Sông Lan Thương, Trà mã cổ đạo, chùa đại phật, những nơi danh lam này đều đi qua, cho tới khi kiệt sức, mới lái xe về nhà.
Trên đường về, tôi nhận được điẹn thoại của nam nhân áo thun, tâm tình có chút phân khởi, dù sao đã lâu không gặp mặt, giữa bạn bè có nhiều hoài niệm.
Nhưng đầu dây bên kia, hắn lại nói giọng có vẻ yêu ớt, giống như bị ốm. Tôi vội hỏi han tình hình.
Nam nhân ho khan một trận, sau đó mới hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nói, tôi vừa đi du lịch, giờ đang trên đường về nhà.
Bỗng nhiên hắn kêu lên: "Bây giờ đừng về vội, cứ đi tiếp đi, càng xa càng tốt."
Giọng hắn vô cùng khẩn trương làm tôi hoang mang, liền hỏi hắn sao lại như vậy? Nam nhân nói, mấy ngày nay có một đám người đi khắp nơi dò la tin tức của tôi, mà đám người này rất lợi hại, cả hắn cũng không phải đối thủ, tôi trở về khác nào chui đầu vào rọ.
Tôi hít một hơi thật sâu, nam nhân dùng từ "chui đầu vào rọ" có thể hiểu, đám người đó không phải người tốt, nói không chừng còn là kẻ thù năm xưa của ông nội.
Tôi còn muốn hỏi thêm, nam nhân đã cúp máy, sau đó gọi lại thì đã tắt máy. Chẳng còn cách nào khác, vì để an toàn, tôi đành đưa Lý mặt rỗ và tiểu Nguyệt ở lại một huyện nhỏ trên đường.
Huyện này thực sự rất nhỏ, ngay cả trạm xăng dầu cũng không có, có thể coi là một huyện nghèo.
Mặc dù chúng tôi đã tìm một nhà nghỉ lớn nhất, nhưng cơ sở vật chất vẫn rất thê thảm, ga giường đen sì, không biết đã sử dụng qua bao nhiêu lần, tôi thật sự hoang mang.
Một thời gian sau đó, chúng tôi cũng không dám đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng gọi điện cho nam nhân áo thun. Có điều, không biết hắn có gặp phải nguy hiểm hay không, mà điện thoại vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.
Chẳng làm gì được, chúng tôi chỉ có cách nhẫn nhịn chờ đợi. Cuối cùng Lý mặt rỗ không chịu được nữa, hắn đề nghị ra ngoài đi vài vòng quanh huyện, cứ ở trong phòng mãi, hắn còn chẳng phân biệt được ngày hay đêm.
Đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa, nên đồng ý. Chúng tôi đi một vòng quanh huyện, tiện mua ít đồ, trời đã sập tối. Đang chuẩn bị về nhà nghỉ, bỗng thấy rất nhiều người chạy về hướng ngoại thành. Lý mặt rỗ hiếu kỳ, chạy lên hỏi một người, chuyện gì đang xảy ra?
Người kia nói, bên ngoài thị trấn có người chết, mà tử trạng rất lạ, cả thị trấn đều rúng động, muốn đi xem một chút.
Lý mặt rỗ nghe vậy thì càng thêm tò mò, hắn quyết định đi theo xem. Tôi nói, xem cái gì? Bây giờ thân chúng ta còn đang chưa lo nổi, ngươi lại muốn lộ diện chỗ đông người?
Nhưng Lý mặt rỗ là đồ con rùa ăn phải quả quyết tâm, chẳng còn cách nào, chúng tôi cũng đành đi theo hắn.
Tới nơi, dân chúng tụ tập rất đông vây quanh. Tôi quan sát chung quanh, nơi này hình như là một bãi tha ma, không có căn nhà nào, chỉ có cỏ dại mọc cao, cùng những bia mộ xiêu vẹo.
Người dân hiếu kỳ đến xem rất đông, vây quanh chật tới nỗi con ruồi cũng không bay lọt, tôi chen vào mấy lần đều không được.
Tôi cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là người chết thôi, sao lại gây sự chú ý đến mức này? Nhìn qua đã thấy Lý mặt rỗ hung hăng gạt ra một con đường, tôi liền theo sau hắn. Chen vào phía trong, nhìn thấy thi thể, tôi lập tức giật mình. Người chết hai tay hai chân co quắp vào trong, cơ thể đáng thương cuộn trong một chiếc chăn lụa màu vàng, trên mặt và tóc kết một lớp sương trắng, nhìn qua là bị chết cóng.
Khóe miệng của nạn nhân còn lộ ra một nụ cười quỷ dị, giống như trước lúc chết cóng vẫn có gì đó vui mừng.
Không đúng, hiện giờ là mùa thu, mà thời tiết lại chưa chuyển lạnh, mặc áo dày còn sợ nóng, thi thể này sao lại chết cóng giống như vừa lôi từ trong tủ lạnh ra như vậy?
Thi thể này không bình thường. Tôi hỏi Lý mặt rỗ, có thấy khác lạ gì không? Hắn gật đầu, chỉ chỉ phần mộ bên cạnh thi thể bị đào lên, nói: "Tiểu tử này chắc là đào trộm cái mộ kia, vừa sờ vào đồ vật, không biết thế nào lại bị chết cóng. Chăn bông trên người hắn màu sắc đã loang lổ, chắc là từ trong mộ lấy ra, có điều ta thấy rất kỳ quái..."
Nói tới đây, Lý mặt rỗ vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Ngươi nhìn tiểu tử này xem, da trắng, quần áo thư sinh, còn deo dây chuyền vàng, tuyệt đối không giống người thiếu tiền, sao lại phải chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này trộm mộ?"
Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ không thiếu những kẻ thừa tiền, rảnh rỗi sinh nông nổi, muốn tìm kiếm mạo hiểm. Ta nghĩ hắn tới đây là tìm chút kích thích."
Tôi cũng gật đầu, nói rất có lý, tám chín phần là trò chơi của một công tử nhà giàu. Chỉ có điều, tôi không thể giải thích, sao một người sống sờ sờ lại có thể đông cứng mà chết?
Phía xa vọng lại tiếng còi xe cảnh sát, ba chiếc đặc chủng, một xe cứu thương rất nhanh đã tới hiện trường.
Cảnh sát lập tức khẩn trương giải tán đám đông, trên xe cứu thương cũng có một nam một nữ bước xuống. Hai người này, ăn mặc rất sang trọng, nhìn cũng biết là kẻ có tiền. Nhất là người phụ nữ, trên người đeo đầy hột xoàn, có vẻ như một phu nhân đại gia nào đó.
Người phụ nữ nước mắt ngắn dài, lao tới bãi tha ma, ôm lấy thi thể mà gào khóc. Người đàn ông còn lại cũng đứng một bên yên lặng rơi lệ. Xem ra người chết đích thực là con nhà giàu.
Lát sau, có pháp y tới khám nghiệm thi thể. Khám nghiệm qua, bác sỹ pháp y cũng ngây người.
Quả nhiên, tiểu tử là vì đông cứng mà chết. Nhưng mùa này không thể xảy ra chuyện chết cóng. Mà trước khi chết còn quấn mình trong chăn, càng không thể xảy ra.
Nhưng tay chân của hắn lại chính xác là bị đông cứng. Thậm chí lấy dao gõ nhẹ, còn rơi ra một chút mảnh băng vụn. Pháp y dở khóc dở cười, khiêng thi thể lên xe đưa về. Chờ khi họ đi khỏi, tôi liền chú ý tới cái chăn bông kia.
Tôi nghĩ nên xem qua một chút, chăn bông tơ vàng từ dưới mộ lấy lên, có gì kỳ quặc hay không? Liệu có liên quan tới cái chết của tên thiếu gia kia không?
Nhưng Lý mặt rỗ cản tôi lại, hắn nói đồ vật kia là dùng cho người chết, rất xui xẻo, muốn đụng vào phải chờ ba năm. Chẳng còn cách nào, tôi đành từ bỏ ý định, cùng Lý mặt rỗ trở về nhà nghỉ.
Mấy ngày tiếp theo, chúng tôi vẫn ở lại bên trong nhà nghỉ, buồn thì ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng gọi điện cho nam nhân áo thun, cũng có mấy lần hắn nghe máy. Mà lần nào nghe máy, hắn cũng cảnh báo chúng tôi, không có sự đồng ý của hắn, tuyệt đối không nên về nhà.
Tôi cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhừn biết rõ là hắn chỉ muốn tốt cho tôi, nên đành nghe lời.
Hàng ngày sinh hoạt đều giống nhau, tôi cũng dần quên đi chuyện người chết ở bãi tha ma. Mỗi ngày Lý mặt rỗ ra ngoài mua đồ ăn, tôi chẳng có tâm trạng nên cứ mặc hắn đi.
Ai ngờ, hôm nay hắn vừa đi khỏi không bao lâu, đã vội vã chạy về, hớt ha hớt hải nói: "Bãi tha ma có người chết lần trước, hôm nay lại xuất hiện thi thể khác, mà lại ở đúng chỗ thi thể trước."
Tôi cười nói: "Làm gì có sự trung hợp như vậy."
Lý mặt rỗ nhíu mày: "Ta lừa ngươi làm gì. Mọi người đều nói như vậy, ngươi đi ra đó mà xem."
Tôi đành đi theo Lý mặt rỗ lần này xem. Trên đường đi hắn nói với tôi, người dân bàn tán xôn xao, đều nói bãi tha ma này có quỷ, người chết là do cô hồn dã quỷ gây ra.
Tôi thừa biết người dân chỉ đoán già đoán non, cô hồn dã quỷ nếu như có thể giết người, vậy thì thế giới này đã sớm loạn rồi.
Có điều, chen đám đông đi vào, thời điểm nhìn thấy thi thể này, tôi cũng sởn tóc gáy, toàn thân khẽ run rẩy, suýt chút nữa cũng tin, thực sự là cô dồn dã quỷ giết người!