Hạ Chi thể hiện rõ ra như vậy, Liễu Na liền hoảng hốt. Không biết cô ta nghĩ tới điều gì, vậy mà lại mở miệng trước Hạ Chi một bước: “Xin lỗi mà Hạ Chi, cậu đừng giận tớ nữa, tớ không cố ý đâu.” “Đã thế rồi còn không phải cố ý à?” Hạ Chi nói.
“Mặc dù anh Trần đã đồng ý cho tớ tài liệu, nhưng lại yêu cầu tớ không được nói cho ai biết hết, đặc biệt là cậu. Tớ đã hứa với anh ấy rồi, cho nên mới nói dối cậu.” Liễu Na nói, “Ngày đó bị cậu nhìn thấy, trong lòng tớ cũng từng do dự và đấu tranh mà. Nhưng tớ đã hứa thì không thể thất tín với người ta. Cậu muốn giận tớ, tớ cũng không hết cách, chỉ có thể nói xin lỗi cậu thôi.”
Hạ Chi ngẩn ra, lập tức nhớ lại tình huống bắt gặp Liễu Na ở tiệm photocopy ngày ấy.
Lúc đó cô đã đoán được Liễu Na đang nói dối mình, không ngờ lại là thật. Không cần cô hỏi, Liễu Na đã không đánh mà khai.
Đúng lúc này, ngoài cửa loáng thoáng truyền đến giọng của Hàn Dung và Chu Lệ.
Kể từ khi hai người biết có thể được gặp Thẩm Việt, thì mỗi ngày đều duy trì tâm tình tốt, đi đường cũng mang theo gió. Lúc này vẫn chưa vào phòng túc xá, mà tiếng cười của họ đã truyền vào trước rồi.
Liễu Na liếc mắt nhìn cánh cửa ký túc xá, lại nhìn về phía Hạ Chi với vẻ cầu khẩn.
Mọi người sống cùng phòng túc xá, hai người cãi nhau kín, với cãi nhau trước mặt hai người bạn khác cùng phòng, thì chắc chắn cuộc tranh cãi ấy không cùng cấp độ.
Nếu là ngày thường, không chừng Hạ Chi sẽ nhịn. Nhưng nghĩ đến Lý Hâm, Hạ Chi liền lên cơn tức.
Giấu giếm cô chuyện khác thì thôi cũng được, nhưng Liễu Na biết rõ cô ghét Lý Hâm đến thế nào, còn làm ra những chuyện như vậy.
Một năm qua, số quà Hạ Chi tặng Liễu Na trước trước sau sau không biết còn giá trị gấp mấy lần bộ mỹ phẩm dưỡng da kia. Liễu Na lại vì một bộ mỹ phẩm dưỡng da đó đã bán đứng cô, thì chỉ có thể nói rõ rằng trong lòng Liễu Na, Hạ Chi thậm chí còn không phải là một người bạn.
Nếu lúc cô ta giấu giếm đã không cân nhắc đến tình nghĩa hai bên, vậy thì tại sao Hạ Chi phải xem xét nể mặt cô ta chứ.
“Lạch cạch” một tiếng, tiếng mở khóa truyền đến từ ngoài cửa.
Hạ Chi nói với Liễu Na: “Không phải tôi giận vì chuyện này, dù sao thi cử cũng là chuyện riêng của mỗi người, cậu không muốn chia sẻ tài liệu cho tôi, tôi cũng chẳng quan tâm.”
Hàn Dung và Chu Lệ từ ngoài cửa đi vào liền nghe được giọng Hạ Chi, nhất thời ngẩn ra.
Hai người lập tức nhận ra bầu không khí trong phòng không thích hợp, bèn vội vàng thu lại ý cười trên mặt.
Hạ Chi nhìn chằm chằm vào Liễu Na rồi nói: “Tôi tức là vì cậu đã nhận SK-II của Lý Hâm đưa cho tôi ở sau lưng tôi, khiến Lý Hâm hiểu lầm là tôi đã nhận quà của anh ta, chiếm lợi của anh ta.”
“Cậu cầm SK-II về ký túc xá, lại gạt bọn tôi là cậu tự mua, yên tâm dùng thoải mái trong nhiều ngày qua, chưa từng nói sự thật cho tôi với Lý Hâm biết, để mặc Lý Hâm hiểu lầm tôi, nói xấu tôi, truyền khắp nơi rằng tôi là một đóa hoa lạ cực phẩm thích chiếm tiện nghi của người khác!”
“Cậu còn giả mù sa mưa sắp xếp cho tôi và Lý Hâm gặp nhau ở sân bóng rổ hôm thứ bảy, ra vẻ người tốt hi vọng chúng tôi hoà giải nữa à. Liễu Na này, lúc làm những chuyện đó, cậu có mảy may thấy áy náy với tôi chút nào không thế?”
Hàn Dung và Chu Lệ lập tức sợ ngây người, sững sờ nhìn Hạ Chi và Liễu Na.
Liễu Na cũng kinh ngạc mấy giây: “Là Lý Hâm nói với cậu thế à? Hạ Chi, cậu đừng nghe Lý Hâm nói lung tung. Cậu cũng biết anh ta là người đáng ghét cỡ nào mà, thích nhất là nói xằng nói bậy. Không phải bọn mình đã nói, về sau không thèm để ý đến anh ta nữa rồi ư —— “
“Đồ tôi tặng cậu còn chưa đủ nhiều hả! Cậu chỉ vì bộ mỹ phẩm dưỡng da hơn ba ngàn tệ đã đem bán tôi đi! !” Hạ Chi lớn tiếng ngắt lời Liễu Na, “Nhìn đống mỹ phẩm trên bàn cậu đi, ngoài bộ Lý Hâm đưa cho cậu, thì số còn lại không phải đều là tôi tặng cậu à! Tổng cộng bao nhiêu tiền chắc cậu cũng biết trong đầu nhỉ. Dù có coi tôi là cái máy rút tiền, thì cậu cũng không nên đối xử với tôi như thế. Tôi vẫn luôn coi cậu là bạn, lại không ngờ tôi ở trong lòng cậu còn không bằng cả cái máy rút tiền, nhìn tôi dễ bị lừa thế à?”
Hạ Chi nói xong, nghĩ đến bản thân trước đó đã mấy lần tha thứ cho Liễu Na, còn luôn nói với mầm nhỏ sẽ đối xử tốt với người khác, thì lập tức cảm thấy lúc đó mình thật là ngu ngốc.
“Đúng nhỉ, tôi quả thật dễ bị lừa.” Hạ Chi lẩm bẩm, “Thanh danh của tôi ở hội sinh viên đều đã bị cậu chà đạp thành hình dáng gì rồi, vậy mà gần hết năm hai, tôi mới tỉnh táo thì không phải là ngu à. . .”
Hàn Dung và Chu Lệ vì quá sức kinh ngạc, nên quên cả đóng cửa ký túc xá. Người bên ngoài nghe thấy giọng Hạ Chi, lúc đi ngang qua cũng nhịn không được ló đầu vào trong để xem.
Hạ Chi, Hàn Dung và Chu Lệ không nổi tiếng trong trường, nhưng Liễu Na lại khác. Thấy cô ta là chủ nhân của tin đồn, ngươi bên ngoài càng bước chậm hơn, hận không thể lập tức đi vào nghe ngóng xem xảy ra chuyện gì.
Vừa khéo bàn học của Liễu Na nằm ở gần cửa phòng, bên trên bày biện đủ các loại đồ trang điểm. Phóng tầm mắt nhìn vào, tất cả đều là mỹ phẩm xa xỉ, không có cái nào trong số đó không phải hàng hiệu quốc tế, cộng với những câu vừa rồi của Hạ Chi, không ít ánh mắt nhìn Liễu Na đã lập tức trở nên tế nhị.
Biểu cảm trên mặt Liễu Na biến đổi mấy lần, sau khi xác định chuyện hôm nay không thể vãn hồi, cô ta liền cúi đầu, dùng tóc che đi nửa khuôn mặt, nhỏ giọng nói: “Trong lòng cậu đã nhận định tớ là người như vậy, dù tớ có giải thích thế nào đi nữa, chỉ sợ đều vô dụng. Tớ chỉ thấy rất tiếc, cuối cùng cậu lại vì đàn ông mà cãi nhau với tớ. . .”
Sao Hạ Chi có thể cho cô ta cơ
hội ngụy biện chứ, cô lập tức nhấn mạnh: “Không phải vì đàn ông, mà vì cậu trong ngoài bất nhất, vì cậu không xem tôi là bạn. Nói khó nghe hơn chút là vì tôi có tiền, đàn ông cũng không phải loài tiền sử, còn có lúc không tìm được nữa à? “Người khác không biết hoàn cảnh của tôi, mới để cậu mặc sức tung tin đồn nhảm ở bên ngoài. Nhưng tự bản thân cậu hẳn đã rất rõ tất cả những điều này rốt cuộc là gì.”
Liễu Na hoàn toàn không ngờ người từ trước đến nay luôn yêu ớt và ngây thơ như Hạ Chi, lại có một ngày sẽ biết nói những lời như thế. Cô ta ngẩng đầu nhìn Hạ Chi với vẻ hơi khiếp sợ, lại nhanh chóng cúi đầu.
Tóc lại lần nữa che hơn nửa khuôn mặt, Liễu Na nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào trong thịt.
Thấy bên ngoài phòng túc xá đã có không ít cái đầu đang chần chừ trước cửa, thật ra là để vây xem chuyện này. Mà hai người Hàn Dung và Chu Lệ lại như đang phát ngốc, hoàn toàn không biết đóng cửa lại. Liễu Na đành phải thấp giọng nói: “Mặc kệ cậu nghĩ về tớ thế nào, thì kết quả này đều không phải là điều tớ muốn nhìn thấy. Chọc cậu giận nên tớ thấy rất có lỗi, những thứ cậu tặng tớ, tớ sẽ trả lại tất cả cho cậu, được không?”
Hạ Chi cũng thấy có người đang vây xem ngoài cửa, bèn nói với Liễu Na: “Được thôi, cậu đã nói vậy thì trả hết lại cho tôi đi.”
Tuy rằng Hạ Chi có nhiều tiền tiêu vặt, nhưng khi còn nhỏ cô từng trải qua cuộc sống khổ cực nên cũng không phải không có khái niệm với tiền tài.
Cộng đống mỹ phẩm của Liễu Na lại, tuyệt đối không ít hơn năm chữ số.
Trước mặt nhiều người như vậy, đa phần người ta sẽ sĩ diện, đồ đã tặng đi chắc chắn sẽ không lấy lại. Nhưng Hạ Chi có thể ru rú ở phòng nhiều năm qua, bạn ít như thế cũng không phải không có nguyên nhân.
Đây coi như là ưu điểm, cũng là khuyết điểm của cô.
Lúc làm bạn với người ta, Hạ Chi sẽ móc tim móc phổi cho họ. Nếu đã không còn trong phạm vi bạn bè, thì cô cũng không cần thiết phải khách sáo nữa.
Về phần những lời bịa đặt bên ngoài, còn có thể truyền đến nát hơn trước đó à?
Dường như Liễu Na cũng không ngờ Hạ Chi lại nói vậy trước mặt nhiều người thế này. Cô ta trầm mặc một lúc, mới quay người tìm túi để thu dọn. Ngoài bộ mỹ phẩm Lý Hâm tặng ra, những thứ khác cô ta đều thu vào túi, đưa đến tay Hạ Chi.
Hạ Chi nhìn bộ SK-II duy nhất còn để lại trên mặt bàn, liền nói: “Lý Hâm đưa cậu bộ này, cậu lấy danh nghĩa của tôi để nhận thì cũng là đồ của tôi, cậu đừng giữ nó lại. Nếu thật sự muốn, tự tìm Lý Hâm mà xin một bộ nhé.”
Liễu Na nhìn Hạ Chi một lúc, cuối cùng xoay người, lấy bộ mỹ phẩm cuối cùng kia ném vào trong túi.
Hạ Chi nhận cái túi đựng đầy mỹ phẩm, quay người đi ra bên ngoài túc xá.
“Hạ Chi, cậu đi đâu thế?” Chu Lệ nhanh mồm nhanh miệng, liền nhịn không được mà hỏi.
“Vứt rác.”
Mỗi tầng của ký túc xá nữ đều có một thùng rác, Hạ Chi ra khỏi cửa phòng, ném cả cái túi vào trong thùng rác dưới con mắt của vô số nữ sinh trên hành lang.
“Cạch cạch cạch” vài tiếng, tiếng đồ rơi xuống liên tục truyền đến, Hạ Chi phủi tay, quay người dứt khoát rời đi.
Trong khoảnh khắc cái túi rơi vào thùng rác, cả tầng đều yên tĩnh.
Không nhìn nhầm đâu, không chỉ các loại mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, thậm chí còn có cả nước hoa, tất cả đều nhãn hàng xa xỉ. Cho dù là hàng secondhand, thả lên mạng bán cũng có một đám người giành, huống hồ là một túi lớn thế kia!
Tất cả mọi người đều ở cùng một tầng, thỉnh thỏang cũng có nghe đồn rằng trong phòng này có con nhà giàu. Trước đó họ đều tưởng là Liễu Na, qua nửa ngày mới biết thì ra nhà giàu là một người khác.
Mà biết ai giàu là một chuyện, tận mắt thấy người giàu đó vả mặt cực phẩm như thế nào, vứt một túi đồ trang điểm mà mặt không đổi sắc, lại là một chuyện khác!
Liễu Na tận mắt thấy Hạ Chi tay không trở về, thì sắc mặt chưa từng khó coi đến thế.
Hàn Dung và Chu Lệ càng không biết nói gì cho phải, chẳng ai ngờ Hạ Chi không lên tiếng thì thôi, vừa ra tay, đã ngầu đến như vậy!
Danh Sách Chương: