“Anh. . . tìm thấy ở đâu vậy. . .” Hạ Chi ôm cây nhỏ, trông như xốc xếch trong gió. Mất một lúc lâu cô mới tìm được linh hồn của mình, hỏi trong bàng hoàng. Ánh mắt Thẩm Việt nhịn không được mà dừng trên cây nhỏ: “Để ở dưới sách của em.”
Mặt Hạ Chi lập tức đỏ bừng.
Nếu bình thường cô chỉ đỏ mặt vì ngại, thì lúc này máu toàn thân cô gần như chạy hết lên đầu, cả người sắp vì xấu hổ mà nổ tung luôn.
Hàn Dung kia, lại đi giấu quà kiểu đó dưới sách!
Kinh khủng hơn chính là, áo mưa nhỏ lại bị Thẩm Việt tìm ra!
Hạ Chi có thể tưởng tượng ra ngay nét mặt khi nói chuyện này của Hàn Dung với cô sau khai giảng.
Cái cậu đó, bình thường đâu có thấy cậu ấy lanh trí tính toán như thần vậy chứ.
Hạ Chi vội vàng ôm cây nhỏ leo xuống bậc thang, đi đến trước mặt Thẩm Việt. Cô lấy áo mưa nhỏ đi cũng không phải, mà không lấy đi cũng không phải.
“Cái này. . . không phải đồ của em đâu.” Thật sự không tiện lấy món đồ xấu xa kia từ trong tay Thẩm Việt, Hạ Chi đành ôm cây nhỏ, khó khăn giải thích, “Là bạn cùng phòng tặng cho em. . . lúc đầu cậu ấy nói đó là một niềm vui bất ngờ. . . Ý của em là, em không nghĩ cậu ấy sẽ giấu ở đây, lại tình cờ bị anh tìm thấy, thật đấy! Em thật sự không cố ý để anh thấy cái này đâu. . . em tuyệt đối không muốn ám chỉ gì hết á. . .”
Càng nói càng xấu hổ, trong lòng bàn tay Hạ Chi đã ra đầy mồ hôi.
Cô không dám nhìn vẻ mặt của Thẩm Việt, đành phải ôm cây nhỏ đứng một bên. Một tay cô bê chậu cây, một tay theo thói quen sờ chiếc lá để bớt căng thẳng.
Thẩm Việt vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, thấy Hạ Chi sắp chui vào đất, anh vừa định nói gì đó để xoa dịu một chút thì không ngờ Hạ Chi lại bắt đầu sờ vào lá của cây nhỏ ở ngay trước mặt anh.
Thật ra trải qua thời gian tiếp xúc dài như vậy, Thẩm Việt đã quen dần với sự đụng chạm của Hạ Chi.
Cây nhỏ đã phát triển khỏe mạnh, nhưng vì giống cây nên hình dáng bề ngoài của nó không có sự thay đổi quá lớn. Trước đây Hạ Chi đều sẽ kiểm tra từng chỗ, nên dần dưỡng thành thói quen của mình. Trước khi ngủ, ngày nào cô cũng sờ đến sờ đi vào những chỗ như vậy.
Nhưng cho dù Thẩm Việt đã thích ứng, thì đây cũng là lần đầu tiên gặp cảnh “Bị sờ tại hiện trường” như thế này.
Anh thấy tay Hạ Chi chạm vào chiếc lá bên này, chỉnh lại chiếc lá ấy, cổ tay cũng quét qua chiếc lá phía dưới, rồi đầu ngón tay dừng lại ở nơi cao nhất.
Thẩm Việt tận mắt nhìn Hạ Chi chạm vào như thế nào, cũng biết bộ phận nào của cây ứng với vị trí nào trên cơ thể mình. Thẩm Việt cảm thấy, đây tuyệt đối là chuyện hoang đường và kích thích nhất mà anh đã gặp cho đến giờ, không có chuyện thứ hai.
Anh hơi khó nhịn, nhưng lại đầy tò mò.
Ngón tay nắm thật chặt áo mưa nhỏ, Thẩm Việt nói: “Hạ Chi. . .”
“Dạ?” Hạ Chi vẫn đang cúi đầu làm đà điểu, không hề chú ý tới sự khác thường của Thẩm Việt, đến giọng anh cũng đã khàn khàn.
“Em. . . em muốn mang cả cây nhỏ trên tay em qua đó à?” Thẩm Việt hỏi.
“Cái này ạ?” Chủ đề không xoay quanh áo mưa nhỏ, Hạ Chi lập tức nói trôi chảy hơn không ít, “Đúng vậy, em nói với anh chưa nhỉ, hạt giống này là bà nội để lại cho em, em đeo nó trên người nhiều năm rồi, không ngờ năm nay nó lại đột nhiên nảy mầm.”
“Lúc em xúc đất dưới lầu túc xá của anh, là đang trồng nó à?” Thẩm Việt nói.
Hạ Chi gật đầu: “Em tìm kiếm rất lâu cũng không biết nó là giống gì, anh có biết không?”
Thẩm Việt nhịn không được mà duỗi ngón tay ra, sau đó chỉ vào mình.
“Dạ?” Hạ Chi nhìn anh với vẻ kỳ lạ.
“Cùng một giống với anh.” Thẩm Việt nói.
Hạ Chi còn tưởng anh đang nói đùa, nên không để trong lòng. Cô giới thiệu sơ cho Thẩm Việt về quá trình sinh trưởng của cây nhỏ, và tầm quan trọng của nó đối với mình một cách nghiêm túc.
Thẩm Việt lắng nghe rất chân thành. Thông qua lời kể của Hạ Chi, Thẩm Việt cũng nhớ lại từng câu tương ứng mà Hạ Chi từng nói với cây nhỏ.
Bởi vì kể ra một mạch, nên không ít chuyện chỉ gói gọn bằng một câu, nhưng chỉ có Thẩm Việt hiểu được, tại thời điểm đó Hạ Chi đã trải qua những gì, tâm tình của cô lúc đó thế nào.
Dưới tình huống Hạ Chi không biết rõ, cùng với lúc cô ăn không ít đậu hũ của anh, thì thật ra thông qua cây nhỏ, Thẩm Việt cũng hiểu rõ chỗ sâu nhất trong nội tâm của Hạ Chi.
Hạ Chi nói rồi nói, chợt phát hiện ánh mắt Thẩm Việt nhìn mình rất chăm chú. Nụ cười trên khóe môi anh dù rất nhạt, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.
Sự xấu hổ và quẫn bách ban nãy đã dần dần biến mất, Hạ Chi bình tĩnh lại rốt cuộc cũng không cần vuốt ve cây nhỏ để làm dịu tâm tình nữa.
Hạ Chi không còn sờ lung tung, tất nhiên Thẩm Việt bên này cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng một giây sau, Thẩm Việt đã nghe Hạ Chi nói: “Chu Lệ có tặng cho em một chậu cây ở kia, lần trước em tìm anh lấy địa chỉ để gửi chuyển phát nhanh, thật ra là để gửi đất. Đợi sang bên đó rồi, bọn mình có thể đổi chậu cho cây nhỏ luôn.”
“Đổi chậu?” Lông mày Thẩm Việt giật một cái.
Hạ Chi tưởng là anh không có kinh nghiệm gieo trồng: “Chỉ là đổ cây nhỏ ra, gạt đất trên rễ rồi trồng vào chậu to kia, đơn giản lắm.”
“Rễ?” Thẩm Việt nhướng mày, bất giác nhìn về phía cây nhỏ.
Bây giờ thì anh đã hiểu, lá cây đại biểu cho mỗi bộ phận cơ thể của anh. Từng có lần lúc Thẩm Việt đến bệnh viện khám bệnh, miệng anh bị Hạ Chi chặn lại, lúc ấy Hạ Chi sờ vào chiếc lá cao nhất.
Nhưng kỳ lạ là, từ sau khi nụ nhỏ kia mọc ra, phần đỉnh liền biến thành. . .
Hoa là cơ quan sinh sản của cây, Thẩm Việt biết điều này. Vậy còn rễ, là đại biểu cho phần nào?
Căn cứ vào thông tin mà anh nắm giữ đến giờ, cây nhỏ liên tục thay đổi vị trí tương ứng trên người Thẩm Việt dựa vào sự phát triển của chính nó. Theo những gì Hạ Chi nói, nụ nhỏ này đã rất lâu không có động tĩnh, có thể lần sau sẽ dời đi hay không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Việt nhìn cây nhỏ, trong lòng nhất thời có cảm giác vi diệu.
Thế mà lúc này, thấy Thẩm Việt đang nhìn cây nhỏ, Hạ Chi liền theo thói quen mà tiện tay sờ mấy cái.
Trong chớp mắt, dục vọng phải khó khăn lắm mới đè xuống được của Thẩm Việt lại bắt đầu bị trêu chọc. Dù sao anh cũng là đàn ông trẻ tuổi, nhịn một lần hai hai lần còn được, nhưng không chịu nổi kiểu lên lên xuống xuống như thế.
“Thẩm Việt, anh sao vậy?” Hạ Chi đang nghĩ phải thay chậu thế nào, đột nhiên cảm thấy có điều không đúng, cô ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Việt đang nhìn mình chằm chằm.
Không biết có phải là ảo giác của Hạ Chi hay không, mà cô luôn cảm thấy ánh mắt Thẩm Việt nhìn mình hình như không giống bình thường cho lắm. Ngũ quan của anh vốn đã rất thâm thúy, giờ phút này biểu hiện trong mắt càng trở nên u ám hơn, làm cho người ta có loại cảm giác đầy tính công kích một cách khó hiểu.
Thẩm Việt nhìn vẻ ngây thơ của Hạ Chi, giơ cái thứ vẫn luôn
nắm chặt trong tay lên: “Cho nên, cái này không phải em chuẩn bị?” Sao vẫn còn trong tay anh ấy vậy!
Hạ Chi vất vả lắm mới dời sự chú ý đi được, vừa nhìn thấy áo mưa nhỏ thì cả người đều thấy không tốt.
Vệt đỏ vừa mới rút đi lập tức ửng lên. Dù sao thì chỉ cần vừa nhìn thấy thứ này, người ta không muốn hiểu sai cũng không được đâu!
Hạ Chi vội vàng lắc đầu.
“Anh cũng đoán là không phải.” Thẩm Việt nói.
Hạ Chi đang muốn gật đầu tán thành, thì Thẩm Việt liền nói: “Kích thước không vừa lắm.”
Nói xong, Thẩm Việt rốt cuộc cũng buông tay, bỏ áo mưa nhỏ qua một bên.
Gì gì gì đây, đại thần nói gì vậy? !
Thế mà vẻ mặt của người nói ra lời này rất là bình tĩnh, còn trái lại, kẻ nghe là Hạ Chi đây lại xấu hổ đến mức quả thực muốn vùi vào trong cây nhỏ luôn.
“Hạ Chi, em có tín nhiệm anh như thế không?” Thẩm Việt nói.
“Dạ?”
“Bạn cùng phòng đã chuẩn bị xong giúp em rồi, em hoàn toàn chưa từng nghĩ đến à?”
“Không phải đã nói. . . anh ở trường, em ở nhà anh rồi ạ?” Hạ Chi nhỏ giọng nói.
“Vậy lỡ như anh không thể khống chế bản thân, thì phải làm sao đây?” Thẩm Việt nói, rồi bỗng nhiên đi về phía trước mấy bước.
Ký túc xá nữ rộng như thế, nhưng Thẩm Việt cao hơn một mét tám vừa vào liền khiến căn phòng chật chội đi không ít. Hiện tại anh chỉ đi về phía trước có mấy bước, đã đứng ở ngay trước mặt Hạ Chi.
Cả tầng ký túc xá nữ này, chỉ có hai người bọn họ. Bây giờ, khoảng cách giữa Thẩm Việt với Hạ Chi chỉ là một chậu cây nhỏ, mà phía sau Hạ Chi lại là giá sách và cầu thang. Hạ Chi gần như có loại cảm giác bị Thẩm Việt vây trong một không gian nhỏ.
“Thẩm, Thẩm Việt. . .” Thấy Thẩm Việt chậm rãi cúi đầu xuống, Hạ Chi nhịn không được liền gọi tên anh.
Không phải tới để chuyển hành lý ư, sao lại. . . nơi này là ký túc xá nữ mà!
“Sao em?” Thẩm Việt thấp giọng đáp.
“Anh muốn làm gì ạ. . .” Hạ Chi cảm giác được Thẩm Việt đang cách mình càng ngày càng gần, nên giọng cũng hơi yếu.
Muốn cự tuyệt anh, nhưng ánh mắt của Thẩm Việt vào lúc này, còn có đủ loại ngôn ngữ tay chân đều nói với Hạ Chi rằng, anh không hi vọng sẽ bị cự tuyệt.
“Hôn em.” Thẩm Việt nói. Anh thấy Hạ Chi đã gấp đến độ sắp đổ mồ hôi, thì nhịn không được mà cong cong khóe môi. Anh nhận chậu cây trong tay Hạ Chi, để lên mặt bàn bên cạnh, sau đó chạm nhẹ lên mặt Hạ Chi.
. . . Lúc Hạ Chi mở mắt ra, đã thấy Thẩm Việt dựa hai chiếc vali vào nhau, dùng một tay đẩy hai chiếc vali, một tay khác kẹp sách, lòng bàn tay thì nâng cây nhỏ.
“Đi thôi nào.” Thấy Hạ Chi đang ngây ngốc nhìn mình, Thẩm Việt bèn quay đầu nói với cô.
Cứ, cứ thế là xong à.
“Dạ. . . được.” Hạ Chi ngơ ngác đáp lại. Thấy Thẩm Việt đã sắp ra đến cửa, cô nhanh chóng xách túi đeo vào người. Sau khi đem khóa kỹ cửa phòng túc xá, cô liền đuổi theo bước chân Thẩm Việt, “Có nặng không ạ, không thì để em cầm cây nhỏ cho, tay em đang trống không này.”
“Vậy em cầm sách đi.” Thẩm Việt đã đi đến đầu cầu thang, liền đưa sách cho Hạ Chi, sau đó cúi xuống chồng hai chiếc vali lên nhau, lại đặt cây nhỏ lên chiếc vali trên cùng rồi khiêng hai chiếc vali xuống tầng.
Không hổ là người học bơi, lực cánh tay thật khỏe!
Hạ Chi nhìn Thẩm Việt bước những bước vững vàng xuống tầng với vẻ khiếp sợ, rồi vội vàng ôm sách đuổi theo: “Đưa em cầm cây đi, chậu cây ấy không nặng, em chuyển được mà.”
Thẩm Việt nào dám giao cây nhỏ cho Hạ Chi nữa, lỡ như lúc xuống lầu bị cô sờ một cái thì sao. . .
Bất đắc dĩ, Thẩm Việt không thể làm gì khác hơn là nói: “Không thì em kiểm tra lại chồng sách xem.”
“Kiểm tra?”
“Có lẽ, nhiều hơn một, lỡ nó rơi ở trên đường thì không nhặt lại được đâu.” Thẩm Việt nghiêm túc nói.
Hạ Chi hơi sửng sốt, đột nhiên có phản ứng. Cô cũng không đoái hoài tới việc giúp Thẩm Việt nữa, mà vội vàng lật hết sách ra kiểm tra một lần, sau đó chạy về nhìn xem, trên đường tới có rơi cái áo mưa nhỏ nào không.
Cũng may Hàn Dung chưa bệnh đến trình độ ấy, ngoài cái bị Thẩm Việt phát hiện thì chẳng còn cái nào.
Chờ khi Hạ Chi kiểm tra xong xuôi, Thẩm Việt đã đem vali xuống dưới lầu từ lâu, còn đang đứng đợi cô ở đầu cầu thang.
Hạ Chi ôm sách đi xuống, thì thấy một tay Thẩm Việt bê chậu cây, tay kia hình như đang chạm vào cây nhỏ, thấp giọng nói: “Sao sờ tới sờ lui lại không có cảm giác gì nhỉ?”
“Anh đang làm gì thế?” Hạ Chi đi đến, nói.
Thẩm Việt nhanh chóng buông cánh tay đang sờ cây nhỏ xuống: “Không có gì đâu.”
Danh Sách Chương: