Sau đó nam nhân áo thun có tới tìm tôi. Hắn nói với tôi, sở dĩ lần này giao vụ làm ăn phật châu cho tôi, là muốn cho tôi một bài học, đó là mua bán vật tà âm, không được để tiền tài che mắt.
Bởi một khi làm nghề này, nếu tham tiền, trước sau cũng chỉ có một chữ chết.
Trong lòng tôi tương đối biết ơn nam nhân. Hắn chỉ là người xa lạ, vậy mà luôn tận lực giúp đỡ tôi.
Tôi có nhã ý mời hắn ở lại, cùng hợp tác làm ăn với tôi, nhưng hắn nói mình phiêu dạt đã quen, một khi dừng lại sẽ mất phương hướng. Nên hắn từ chối. Thậm chí một ngày hắn cũng không ở lại, đã rời đi luôn.
Đây thật là một nhân vật thần bí, nhìn hắn đi tôi chỉ biết lắc đầu...
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt mùa đông đã tới. Ngoài cửa sổ, tuyết rơi nặng trĩu cành cây, toàn bộ không gian phủ lên một lớp áo trắng, lòng tôi bỗng thấy hứng khởi.
Ngồi bên lò sưởi, pha một bình trà ngon, nằm ngả lưng trên ghế nhâm nhi, cuộc sống này như vậy cũng hài lòng rồi.
Mặc dù không có mối làm ăn nào, nhưng tôi không thể tham lam vô độ, tính năm nay sẽ không mở hàng. Ở bên tri kỷ, một bình rượu ngon, một lò lửa lớn, đầy đủ!
Lý mặt rỗ cũng thấy nhàm chán; không biết hắn kiếm được ở đâu hai còn gà rừng, mang tới nhờ lò nướng của tôi, còn sai tôi đi mua rau củ, đồ nhắm.
Tiểu Nguyệt cũng tới, mặc một bộ áo khoác, đi giày thể thao, dáng người vẫn thật mỹ miều, chỉ vó má và tay vì lạnh mà đỏ hồng. Tôi đau lòng nhét tay của nàng vào ngực sưởi ấm, hỏi sao nàng lại không lái xe đến? Nàng nói, gia tộc nàng rất ít khi được nhìn thấy tuyết, không muốn lãng phí cảnh này, nên lội bộ tới đây. Mặc dù có ngã mấy lần, nhưng cũng đáng.
Tôi với Lý mặt rỗ mới được biết, nàng là con gái phương nam. Vừa nhắc tới phương nam, Lý mắt rỗ lập tức hứng thú, nói nơi đó một năm bốn mua đều như mùa xuân, chi bằng chúng ta đi phương nam tránh rét. Tiện đường có thể khám phá thị trường phương nam một chút, biết đâu còn có thể kiếm được mấy món bảo bối.
Tôi có chút động tâm, phương bắc tuyết rơi tất nhiên xinh đẹp, nhưng nếu giờ này có thể nhìn thấy nước chảy, cầu nhỏ cũng là chuyện hay.
Hạ quyết tâm, chúng tôi liền hành động.
Tiểu Nguyệt cùng Lý mặt rỗ quay về chuẩn bị hành lý, chúng tôi hẹn nhau hai giờ sau có mặt tại tiệm của tôi.
Tôi thì chạy từ ngoài vào trong, rồi lại chạy từ trong ra ngoài, chẳng chuẩn bị được cái gì, bởi tôi căn bản không biết mang theo gì. Lý mặt rỗ cũng là tay không tới, lúng túng bảo phương nam nóng như vậy, mang theo áo phông có được không?
Hau giờ sau, một chiếc taxi đỗ tại cửa tiệm, tiểu Nguyệt từ trên xe bước xuống, túi lớn túi nhỏ, tay xách nách mang. Tôi với lão Lý cười khổ, vội vàng chạy ra đơz, kết quả phát hiện, đồ đạc nàng mang theo đều là quần áo giày dép, thậm chí còn có hai con búp bê, tôi nghĩ cốp xe Lý mặt rỗ khó mà chứa nổi.
Tiểu Nguyệt mỉm cười nói, muốn đưa chúng tôi đi xem múa khổng tước của dân tộc Thái.
Tôi với lão Lý hỏi mới được biết, tiểu Nguyệt là dân tộc Thái, quê ở Vân Nam, vùng Xishuangbana. Điều này khiến tôi và Lý mặt rỗ hồ hởi như điên, thậm chí không thể chờ đợi, bảo tiểu Nguyệt múa một đoạn cho chúng tôi xem.
Ba người chúng tôi thay phiên nhau lái xe, chạy trên đường cao tốc, hai ngày hai đêm mới tới Vân Nam.
Hưng phấn ban đầu của chúng tôi lúc này cũng tan biến do mệt mỏi đường xa, tôi đề nghị mọi người trước tiên tìm nơi nghỉ ngơi một giấc.
Nhưng tiểu Nguyệt đã lâu không về quê, nàng sốt ruột, nhất định phải tới nhà mới nghỉ. Chẳng có cách nào, tôi cũng đành mệt nhọc mà cầm lấy vô lăng.
Đi hết cao tốc, sau đó là tỉnh lộ, hướng thẳng tới quê tiểu Nguyệt. Đoạn đường này làm hai mông tôi tê rần, mất cảm giác. Mệt mỏi quá độ, thậm chí hai mí mắt tôi ríu lại, đầu óc quay tròn. Nhưng tôi không dam dừng lại, nếu dừng lại, sẽ không muốn đi tiếp nữa.
Còn cách nhà tiểu Nguyệt khoảng chừng mười cây số, tôi mơ mơ màng màng, chợt thấy trước mũi xe hình như xuất hiện một người đang nằm. Tôi giật nảy mình, vội phanh gấp. Nhưng xe dừng lại, trên đường lại trống trơn, chắc là do tôi ảo giác. Bị giật mình như vậy, tôi liền tỉnh táo lại, lái xe tiếp.
Nhưng càng đi càng đi, mí mắt tôi càng trĩu nặng. Nhưng đúng lúc này, bất chợt từ ven đường lại xuất hiện một bóng trắng. Lần này tôu thấy rõ ràng, là một phụ nữ không có tóc, mặc quần áo trắng, quay lưng về phía chúng tôi, lao ra giữa đường liền nằm xuống.
Tôi sợ đâm vào đối phương, một chân đạp chết phanh, làm Lý mặt rỗ và tiểu Nguyệt cũng giật mình tỉnh dậy.
Hai người tỉnh dậy liền bực bội hỏi tôi, sao có một quãng đường mà phanh gấp mấy lần.
Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Mẹ nó, gặp phải mấy người định ăn vạ thì phải, cẩn thận một chút."
Nói xong, tôi liền khẩn trương kiểm tra. Tôi cũng không lo lắng lắm, dù sao trên xe cũng có camera hành trình. Nhưng có điều, còn chưa kịp xuống xe, Lý mặt rỗ chợt kéo tôi lại, nói đụng phải cái gì, phía trước làm gì có ai?
Tôi lập tức mở to mắt nhìn về phía trước, lập tức im lặng, bóng phụ nữ áo trắng thật đã biến mất. Đây là chuyện gì? Lần đầu bị ảo giác có thể lý giải, nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy tôi lại bị ảo giác tới hai lần?
Mà điều làm cho tôi khó hiểu đó là, bóng phụ nữ áo trắng vừa rôi tôi nhìn kỹ rất chân thật, thật sự kỳ quái.
Tôi bất đắc dĩ cười khổ, bèn bảo Lý mặt rỗ lái xe, mình nằm ở phía sau chợp mắt.
Nhưng cảm giác, chợp mắt chưa được bao lâu, xe đột ngột phanh gấp, quán tính làm tôi văng cả người lên ghế trước. Tôi tức giận chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, Lý mặt rỗ, ngươi định hai chết chúng ta à?"
Đáp lại là âm thanh run rẩy của Lý mặt rỗ: "Trương gia tiểu ca, tranh thủ dậy đi, đừng ngủ nữa." Nói xong Lý mặt rỗ khóa hết cửa xe lại, toàn thân run rẩy không ngừng.
Trông thấy biểu hiện của hắn, tôi biết hắn đã gặp phải chuyện gì đó, lập tức hỏi kỹ.
Lý mặt rỗ run rẩy nói: "Ta...ta vừa nhìn thấy một nữ quỷ áo trắng, đúng là nữ quỷ, khuôn mặt dị dạng, không có mũi, mẹ nó làm ta sợ muốn chết."
"Đừng nói lung tung." Tôi nói: "Đêm hôm khuya khoắt, làm sao lại có chuyện."
Nói xong, tôi nhìn ra ngoài cửa xe. Bên ngoài tối thui, hai bên đường chật hẹp là hàng cây đại thụ cao mười mấy mét, âm trầm vô cùng, gió lớn gào thét, phát ra âm thanh như vô số nữ nhân đang khóc.
Tôi vội bảo lão Lý uống một hớp nước sau đó từ từ kể lại.
Lý mặt rỗ nói, vừa rồi hắn lái xe, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ nhân mặc đồ trắng xuất hiện ở gữa đường. Hắn không kịp phanh, liền đâm phải.
Nữ nhân áo trắng bay lên, thân thể dán chặt vào kính chắn gió, hắn nhìn thấy, mặt nữ nhân là hình vuông, giống như hình nhân thế mạng.
Nhưng tôi kiểm tra đầu xe cùng kính chắn gió, không có dầu vết va chạm với vật gì. Tôi kinh hồn táng đởm, vội hỏi tiểu Nguyệt, dân tộc Thái các cô có nghi thức chào đón cổ quái nào không?
Tiểu Nguyệt cũng hoảng sợ quá mức, mặt trắng bệch, nghẹn ngào nói: "Trương ca, anh đùa gì vậy? Chúng ta tranh thủ lái xe đi thôi, con đường này có dớp, hàng năm đều xảy ra rất nhiều tai nạn."
Lần này Lý mặt rỗ không dám lái xe, tôi đành kiên trì mà lái. Tiểu Nguyệt vẫn không yên lòng, bảo tôi cứ lái từ từ, để nàng gọi điện cho chú Tư tới đón.
Tôi gật đầu, đây là dân tộc thiểu số, dù sao có người bản xứ dẫn đường sẽ tốt hơn.
Tôi vừa chậm rãi lái xe, vừa quan sát hai bên. Không khí xung quanh rất nặng nề, đường đất vắng vẻ không một bóng người, bên trong rặng cây gió vẫn rít ào ào, thỉnh thoảng một hai con động vật nhỏ chạy băng qua đường đất, ánh mắt lóe lên xanh lè.
Nơi này không có quỷ, mới là chuyện lạ.
Đang mông lung suy nghĩ, phía trước xuất hiện ánh đèn, tôi liền dừng xe lại.
Nhìn thấy ánh đèn, tiểu Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, nói với chúng tôi, chú Tư của nàng tới.
Tới là một cái máy kéo, ngồi trên là một lão nhân choàng khăn quàng, nhìn qua ước chừng năm mươi tuổi.
Dù nước da ngăm đen, khuôn mặt toàn là nếp nhăn, nhưng lại trông rất quắc thước. Có lẽ đây là khí chất đặc trưng của người dân tộc Thái.
Đã có người nhà tới đón, chúng tôi an tâm lên nhiều, liền xuống xe chào hỏi.
Người Thái quả nhiên là hiếu khách, chú Tư vừa tới liền hỏi han rất ân cần. Biết chúng tôi gặp sự lạ trên đường, chú Tư lập tức móc trong túi ra một nắm tro, đổ quanh xe một vòng, lúc này mới dẫn bọn tôi vào trong nhà.
Tôi cảm giác khó hiểu, không rõ dụng ý của chú Tư là gì? Tiểu Nguyệt mới nói nhỏ với tôi, đây là nghi thức trừ ma đặc trưng của dân tộc Thái. Chú Tư nói chúng ta bị quỷ cản đường, nên dùng phương pháp này để xua đuổi tà ma.