Hạ Chi nhìn chiếc like duy nhất trên Wechat, thật sự là xóa cũng không phải, mà không xóa cũng không phải. Cuối cùng, Hạ Chi vẫn mặt dày quyết định để lại vòng bạn bè, đồng thời còn mặt dày không biết liêm sĩ hơn mà chụp màn hình lưu lại làm kỷ niệm. Ngộ nhỡ đại thần lấy lại like thì sao, đây chính là chứng cứ chứng minh đại thần từng like đấy!
Nhìn chiếc like rồi cười ngây ngô nửa ngày, Hạ Chi lại nhịn không được mà ấn vào giao diện tin nhắn Wechat của Thẩm Việt.
Khúc phổ và khúc gốc đều đã gửi cho Thẩm Việt, bây giờ giữa hai người không còn chủ đề để trò chuyện tiếp. Nội dung trong giao diện tin nhắn Wechat vẫn dừng lại ở nội dung lúc trước, có điều dù chỉ như thế thì trong lòng Hạ Chi vẫn thật vui vẻ.
Cô lại không am hiểu ngôn từ, có nói thêm nữa cũng không biết nói cái gì, dừng ở đây là được.
Thấy thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi học, Hạ Chi vội vàng nhấn tắt giao diện Wechat, sau đó tìm dây sạc để sạc pin cho điện thoại.
Hạ Chi để điện thoại lên trên kệ bên cạnh, mầm nhỏ ở sát bên điện thoại. Cất điện thoại xong, lại sờ chậu cây, cô nhắm mắt lại với tràn đầy mong đợi vào ngày mai, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Thời tiết ngày hôm sau rất đẹp, sáng sớm, ánh nắng đã chiếu từ ngoài cửa sổ vào.
Giường của Hạ Chi gần hành lang, phần chân lộ ra ngoài chăn bị mặt trời chiếu vào hơi nóng. Cô từ từ mở mắt, kéo một đoạn rèm giường, nhìn ra bên ngoài.
Cô xác định đồng hồ báo thức đã kêu, nhưng có hai người trong phòng ngủ vẫn đang ngủ say.
Ánh nắng tươi đẹp như thế, chính là thời điểm tốt để ngủ nướng rồi!
Được nghỉ mấy ngày, mọi người đều lười nhác, lại lần nữa cảm thấy chuyện đi học vào sáng sớm là chuyện thống khổ dường nào.
Cuối cùng vẫn là Hạ Chi tiên phong, Hàn Dung và Chu Lệ nghe được tiếng động Hạ Chi rời giường, cũng ngáp dài theo xuống.
Khoa Mỹ thuật và khoa Kế toán ở hai hướng khác nhau, ngày thường là Hàn Dung và Chu Lệ một nhóm, Hạ Chi với Liễu Na một nhóm. Nhưng hôm nay sau khi ba người tách ra, thì chỉ còn lại một mình Hạ Chi.
Mới đầu Hạ Chi vẫn chưa có cảm giác gì, một mình thì một mình, đã lớn rồi, đâu còn sợ lạc đường nữa.
Nhưng từ khi những người đi trước mặt cô quay đầu lại nhìn cô đến lần thứ ba, thì Hạ Chi cuối cùng vẫn mất tự nhiên mà cúi đầu để tránh những ánh mắt tìm tòi kia.
Tuy rằng lúc chiến trên diễn đàn rất hả hê và vui, nhưng Hạ Chi vẫn tưởng có bài đăng thứ hai và thứ ba ngăn cản, chứ đâu ngờ sức ảnh hưởng vẫn lớn như vậy, người qua đường giáp bình thường như cô mà cũng có tỉ lệ quay đầu nữa.
Hào quang trên đỉnh đầu, lại liên tục không ngừng có người qua đường quay đầu dò xét, mặt Hạ Chi đầy mồ hôi lạnh đi vào lớp học.
Kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc, môn đầu tiên của ngày mới lại là học chung, mấy chữ “Khủng hoảng quan hệ xã hội” thật to treo trên bản trắng, hoàn toàn phù hợp với tâm tình của Hạ Chi lúc này.
Lớp quan hệ xã hội không phải môn chuyên ngành, nhưng cũng rất thực dụng. Giáo viên bộ môn lên lớp tất nhiên rất am hiểu xử lý quan hệ xã hội, cho nên xử lý quan hệ giữa giáo viên với sinh viên lại càng là hạ bút thành văn.
Do đó, tuy rằng lúc học môn này ở trên lớp rất nghiêm túc, lúc giao bài tập thì rất nặng nề, lúc giảng bài cũng rất nghiêm khắc, nhưng khi đánh giá sinh viên lại không làm khó, mọi người rất thích giáo viên có tài ăn nói rất giỏi này.
Hạ Chi tới hơi trễ, vị trí tốt hàng sau đã bị chiếm hết, chỉ còn nơi dễ bị để mắt tới ở ba hàng đầu là có chỗ trống.
Bất đắc dĩ, Hạ Chi đành phải tùy tiện tìm chỗ để ngồi. Cô vừa mới ngồi xuống, thì hướng bên trái liền có ba, bốn nữ sinh đang đi tới. Chỉ một lúc sau, tiếng trò chuyện quen thuộc truyền đến từ bên cạnh, Hạ Chi phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy Liễu Na đang chen chúc ngồi xuống với bạn cùng lớp.
Thấy Hạ Chi nhìn sang, Liễu Na cũng nhìn thoáng qua phía cô.
Biên độ động tác quay đầu của Liễu Na rất lớn, mấy nữ sinh vây quanh cô ta tự nhiên cũng đều nhìn sang phía Hạ Chi.
Dù sao trước đây cũng là quan hệ bạn cùng phòng thân thiết, nên Hạ Chi đều có quen biết với mấy nữ sinh cùng lớp Liễu Na. Nếu là ngày trước, chỉ sợ Hạ Chi cũng là một thành viên trong nhóm đó, nhưng hôm nay lại giống như ranh giới Sở Hán vậy, phân biệt rõ ràng.
Ánh mắt hai bên đụng nhau giữa không trung, lại nhanh chóng tách ra. Sau đó thì người nào làm việc của người ấy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng một lúc sau, Hạ Chi liền nghe thấy có người thảo luận về điểm thi giữa kỳ lần này.
Hạ Chi với Liễu Na nằm trong danh sách đứng đầu của toàn khoa, đương nhiên không thể bị xem nhẹ. Hạ Chi nghe thấy mình bị nhắc tới thường xuyên, cũng liên tục đổ mồ hôi lạnh trong lòng.
Lúc có một nữ sinh nhìn hơi quen mắt, nhưng Hạ Chi lại hoàn toàn không quen biết đi đến trước mặt Hạ Chi, Hạ Chi lại càng căng thẳng đến mức trực tiếp nắm chặt nắm đấm mà nhìn cô ta.
Nữ sinh thấy hai nắm đấm của Hạ Chi, bước chân hơi ngừng lại, mới nhỏ giọng nói: “Bạn học Hạ Chi?”
“Hả?” Hạ Chi sững sờ, nhanh chóng mở tay ra. Sau đó vì để che giấu mà cô thả tay từ trên mặt bàn xuống, mất tự nhiên đặt ở trên đầu gối, “Có chuyện gì không?”
“Là thế này, hôm qua trường có công bố điểm thi giữa kỳ, mình thấy điểm các môn của bạn đều rất cao, điểm môn quan hệ xã hội là cao nhất.” Nữ sinh đó nói, “Mọi người đều cảm thấy bài thi lần này rất khó, được điểm max gần như là chuyện không thể, bạn làm thế nào vậy?”
“Mình. . .” Hạ Chi lập tức mắc kẹt.
Mình cũng không biết sao mình làm được nữa!
Thi giữa kỳ không phải kỳ thi quan trọng gì, có ôn tập thì bay qua tầng trời thấp cũng không khó. Lúc thi Hạ Chi nhận ra mình đã làm hết cả đề, liền thấy yên tâm, tất nhiên khi thi xong cũng ném những thứ này lên chín tầng mây.
Lúc ấy trái tim của cô đã bay đến công viên Bích Hồ vì muốn được gặp đại thần, làm gì nhớ nổi đề thi hay đáp án gì đó nữa.
“Thật ra mình thấy đề thi đều đã được giáo viên nói qua lúc học, chỉ cần bình thường có nghe giảng, có làm bài tập về nhà, trước khi thi có ôn tập một chút, thì về cơ bản sẽ không có vấn đề gì quá lớn.” Hạ Chi đành phải ấp úng.
“Bọn mình đều làm thế, quan trọng là làm thế nào đạt được điểm cao như bạn kìa?” Nữ sinh đó hỏi đến cùng.
Thấy Hạ Chi chậm chạp không trả lời, nữ sinh đó lại nói: “Đúng rồi, đây là đáp án lúc đó của mình, bạn xem giúp mình có khác đáp án của bạn không, rốt cuộc là mình bị trừ điểm ở ở chỗ nào? Không chỉ có mình, mà mấy bạn bên kia cũng rất tò mò. . .”
Nữ sinh đó nói xong, liền dùng ngón tay chỉ ra đằng sau. Hạ Chi vừa quay đầu lại, liền thấy có vô số người đang nhìn mình.
Dù sao cũng là hàng đầu tiên, vốn đã dễ thấy, hiện tại có người đến hỏi chuyện thành tích học tập của người đứng đầu toàn khoa, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt. Những người không liên quan, sự chú ý đều bị hấp dẫn đến đây.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Hạ Chi không chỉ đổ mồ hôi lạnh trong lòng, mà gần như mồ hôi đã lấm tấm rỉ ra trên trán.
Nữ sinh đó đã nói vậy, Hạ Chi đành phải khẽ gật đầu.
Nữ sinh đó vui mừng cười một tiếng, đưa đáp án được kẹp trong vở đến trước mặt Hạ Chi.
Hạ Chi vừa nhìn liền thấy chóng mặt, thiếu chút nữa là bất tỉnh nhân sự luôn.
“Cái này. . . chọn và đoán đề. . . bạn nhớ kỹ thế à?” Hạ Chi nói.
“Đúng đó, cậu xem có hiểu không?”
Đương nhiên là không hiểu rồi!
Hạ Chi nói: “Xin lỗi nhé, mình thi xong thì nộp bài luôn chứ không có viết đáp án lại, bây giờ mình hoàn toàn không nhớ nổi nội dung thi lúc đó, nên không có cách nào cho cậu đáp án đúng.”
“Thế à.” Nữ sinh đó
hơi thất vọng, nói, “Vậy bạn có nhớ đáp án câu hỏi lớn không?” “Vẫn có chút ấn tượng.” Hạ Chi nói.
“Mình không viết đáp án câu hỏi lớn, nhưng mình vẫn còn nhớ mình viết cái gì. Bây giờ mình nói cho bạn, bạn so sánh với mình chút được không?” Nữ sinh đó nói.
“Được. . . rồi.”
Nữ sinh đó lập tức ngồi xuống cạnh Hạ Chi rồi nói liên tục. Bởi vì nguyên nhân khẩu ngữ, có lúc khó tránh khỏi hơi lẫn lộn trật tự từ, Hạ Chi lắng nghe, sau khi nghe xong thì cũng đơ ra.
Không phải cô nghe không hiểu, mà chỉ là nghe như thế này. . . thì hình như cũng không khác đáp án của cô là mấy?
“Mình thấy hai đáp án của bạn với mình không khác nhau lắm, có thể chi tiết sẽ hơi khác, nhưng hẳn sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến điểm số.” Hạ Chi không thể làm gì khác hơn nên nói.
“Vậy sao điểm mình thấp mà điểm bạn lại cao như thế. . .” Nữ sinh đó chán nản nói.
Hạ Chi cũng không thể giải thích được chuyện này, đành phải cười xấu hổ.
Đúng lúc này, một nữ sinh đi cùng Liễu Na bỗng nhiên nói: “Các cậu nói xem, có phải có người gian lận hay không đây.”
Hạ Chi bên này vừa nói xong , bên kia liền nhắc đến đề tài này, thật sự là nhạy cảm. Không chỉ Hạ Chi, mà gần như toàn bộ mấy người đang chú ý đến Hạ Chi cũng bị lời của cô ta hấp dẫn.
“Suỵt, nhỏ giọng chút đi.” Liễu Na nói.
“Ối dào, sợ gì chứ, thời đại này, ai mà không gian lận cơ chứ.” Nữ sinh kia vẫn vô tư nói, “Chẳng qua có vài người thủ đoạn gian lận cao siêu, thi gần max điểm, lại có vài người tương đối thành thật, không dối trá mà thôi.”
Liễu Na nói: “Tớ tin Hạ Chi không gian lận.”
Hạ Chi: “. . .”
Thế mà cố tình giáo viên quan hệ xã hội lại đến vào lúc này, mọi người vội vàng ai về chỗ nấy, Hạ Chi cũng không tìm được cơ hội phản bác.
Giáo viên quan hệ xã hội là một phụ nữ tuổi chừng ba mươi, mặc dù lớn hơn mười tuổi so với đám người Hạ Chi, nhưng nhìn lại rất trẻ và có sức sống. Nếu không nói cô ấy là giáo viên, thì hầu hết mọi người đều sẽ cho rằng cô ấy cũng là một sinh viên.
Thấy tất cả đã ngồi xuống, giáo viên đi đến bục giảng rồi mở ppt*. Một giây sau, bảng điểm thi giữa kỳ lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
(*Ppt: phần mềm thuyết trình trang chiếu.)
“Đã có điểm thi giữa kỳ, kết quả vượt qua dự kiến của tất cả mọi người, bao gồm cả giáo viên bọn tôi cũng bị giật mình.” Giáo viên quan hệ xã hội cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng, “Môn quan hệ xã hội không phải môn chuyên ngành của các bạn, cho nên khung điểm cũng không giống. Thật đáng tiếc, giáo viên có quyền tương đối lớn, lần thi giữa kỳ này, đánh giá của giáo viên chiếm năm mươi phần trăm, điểm chuyên cần chiếm năm phần trăm, còn lại bốn mươi lăm phần trăm chính là điểm lý thuyết của các bạn.”
Thì ra là thế. . .
Tất cả mọi người đều giật mình, nữ sinh vừa nãy mới hỏi đáp án của Hạ Chi lập tức ảo não cúi đầu xuống.
Nhìn ra được điểm lý thuyết của cô ta không thấp, tiếc mà bình thường hay trốn học hoặc đến trễ, chắc đã bị giáo viên nhớ mặt từ lâu, nên đợi đến lúc này mới cho một bài học.
“Đề thi lần này cũng không khó, tin rằng hầu hết các bạn đều có thể nhìn thấy nó trong sách giáo khoa hoặc bài tập mà tôi hay giao cho các bạn. Liên quan tới điểm đánh giá của giáo viên, cá nhân tôi áp dụng tỉ lệ là, biểu hiện trên lớp và bài tập về nhà sẽ chiếm một nửa, nếu mọi người có thắc mắc gì thì học xong có thể tới hỏi tôi.” Giáo viên quan hệ xã hội lưu loát nói xong, liền nhìn thẳng về phía Hạ Chi, “Hạ Chi.”
“Có!” Hạ Chi giật mình, vội vàng đáp.
“Có ngại nếu tôi chiếu bài tập của bạn cho mọi người xem không?” Giáo viên quan hệ xã hội nói.
Hạ Chi lập tức lắc đầu: “Xin cô cứ tự nhiên ạ.”
Giáo viên quan hệ xã hội lập tức lấy mấy phần bài tập từ trong kẹp văn kiện ra. Các câu hỏi trong bài tập về nhà đã xuất hiện trong đề thi, mà đáp án của Hạ Chi lại tốt nhất cả lớp.
Lúc trước giáo viên đã từng khen Hạ Chi rồi, nhưng vì môn này không phải môn chuyên ngành, nên bình thường mọi người ít khi để ý, nghe xong thì bỏ qua, kể cả bản thân Hạ Chi cũng không hề để ở trong lòng. Không ngờ mấy câu này lại có trong đề thi, Hạ Chi như vẽ hồ lô, viết đáp án lúc trước vào, tự nhiên lấy được điểm số siêu cao.
“Lần cuối tôi đọc được bài tập viết đẹp như vậy, là vào năm ngoái.” Mở bài tập của Hạ Chi ra xong, giáo viên nhìn như vô tình nói, “Biết Thẩm Việt không?”
Toàn bộ nữ sinh ra sức gật đầu, Hạ Chi không chỉ điên cuồng gật đầu, còn vô thức đụng vào điện thoại, trong đây còn có chiếc like của đại thần đây nè ~
“Thẩm Việt là người đầu tiên, bạn là người thứ hai.” Giáo viên quan hệ xã hội cầm bài tập trong tay, quơ quơ về phía Hạ Chi, cười nói, “Hai người các bạn đều rất giỏi.”
Mặt Hạ Chi lập tức đỏ lên, có hơi xấu hổ bèn cúi đầu xuống, nhưng trong lòng thì mừng như điên, còn thiếu ôm mặt nhảy tưng tưng rồi cho giáo viên một cái ôm thôi.
Cô giáo thật tinh mắt! Em cũng cảm thấy em với đại thần không tệ đâu ha ha ha ha ha ha.
Có giáo viên tự chứng nhận thực lực của Hạ Chi, thậm chí còn nâng cao đến độ cao của đại thần, nên không còn ai nghi ngờ thành tích của Hạ Chi nữa, học môn tiếp theo cũng rất vui vẻ.
Danh Sách Chương: