“Ơ kìa, cậu thế là đang bắt nạt đại thần của chúng ta đấy, một lần chỉ được hỏi một câu, nào có được hỏi hai câu chứ.” Thấy Thẩm Việt không trả lời ngay, Tống Tuyết vội vàng giải vây. Dù sao Thẩm Việt cũng là cô ấy mời tới, mọi người ngồi chung chỗ, ăn uống vui vui vẻ vẻ với nhau thì chẳng sao, hỏi mấy loại câu hỏi 18+ thì thành không hay.
Đặc biệt là những người trước đó đều hỏi những câu như trò con nít, đến Thẩm Việt lại nhảy ngay tới cấp bậc mộng xuân như này, thì so với hỏi Thẩm Việt hôm nay mặc quần lót màu gì còn muốn nổ mạnh hơn.
Mười mấy người, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, bây giờ nói thì chưa thấy sao, sau khi về trường mới bị truyền lung tung lên. Đừng nói thân phận Thẩm Việt không tầm thường, cho dù anh chỉ là hotboy bình thường thì là một fan hâm mộ của Thẩm Việt, Tống Tuyết đương nhiên cũng không hi vọng nam thần bị đồn những điều không tốt.
Nào biết Tống Tuyết vừa dứt lời, Trần Kiến Thụy vẫn luôn không lên tiếng bỗng nói: “Câu hỏi đầu tiên phạm quy nên không cần Thẩm Việt trả lời, chỉ cần trả lời câu thứ hai là được.”
“Thật ra tôi cũng rất tò mò, từ khi còn bé Thẩm Việt đã có tiếng là một hoạ sĩ nhí, được lên cả tivi cơ mà. Tôi nhớ lúc nhỏ đã từng xem một chương trình phỏng vấn trên tivi, có một người bạn tiểu học của Thẩm Việt đã trực tiếp thổ lộ với Thẩm Việt trước máy quay luôn kìa”.
“Lúc ấy mẹ tôi còn cười tôi, nói trẻ con bây giờ ghê gớm thật, mới tiểu học đã hiểu biết rất nhiều. Chỉ chớp mắt một cái mà mười mấy năm đã qua, tôi đã có không biết bao nhiêu cô bạn gái, vậy mà Thẩm Việt cậu dường như chưa từng có một cô bạn gái nào thì phải?”
“Cảm giác cậu quá cấm dục đi, không biết còn tưởng gu của cậu không giống người bình thường đấy.”
Câu này của Trần Kiến Thụy thoạt nghe thì không tìm ra khuyết điểm, nhưng lại khiến người ta không thoải mái trong lòng.
Hạ Chi hơi cau mày.
Nam thần không có bạn gái, là vì người ta giữ mình trong sạch, dựa vào cái gì mà những người độc thân luôn bị hiểu lầm thành có sở thích không giống người thường chứ?
Chính Hạ Chi cũng thế đây này, sau khi lên đại học có rất nhiều người nghe nói cô lớn đến từng này mà chưa một lần yêu đương, thậm chí còn chưa từng nắm tay nhỏ của nam sinh thì đều sẽ nhìn cô với vẻ vô cùng kinh ngạc.
May là tự bản thân Hạ Chi cũng không muốn yêu đương, nên cảm thấy chẳng sao cả. Nhưng bây giờ nghe người khác nói Thẩm Việt như thế, cô liền thấy không vui.
Đại thần người ta có bồ hay không, cũng đâu cần báo cáo với Trần Kiến Thụy. Làm sao anh ta biết được nhiều năm qua anh chưa từng có bạn gái chứ?
Lại nhìn biểu tình của Trần Kiến Thụy, dáng vẻ giống như đang chờ Thẩm Việt tiếp chiêu vậy, Hạ Chi bất giác nghĩ về anh ta trong đầu theo hướng nham hiểm.
Nếu nam thần thừa nhận mình có bạn gái, nữ sinh ở đây chắc chắn đều sẽ rất thất vọng; nếu nam thần không thừa nhận, lại đúng hướng “khác người” của Trần Kiến Thụy.
Người này bụng dạ hẹp hòi như thế, nhất định là đố kị Thẩm Việt vì anh được chào đón hơn anh ta, đến cả mấy dì trong công viên cũng thích Thẩm Việt mà không thích anh.
Hạ Chi đứng về phía Thẩm Việt vô điều kiện, trong nội tâm cô đang đè cái mặt cười đến đáng ghét kia của Trần Kiến Thụy xuống đất mà chà chà vô số lần.
Thẩm Việt nhìn Hạ Chi đang ngồi bên cạnh mình, lại nhìn những nữ sinh xung quanh, tất cả đều cau mày, nhưng ánh mắt nhìn anh lại đầy vẻ mong đợi.
“Cậu đề cao tôi quá rồi, tôi cũng giống các cậu thôi, đều là người bình thường cả.” Thẩm Việt thẳng thắn nói, “Chưa có bạn gái, chưa từng chủ động nằm mơ.”
Wow ~~~
Nhóm nữ sinh có được đáp án lập tức bắt lấy trọng điểm.
Chưa từng chủ động nằm mơ, tức là từng mơ rồi!
Không hổ là đại thần, bầu không khí bởi vì những lời của Trần Kiến Thụy mà trầm xuống, lại vì câu trả lời của Thẩm Việt lập tức lại trở nên sôi nổi.
Nhóm nữ sinh đang xôn xao, xung quanh dường như có vô số bong bóng màu hồng đang bay tứ lung tung.
Nữ sinh tóc xoăn càng phấn khích đến sắp bay lên: “Vậy khi nào đại thần mới chịu ‘chủ động’ nằm mơ thế?”
Ôi chao, câu hỏi này còn nổ mạnh hơn cả câu trước đó. Thật đúng là… làm người ta ngại chết đi được.
Một đám nữ sinh ôm mặt đỏ bừng, trống ngực dồn dập, mơ tưởng viển vông trong đầu.
Hạ Chi cũng không ngoại lệ, cho nữ sinh tóc xoăn mười ngàn điểm khen ngợi trong đầu.
Vị bạn học này, phản ứng nhanh phết, với nội dung của câu hỏi này thì bạn ở khoa Mỹ thuật thật phí tài năng, phải sang khoa Báo chí mới đúng!
Người bị phạt trong trò nói thật hay mạo hiểm, một lần chỉ cần trả lời một câu hỏi mà thôi.
Thẩm Việt đã trả lời hai câu hỏi, câu này là câu thứ ba, anh có chịu nói nữa không đây?
Tất cả mọi người nín thở nhìn Thẩm Việt, thấy anh khẽ cụp mắt xuống, thu lại cảm xúc trong mắt, nhưng giọng lại trầm thấp hơn trước đó một cách khó hiểu: “Chờ đến lúc tôi tìm được cô ấy đã.”
Khuôn mặt xa cách, lộ ra bờ môi căng bóng, ngũ quan góc cạnh, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ trơn nhẵn, ngay cả xương quai hàm cũng thật hoàn mỹ, lúc hôn nhất định là siêu cấp đẹp trai. Còn có xương quai xanh được giấu trong chiếc áo sơ mi trắng nữa, thấp thoáng có thể thấy ở cổ có vết lõm thật sâu…
Ở đây phần lớn đều là sinh viên mỹ thuật, ánh mắt rất sắc bén. Chỉ nhìn khung xương và đường cong cơ bắp của Thẩm Việt, họ liền biết sau khi anh cởi quần áo ra rất có thể sẽ khiến con gái người ta chảy máu mũi.
Muốn được cùng mơ với đại thần quá đi!
Sau khi có câu trả lời muốn nghe, trong đầu nhóm nữ sinh toàn là cảnh cùng mơ với Thẩm Việt, lập tức không còn hứng với trò chơi này nữa.
Sau khi nhàm chán chơi thêm mấy phút, họ liền thấy bầu trời trước đó còn trong xanh đã dần chuyển sang tối, phương xa dường như có mây đen kéo tới. Dù sao lúc mọi người nghỉ ngơi cũng không di chuyển gì nhiều, nên dứt khoát đứng dậy bắt đầu thu dọn.
Hạ Chi thừa lúc mọi người mãi chơi không hề chú ý tới mình, liền gọi điện cho Hàn Dung với Chu Lệ trong bệnh viện trò chuyện một lúc. Xác nhận Chu Lệ không có gì đáng ngại, hai người chuẩn bị về ký túc xá, thì lúc này Hạ Chi mới thấy yên tâm, đi theo mọi người cùng thu dọn chén đũa.
Tống Tuyết vẫn ho khan ở bên cạnh.
Hạ Chi lấy làm kỳ quái nhìn cô ấy: “Tống Tuyết, cậu sao thế?”
Vừa rồi lúc mọi người cùng nhau ăn cơm, vì Tống Tuyết muốn kết nối mọi người nên ngồi khá gần vị trí trung tâm, cách Hạ Chi hơi xa.
Nhưng cho dù có cách một đoạn, Hạ Chi cũng luôn nghe thấy tiếng ho của Tống Tuyết.
Ban đầu cô cứ tưởng Tống Tuyết chỉ bị sặc, bây giờ nhìn thấy tình huống của cô ấy thì hình như không chỉ bị sặc đơn giản như thế. Cô ấy ho đến trắng bệch cả mặt, nhìn có chút nghiêm trọng.
“Thật khó chịu quá.” Tống Tuyết sờ cổ họng rồi nói. So với trước đó, giọng của cô ấy vì ho trong thời gian dài mà trở nên khàn khàn.
Tống Tuyết cau mày, như nhức cả trứng nhìn về phía Hạ Chi: “Hình như mình bị hóc xương cá ở cổ họng rồi, sớm biết vậy mình đã không ăn cá. Xương cá nhiều như thế, mình đã ăn rất cẩn thận rồi mà vẫn bị hóc. Bây giờ nuốt nước miếng cũng thấy đau nữa, từ cổ đến ngực, một đường như thế, rất là khó chịu.”
“Xương cá?” Hạ Chi khẽ giật mình. Cô được Thẩm Việt múc giúp, húp hai chén canh cá, ăn được vài miếng thịt cá, nhưng chẳng ăn trúng cái xương nào.
Chẳng lẽ hiện tại cô đã tiến hóa rồi, một đống xương cá như thế mà ăn vào lại chẳng hề có cảm giác gì?
Thấy Tống Tuyết bị hóc đến thực sự khó chịu, Hạ Chi nói: “Bạn có muốn đến bệnh viện không, để bác sĩ gắp xương cá ra giúp bạn. Đừng xem thường xương cá, tuy nó nho nhỏ vậy thôi chứ một khi đã hóc sâu vào trong thì sẽ rất phiền phức đấy.”
Nói xong, Hạ Chi nhìn đồng hồ: “Từ nãy đến giờ đã hơn một tiếng, mà bạn vẫn còn đau thì tức là tự bạn không nuốt được nó xuống đâu.”
Tống Tuyết hơi do dự: “Bây giờ mình không thể… đi…”
Lúc nói xong từ “đi” cuối cùng, Tống Tuyết trực tiếp không nói nữa.
Không chỉ Hạ Chi bị giật mình, mà chính Tống Tuyết cũng bị dọa sợ.
Mở điện thoại tìm “Bị hóc xương cá”, lập tức nhảy ra vô số trang. Trong đó có người nói, có trường hợp xương cá vừa to vừa cứng đi vào động mạch chủ, thậm chí là xuyên ra thực quản dẫn đến thủng thực quản, nhiễm trùng trung thất*, trong tình huống cực đoan thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tống Tuyết lập tức bị dọa.
(*Trung thất (tiếng Anh: Mediastinum, tiếng Pháp: Le médiastin) là khoang nằm giữa khoang ngực bao quanh bởi mô liên kết lỏng lẻo, đóng vai trò là vùng chứa các cấu trúc trong ngực. Trung thất có trái tim và các mạch máu của nó, thực quản, khí quản, dây thần kinh hoành và dây thần kinh phế vị, ống ngực, tuyến ức và các hạch.)
Đọc tiếp phía dưới có nói, một khi xương mắc ở cổ, ngực đau nhói, khó thở, phải đến bác sĩ ngay. Tống Tuyết ngẩng đầu, đau khổ nhìn Hạ Chi, dùng ngón tay chỉ vào cổ của mình: “Chẳng lẽ mình thật sự vì cái xương cá này mà vào bệnh viện?”
“Mau đi đi, đừng để lâu, đi tìm bác lấy ra càng sớm càng tốt, nhanh lên.” Hạ Chi nói.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, không có điều gì quan trọng hơn sức khỏe đâu. Cho dù chưa đến mức trở nên nghiêm trọng, nhưng bây giờ người khó chịu là bản thân cậu mà.” Thấy Tống Tuyết vẫn đang do dự, Hạ Chi liền vội vàng khuyên nhủ.
Tống Tuyết cũng thấy thật sự rất khó chịu, mà vừa hay gần công viên cũng có bệnh viện, nên cô ấy muốn qua đó nói với mọi người một tiếng.
“Muốn mình đi với bạn không?”
“Không cần đâu, ở ngay đối diện thôi. Mình đi một chút rồi về ngay, không chừng đã nuốt xương cá xuống rồi mà mình không biết thôi.” Tống Tuyết xua tay nói, nhanh chóng rời đi.
Hạ Chi dặn dò Tống Tuyết mấy câu, sau khi đưa mắt nhìn cô ấy đi khỏi liền xoay người dọn dẹp.
“Cô vừa chạy đi đâu thế, mọi người đều dọn, chỉ có mình cô là không thấy bóng đâu.” Hạ Chi vừa bắt tay vào dọn, thì đã nghe Trần Kiến Thụy bên cạnh nói.
“Tôi nói mấy câu với Tống Tuyết.” Hạ Chi nói.
“Nhanh dọn dẹp đi, chỉ còn rác là chưa đi vứt thôi, cô với tôi đi.” Trần Kiến Thụy nói.
Hạ Chi khẽ gật đầu, chẳng hề có ý kiến.
Nhiều người ăn uống như vậy, chén đũa lại là loại dùng một lần, nên thêm rất
nhiều rác. Toàn bộ cơm và thức ăn thừa đều đổ lẫn vào túi rác, trước đó nhìn ngon lành, bây giờ toàn mùi dầu mỡ, mùi ấy khiến người ta buồn nôn.
Túi rác khá nặng, còn phải xách đi một đoạn, bởi vậy các bạn nam chủ động đề xuất xách từng túi đi vứt.
Bởi vì mục đích lần này mọi người tới đây không chỉ là dã ngoại, mà còn phải giúp các cô chú ở công viên thu gom rác, lẽ đương nhiên là không thể vứt thẳng túi rác vào thùng rác gần đó được, mà phải xách nó một đoạn xa, ném ở chỗ thu rác phía sau công viên.
Lúc này, bao gồm cả Thẩm Việt và năm bạn nam khác đều đã xách rác đi, còn tất cả các bạn nữ thì ngồi xuống nghịch điện thoại, chỉ có mình Hạ Chi là nữ bị Trần Kiến Thụy kéo đi vứt rác.
“Cô xách hai túi, ba túi còn lại tôi xách, chúng ta đi thôi.” Trần Kiến Thụy nói.
Trước mặt nhiều người thế này, bất kể thế nào Trần Kiến Thụy cũng phải lấy chút thể diện, không làm ra chuyện thất đức như trước đó nữa. Trọng lượng của năm túi rác đồng đều nhau, anh ta với Hạ Chi chia ra.
Có điều dù sao Hạ Chi cũng là nữ sinh, lúc mới đi vẫn không hề có cảm giác mất sức, xách hai túi rác đi theo Trần Kiến Thụy một đoạn đường. Nhưng sau khi bò lên cầu thang gần năm mươi mét, Hạ Chi liền mệt không chịu nổi.
May mắn thay thể lực của Trần Kiến Thụy cũng kém cõi, chỉ đi nhanh hơn Hạ Chi hai bước. Hạ Chi dừng lại lắc lắc cánh tay tê dại, thì Trần Kiến Thụy cũng dừng lại để xoa xoa lòng bàn tay mình.
Thật vất vả mới qua chỗ cầu thang, Trần Kiến Thụy bỗng dừng bước, đứng trước một cái thùng rác.
“Bọn Thẩm Việt vứt rác xong rồi.” Thấy Hạ Chi đi tới, Trần Kiến Thụy liền cất điện thoại rồi nói với Hạ Chi.
Hạ Chi thở phì phò, nhìn anh ta với vẻ mờ mịt.
“Bọn họ xuất phát sớm hơn chúng ta mười phút, bây giờ mới vứt rác xong, cũng chính là chúng ta còn phải đi ít nhất mười phút nữa.” Trần Kiến Thụy nhìn Hạ Chi từ trên xuống dưới, “Mấy người bọn họ là con trai, mà cô là con gái, chỉ sợ còn phải đi lâu hơn.”
Vậy thì đi thôi.” Hạ Chi nói.
Trần Kiến Thụy như kiểu bị nghẹn họng. Anh ta cố gắng kiềm chế câu khinh bỉ, gõ lên một cái thùng rác to bên cạnh: “Đây là cái gì?”
“Thùng rác.” Hạ Chi dần kịp phản ứng, có dự cảm mơ hồ.
“Công dụng của nó là gì?” Trần Kiến Thụy nói.
Hạ Chi nhìn Trần Kiến Thụy nhưng không nói gì.
“Từ chỗ chúng ta ăn đến chỗ thu rác có mấy con đường lận, ban nãy bọn Thẩm Việt đi đường khác.” Trần Kiến Thụy giật giây, “Bây giờ chúng ta đi ngược về, vừa vặn tới trễ hơn bọn Thẩm Việt một chút. Tôi thấy trời cũng sắp mưa đến nơi rồi, mọi người tranh thủ mà về trường, tránh dầm mưa, bị cảm thì không hay.”
Hạ Chi vẫn không nói gì.
Trần Kiến Thụy quan sát vẻ mặt của Hạ Chi, sau khi nhìn ra được Hạ Chi không đồng ý thì Trần Kiến Thụy cười lạnh một tiếng. Anh ta xách ba túi rác kia lên, “rầm” một tiếng ném vào thùng rác.
Sau khi ném rác của mình xong, Trần Kiến Thụy vươn tay về phía Hạ Chi, ra hiệu bảo Hạ Chi đưa túi rác trong tay cho anh ta.
Hạ Chi nhìn nụ cười khẩy trên mặt anh ta, không hề nhúc nhích.
“Ha ha.” Trần Kiến Thụy thu nắm tay về, đi ngang qua người Hạ Chi, “Vậy cô phải nhanh hơn đấy, đừng để mọi người chờ một mình cô.”
“Anh là trưởng ban tổ chức, anh cầm đầu làm chuyện thế này mà không sợ tôi về sẽ phản ánh hành động này của anh với hội sinh viên ư?”
Trần Kiến Thụy giang tay ra: “Đâu quan trọng thế, cô tưởng tôi thích làm cái chức trưởng ban này à, là người ta cho tôi làm thôi. Cô thích nói thì nói đi, rút lại chức của tôi, tôi còn mừng vì được nhàn đấy.”
Nói xong, Trần Kiến Thụy đi ngược về mà không hề quay đầu.
Hạ Chi nhìn bóng lưng anh ta, chỉ hận vì trong tay mình còn xách túi rác, không kịp lấy điện thoại để quay lại bản mặt của anh ta lại.
Trần Kiến Thụy có thể ném rác ở đây, nhưng Hạ Chi lại không làm được loại chuyện như thế.
Cô không còn sức để vứt ba túi rác kia của Trần Kiến Thụy, nhưng tốt xấu gì cũng nên vứt hai túi rác trong tay mình tới nơi mà nó nên ở.
Mây đen ở phương xa ùn ùn kéo tới, công viên yên tĩnh, thảm thực vật xanh tỏa ra mùi bùn đất, Hạ Chi xách theo túi rác, bước nhanh xuyên qua công viên.
Hạ Chi vất vả lắm mới đi dọc theo công viên đến điểm cuối cùng, tìm được chỗ thu rác. Vứt túi rác vào xong, cô lập tức xoay người bước nhanh trở về.
Từ điểm xuất phát đến chỗ cần đến, cô đi mất hơn hai mươi phút. Lúc về trong tay cô không có túi rác, nên gần như là chạy về.
Nhưng mà chạy có nhanh đến mấy, cũng không nhanh bằng mây đen giăng đầy.
Từng giọt mưa rơi xuống đỉnh đầu Hạ Chi.
Hạ Chi giơ tay sờ lên, đầu ngón tay đụng phải nước mưa ướt át, cô liền bước nhanh hơn.
Hai giọt, ba giọt, bốn giọt…
Cơn mưa hè tới vừa vội vừa nhanh, đoạn đường này trong công viên lại không có chỗ trú nữa, chờ Hạ Chi chạy về tới nơi thì tóc đã ướt đẫm.
Chỗ bọn họ ăn đã không còn bóng người.
Hạ Chi nhìn công viên vắng vẻ, liền vội vàng chạy tiếp về phía trước. Cơ thể bị nước mưa xối ướt nhem, cô tránh ở một cái đình nhỏ trong công viên.
Cũng may điện thoại để trong túi xách đeo bên người, bên ngoài có bao da chống đỡ, lại được Hạ Chi cố ý che chắn nên không bị ướt.
Hạ Chi lấy điện thoại di động ra, sau khi mở khóa màn hình, thì ngón tay đang gõ màn hình đột nhiên ngừng lại.
Cô nhớ ra trong đội ngũ dã ngoại lần này, ngoài Tống Tuyết và Liễu Na thì trong điện thoại của cô chẳng có thông tin liên lạc của người nào khác.
Tống Tuyết đã đến bệnh viện, Hạ Chi lại không muốn liên lạc với Liễu Na…
Trong công viên có nhiều cây cối màu xanh, nhiệt độ không khí thấp hơn trong nội thành một chút. Trời vốn đang rất mát mẻ, hiện tại vì có mưa nên lạnh buốt.
Hạ Chi vẩy tóc, nhảy tưng tưng tại chỗ. Cô vẩy nước trên người đi, sau đó ấn mở điện thoại, gọi cho Tống Tuyết.
Tống Tuyết không nhận điện thoại, chắc là đang gặp bác sĩ.
Hạ Chi không thể không biết ngượng mà gọi cuộc thứ hai, đành phải ôm điện thoại ngồi đợi mưa tạnh trong đình.
Cơn mưa này đến nhanh, hẳn là ngừng cũng nhanh nhỉ, hi vọng nó ngừng lại sớm vì lát nữa cô còn phải đón xe về trường, chắc là sẽ không quá trễ.
Danh Sách Chương: