Chúng tôi ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện một con trăn lớn xanh xanh đỏ đỏ, đang quấn trên cành đại thụ. Đầu nó hướng xuống, lưỡi phun phì phì, cộng thêm thiếng xào xạc, ai nấy đều giật mình.
Nhìn thấy con trăn, mọi người hô ầm lên, nhặt đá dưới chân ném lên. Dân tộc thái rất nhuần nhuyễn việc sử dụng cung tên, cùng với ném đá, cho nên mọi người ném rất chuẩn. Con trăn đau đớn giãy dụa, cả thân cây lay động như muốn đổ.
Chú Tư vội hét lên: "Nhanh, cưa gốc cây cho ta, tất cả chuẩn bị đuốc, nó rơi xuống lập tức đốt cháy."
Mọi người đồng loạt hành động, vây quanh gốc câym có mấy thanh niên dùng rìu, tận lực chặt cây, số còn lại lăm lăm tay đuốc, chỉ chờ con trăn rơi xuống.
Trong tay họ còn móc ra thuốc súng, vẩy lên thân con trăn, một khi bắt lửa, con trăn này dù khỏe đến mấy cũng không thể chạy trốn.
Trong lòng tôi dằn vặt không thôi, đều là tại tôi, tự nhiên lại nhắc họ cầm theo đuốc, thực sự lại quá phản tác dụng.
Con trăn dường như ý thức được, nếu rơi xuống chắc chắn vong mạng, trên cành cây né tới né lui. Nhưng căn bản là vô ích, vì họ quá đông và hung hãn.
Ngay đúng lúc cây đại thụ sắp đổ, con trăn trong nháy mắt co người lại, sau đó đột nhiên bắn ra. Thân hình to lớn, như một mũi tên bắn từ cây đại thụ sắp đổ sang cây đại thụ kế bên.
Lúc nó nhảy vọt sang cây kia, trong lòng tôi lại sinh ra một ảo giác, giống như là con trăn này đã bay lên, tiếp đó mọc ra móng vuốt, râu rồng, cưỡi mây cưỡi gió, bay về trời.
Nhưng có điều, hiện thực chẳng bao giờ tốt đẹp như vậy. Con trăn bộc phát toàn lực, vọt xa mấy mét, nhưng chẳng thể bay, mà rơi vào một thân cây khác, quấn lấy cành cây, theo đó mà thoát đi.
Mọi người tất nhiên không chịu buông tha, kêu gào đuổi theo.
Tôi rõ ràng nghe thấy chú Tư nói: "Con trăn này sắp thành tinh, biết bay. Nếu giờ để thoát nó, một thời gian sau nó sẽ thành tinh, đến lúc đó chúng ta không đấu lại nó."
Đám người nghe thế, liền nổi điên xông lên. Tôi định nói mấy lời khuyên nhủ mọi người, nhưng âm thanh của tôi bị át đi bởi tiếng la hét, cũng coi như không.
E là dù tôi có nói được ra, mọi người cũng chẳng tin.
Tốc độ của con trăn không lớn, cứ uốn lượn trên các cành cây, cảnh tượng thật hùng vĩ. Tôi nhận thấy, tốc độ của nó ngày càng chậm, cường độ cũng ngày càng yếu, hẳn là sắp không chịu đựng được nữa.
Con trăn càng mỏi mệt, đám người càng hưng phấn. Cuối cùng tới một chạc ba, nó không thể quấn chặt thân cây được nữa, toàn bộ thân thể từ giữ không trung rơi xuống.
Cây đại thụ kia cao mười mấy thước, nên lần này nó ngã không nhẹ, thống khổ cuộn thành vòng há miệng ọc ra mấy ngụm máu. Lòng tôi chợt nảy lên, nó coi như xong rồi. Nó đã phạm sai lầm lớn, đó là co toàn thân lại.
Trong nháy mắt, đám người xông tới, vẩy thuốc súng lên người nó. Con trăn có vẻ quá khổ sở, cuộn tròn người lại, đầu rúc vào trong thân, không nhúc nhích.
Rải hết thuốc súng lên, chú Tư liền cầm bó đuốc ném vào, tức thì thuốc súng lèo xèo bốc cháy, trên da con trăn phủ một lớp dầu, nên cũng kịch liệt bốc lên.
Chỉ trong chớp mắt, con trăn biến thành một quả cầu lửa. Nó thống khổ rít lên, cái đuôi liên tục vuốt vuốt, nhưng thân thể lại không hề nhúc nhích, tựa như đang bảo vệ cái gì đó.
Trong không khí tràn ngập mùi thịt cháy khét, hôi tanh nồng nặc, hào quang đỏ rực phả lên mặt mọi người, khiến vẻ mặt của họ trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm vào con trăn, đầy vẻ kiêu ngạo.
Cuối cùng, ngọn lửa dần dần lụi tàn, nhưng khói thù vẫn bốc lên nghi ngút, tỏa lên không trung. Con trăn không động đậy, hẳn là đã chết tới mức không thể chết lại, da bị nướng cháy, thân thể vẫn cuộn tròn như cũ.
Chú Tư chạy tới đầu tiên, dùng cuốc bổ một cái vào con trăn, sau đó dùng sức kéo ra, thân thể con trăn liền phân tán ra. Khiến mọi người chết khiếp, đó là bề ngoài con trăn dù đã bị nướng cháy, có chỗ còn trơ cả xương, nhưng bên trong lại rất bình thường. Chỉ là nhiệt độ cao khiến phía trong hơi biến sắc, nhưng riêng phần đầu được bảo vệ rất chu toàn.
Lúc đám người đang cố gắng tách phần thân con trăn ra, thì đầu nó lại khẽ động đậy, lưỡi thè ra, rít lên âm thanh hư nhược. Mọi người nhất thời hoảng sợ, vội vàng rút lui. Con trăn này ý chí sống quá mãnh liệt, ngay cả khi bị biến ra bộ dạng này, nó vẫn còn thoi thóp.
Tôi có thể tưởng tượng được, giờ phút này nó đang thống khổ tới mức nào. Chú Tư lập tức động viên đám người đừng sợ, tay vẫn lăm lăm cây cuốc.
Con trăn cố gắng ngẩng đầu, nhưng nó đã kiệt sức, không thể vùng dậy, chỉ há to miệng, sau đó phun ra một vật.
Nó phun ra một đám máu, cùng những đồ ăn chưa kịp tiêu hóa. Tôi nhận ra, những đồ ăn đó, đều là thỏ rừng, mèo hoang, cũng không thấy gia cầm nào. Mà giữa đám đồ ăn có một vật hình tròn thu hút sự chú ý của tôi.
Viên hình tròn kia, bên ngoài đen sì như than, nhìn rất cổ quái. Tôi vừa định bước tới xem nó là gì, chú Tư lại giơ cuốc lên, đập vào đầu con trăn, khiến một mắt nó rơi ra.
Cho dù như vậy, con trăn vẫn chưa chết hẳn, chỉ thống khổ lắc lắc cái đầu. Con trăn này hẳn là đang hồi quang phản chiếu, nó gồng mình, quật bay chú Tư và cây cuốc ra xa.
Chú Tư ngã ra đất, thở hổn hển. Mà đám thanh niên kia lại đang trợn tròn mắt, bàn tán xôn xao.
"Vật hình tròn kia, là long châu à?"
"Trời, con trăn này quả nhiên thành tinh. Ta nghe nói, trải qua thảm họa không chết, trăn sẽ thành tinh."
"Nó đã thành tinh, chúng ta không thể động vào, làm sao bây giờ?"
"Còn làm sao được nữa, chỉ có thể hi vọng nó sợ chúng ta người đông, sẽ bay đi, nếu nó ở lại, chắc chắn sẽ trả thù."
Tôi cười lạnh, cái gì mà long châu, đồ chơi đó chỉ có trong thần thoại mới xuất hiện. Tôi thấy viên tròn mà con trăn phun ra, chắc hẳn có lai lịch.
Tôi chậm rãi bước tới, tiềm thức mách bảo tôi, nó sẽ không làm hại tôi, thậm chí việc làm bị thương chú Tư cũng là bất đắc dĩ.
Tôi bước tới, mọi người đều hốt hoảng, nói không nên tới gần, vật kia không đoen giản.
Tôi thở dài, đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Thực ra trong lòng tôi rất rõ, con trăn căn bản không muốn làm hại bất kỳ ai, thậm chí người ta đốt nó, giết nó, nó vẫn một mực tha thứ.
Nếu không, trước đó nó đã phản công.
Lúc tôi tới gần, nhìn rõ viên cầu màu đen kia, liền trợn tròn mắt. Đó là một cái mõ, một cái mõ dùng để tụng kinh! Chỉ là mặt ngoài phủ đầy máu đen, con trăn nằm đó, một mực chông trừng cái mõ.
Tôi liền liên tưởng tới sự việc quỷ chặn đường mà chú Tư nói, ông nói, quỷ cản đường là một ni cô đã chết. Vậy mõ này phải chăng là vật mà ni cô để lại?
Tôi cùng con trăn cứ như vậy nhìn nhau, tôi cảm thấy ánh mắt nó đầy vẻ khẩn cầu, tựa như đang van xin tôi điều gì. Sau đó ánh mắt nó lại dừng lại trên cái mõ.
Tôi có vẻ đã hiểu, tìm một cây gậy bên cạnh, sau đó ngồi xếp bằng trước mặt con trăn.
Chú Tư ở phía xa hét lên: "Dũng si, mau trở lại, nguy hiểm lắm." Những người khác cũng phụ họa nói theo, nhưng tôi không để ý, trực tiếp ngồi xuống.
Lúc này tôi chỉ cách con trăn chưa đầy một mét, thậm chí nhìn rõ hoa văn trên đầu nó. Cho dù tôi buông lỏng toàn thân, nhưng đối mặt với nó, vẫn vô cùng sợ hãi.
Tôi đè nén nỗi sợ, dùng cây gậy nhẹ nhàng gõ mõ.
Mõ phát ra tiếng cốc cốc khàn khàn. Tiếng mõ vừa vang lên, chợt tôi cảm thấy cả thế giới trở nên tĩnh lặng, âm thanh của mõ như có ma lực. Tư tưởng tôi thăng hoa, linh hồn phiêu diêu, trong đầu không còn sân si, tham lam căm hận, chỉ có một tâm bình thản an nhiên.
Nghe tiếng mõ, con trăn nhắm mắt lại, giống như trẻ em thất lạc, rốt cuộc tìn được mẹ của mình. Nét mặt nó rất an tường, hưởng thụ lắng nghe. Cho tới cuối cùng, con trăn hô hấp đình chỉ, con mắt cũng không còn động đậy. Tôi nhẹ nhàng sờ lên đầu nó, an ủi nó yên nghỉ.
Hiện trường yên tĩnh hoàn toàn. Đám người lúc này mới hô vang, nâng tôi lên tay, miệng gọi to dũng sĩ. Tôi lại chẳng có lấy một chút cao hứng, tâm tình sầu muộn vô cùng.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy người dân tộc Tháu này mười phần chán ghét, cảm thấy rằng bọn họ là một đám người hoang dã. Con trăn từ đầu đến cuối chưa làm hại bọn họ, thậm chí bị đốt sống, cũng không phản kích. Vì sao họ lặp đi lặp lại nhiều lần, không giết chết con trăn thì không thôi? Chẳng lẽ họ không động não suy nghĩ, chỉ hành động trên cảm tính.
Ngoài việc phẫn nộ, tôi còn có sự hoang mang.
Đó chính là, vì sao con trăn liều chết bảo vệ cái mõ? Cái mõ này rốt cuộc bên trong có huyền cơ gì? Nó cùng với quỷ cản đường có liên quan không?
Tôi có cảm giác, chuyện này chưa xong, sau này chắc chắc sẽ có tai họa phát sinh.