vô niệm châu, được cao tăng gia chú niệm lực bên trong, có thể bảo lãnh bình an, tiêu trừ xúi quẩy. Chẳng qua nếu sử dụng không đúng cách, sẽ có một số tác dụng phụ. Lão tiên sinh, ngài công đức tái thế, tự khắc sẽ có tín ngưỡng của nhân dân che chở ngài. Chuỗi phật châu này, có vẻ không tương thích với tín ngưỡng của nhân dân, ngài nghĩ có nên vứt bỏ nó không?"
Vật tà âm một khi tách rời chủ nhân, sẽ không còn phát huy tác dụng. Tôi đã không nhìn thấy sự mờ ám của nó, chẳng bằng lấy nó đi luôn, sẽ tiện cả đôi đường?
Có điều lão hói lại lắc đầu: "Vô ích thôi. Cho dù ta ném nó ở đâu, thậm chí đưa cho cấp dưới, nó sẽ đều lén lút quay trở về. Ta đã thử nhiều lần rồi."
Tôi nghe mà giật nảy mình, chuỗi phật châu không chân không tay, mà lại có thể tự động tìm về chủ nhân. Tôi nói: "Hay là như vậy đi, phật châu hôm nay cứ giao cho tôi cất giữ, nếu quả thật có vấn đề, tôi sẽ giúp ngài nghĩ cách xử lý."
Hắn tức thì vui mừng: "Ta đã nói tiểu đồng chí giác ngộ rất cao mà. Yên tâm đi, chỉ cần ngươi giải quyết phiền toái này cho ta, sau này có chuyện gì, nói một tiếng ta sẽ giúp."
Khó khăn tiễn lão hói đầu, tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế nói: "Lý mặt rỗ, ngươi đúng là kẻ biết điều, không tham chốn quan trường, lần này thật sự không uổng công ta."
Lý mặt rỗ mắng một câu: "Lão tử đâu có muốn, đều là lăn lộn bao năm kinh nghiệm mà thôi. Trương gia tiểu ca, ngươi rốt cuộc thấy chuỗi hạt châu này có gì bất thường?"
Tôi lắ đầu nói, tạm thời còn chưa biết, chúng ta về tiệm xem xét thêm.
Trở về tiệm đồ cổ, tôi dùng kính lúp quan sát kỹ phật châu. Phàm là vật tà âm, ít nhiều sẽ tiếp xúc với người chết một khoảng thời gian dài, không thì cũng là trực tiếp làm từ thi cốt người chết, chỉ cần quan sát cẩm thận, nhất định sẽ thấy dấu vết.
Nhưng lật qua lật lại, kính lúp, muối mịn, nước sôi đều dùng, hết lần này tới lần khác chẳng phát hiện được gì. Thậm chí tôi còn hoài nghi, vật này không phải là vật tà âm.