Đồng hồ báo thức vừa reo, Hạ Chi liền dậy ngay. Tối qua quá hưng phấn nên cả đêm cô đều ngủ không ngon. Giờ dậy rồi, cô càng tỉnh táo, hoàn toàn không có ham muốn nằm ỳ.
Vừa khéo sáng nay đầy tiết, Hạ Chi dứt khoát dậy luôn, xuống lầu thật sớm.
Không có nhiều người dậy vào lúc này, Hạ Chi đi một đường từ phòng ngủ đến cổng túc xá mà chẳng gặp ai.
Bởi vậy lúc này mà có người đứng bên ngoài cổng ký túc xá, liền có vẻ đặc biệt nổi bật.
Càng chưa nói dù người này đứng trong đám người, cũng là hạc giữa bầy gà.
Hạ Chi liếc mắt là thấy Thẩm Việt ngay, cố tình Thẩm Việt cũng đang nhìn về phía cô. Ánh mắt hai người vừa giao nhau, Hạ Chi có muốn chạy cũng không còn kịp.
Ánh nắng ban mai tươi đẹp rọi xuống, con đường sạch sẽ, lá xanh ngày hè. Thẩm Việt mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt đẹp trai và ánh mắt dịu dàng, còn mềm mại mê người hơn cả bức tranh sơn dầu.
Hạ Chi đành rề rề rà rà đi tới.
“Anh… ở đây… làm gì thế?”
Thẩm Việt nhấc cánh tay đang cầm bữa sáng lên: “Tôi đang theo đuổi em.”
Hạ Chi: “! !”
** ***
“Hạ Chi, Hạ Chi!” Người ngồi sau dùng bút chọc Hạ Chi một cái.
“Hả?” Hạ Chi lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu liền thấy giáo viên đang nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm.
“Lên giải đề đi.” Giáo viên nói.
Hạ Chi cứng ngắc đứng lên, quay đầu quét một vòng khắp lớp, quả nhiên thấy không ít người đều dùng ánh mắt thông cảm mà nhìn cô.
Trong lớp đại học, kiểu thầy cô sẽ gọi bất kỳ một cái tên nào để họ lên bảng giải đề đã không còn nhiều lắm, nhưng vẫn luôn có mấy thầy cô thích làm vậy.
Hạ Chi di chuyển bữa sáng chưa ăn ở trước mặt một chút, để tránh không cẩn thận bị rơi xuống, sau đó mới lên bục giảng.
Cũng may cô biết làm đề này, mà bài thi của cô lại được max điểm, nên đáp án của đề này nhất định là đúng.
Hạ Chi vừa nhìn đề, vừa nhanh chóng giải. Sau khi viết ra đáp án hoàn chỉnh, cô bèn quay đầu nhìn giáo viên. Giáo viên khẽ gật đầu với cô, lúc này Hạ Chi mới thở ra một hơi, trở về chỗ ngồi của mình.
“Cậu làm gì thế, cứ nhìn chằm chằm bữa sáng ngẩn người cả sáng. Trước khi giáo viên chưa vào, cậu cũng không lén ăn đi.” Người bàn sau thấy Hạ Chi hoảng hốt ngồi xuống, bèn nhỏ giọng nói.
Đại thần đưa, cô không nỡ ăn đâu.
Hạ Chi cười với cô ấy, rồi tiếp tục ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm bữa sáng ngẩn người.
Tận đến khi chuông hết giờ vang lên, Hạ Chi mới cầm bữa sáng đi ra khỏi phòng học, ra ngoài tìm một góc không có ai rồi ngồi xuống.
Để lâu nên bữa sáng đã hơi nguội, nhưng Hạ Chi vẫn ăn. Cũng không biết có phải vì tự mang bộ lọc hay không, vậy mà cô cảm thấy nó còn ngon hơn bình thường.
Hạ Chi cắn từng miếng, nhai kỹ nuốt chậm. Tận đến khi chuông vào học vang lên, cô mới ăn xong, sau đó đi về phòng học.
Giáo viên vẫn chưa vào nên Hạ Chi dọn dẹp lại mặt bàn một chút, tiện tay ấn điện thoại một cái, một tin nhắn mới xuất hiện trên giao diện điện thoại.
Bên cạnh láng máng có người đang thảo luận chuyện hội sinh viên, Hạ Chi ấn mở Wechat, quả nhiên nhìn thấy thông báo gửi lên nhóm của hội sinh viên, nói là trưa nay sẽ họp ở phòng đa truyền thông trong tòa nhà Minh Nghi vào lúc mười hai giờ rưỡi. Cuộc họp lần này rất quan trọng, hi vọng tất cả thành viên đều có mặt.
Tuy rằng Hạ Chi là thành viên của hội sinh viên, nhưng từ trước đến nay cô đều làm cá muối. Nói chung, hội sinh viên có rất nhiều cuộc họp lớn nhỏ, nhưng cơ bản đều dựa trên các khoa. Lấy giọng điệu thế này để yêu cầu tất cả thành viên tham dự cuộc họp tại hiện trường thường rất ít. Hạ Chi chỉ từng tham dự một lần, chính là khi tham gia nghi thức chào đón lúc mới gia nhập hội sinh viên. Thông thường, lần họp buộc nhiều người tập hợp một chỗ như thế này, thường sẽ là lễ tốt nghiệp năm tư mới đúng, kết quả là cuộc họp lại được mở vào thời điểm này.
Hơn nữa còn là mười hai giờ trưa, thời gian gấp gáp như thế rất dễ dẫn đến phần nhiều thành viên sẽ vắng mặt, nên người phụ trách của hội sinh viên không có khả năng không cân nhắc đến điểm này.
Bỗng nhiên, Hạ Chi nghĩ đến một chuyện, lập tức rõ ràng.
Lớp buổi sáng nhanh chóng kết thúc, Hạ Chi vội vàng ăn xong bữa trưa rồi đến tòa nhà Minh Nghi. Cô tính toán thời gian rất chuẩn, lúc có mặt cũng vừa đúng mười hai giờ hai mươi, không sớm cũng không muộn.
Trong phòng đã tập trung không ít người, mặc dù Hạ Chi có thấy gương mặt quen thuộc, nhưng đều là người cô không muốn gặp cho lắm. Thế nên cô không qua đó để tham gia náo nhiệt, mà tìm chỗ trong góc nhất rồi ngồi xuống.
“Hạ Chi tới rồi kìa.”
“Là cậu ta lần trước…”
“Ai mà ngờ…”
“Bình thường hoàn toàn không nhìn ra luôn, bất ngờ thiệt…”
Mặc dù đã ngồi vào trong góc, nhưng sau khi vào cửa Hạ Chi vẫn bị người khác nhìn thấy. Hạ Chi nghe thấy có người nhắc đến tên mình, sau đó bọn họ nói gì thì cô chẳng nghe được gì cả, nhưng dựa vào ngôn ngữ tay chân lúc bọn họ thảo luận, còn có vài ánh mắt thỉnh thoảng ném tới, Hạ Chi liền chắc chắn chủ đề mà bọn họ đang thảo luận tuyệt đối có liên quan tới cô.
“Các cậu đang nói gì mà kích động dữ vậy.” Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến. Hạ Chi ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Lý Hâm đã lâu không gặp xuất hiện trước mặt đám người kia.
Lúc này Hạ Chi mới nhớ ra, Lý Hâm cũng là người của hội sinh viên, còn khá nổi tiếng.
Mấy người đang thảo luận quay đầu liếc nhìn Hạ Chi, thấy Hạ Chi cũng đang nhìn về phía bọn họ liền vội vàng nói: “Chẳng có gì cả, bọn tôi đang nói đến chuyện ăn tối thôi.”
“Nhưng tôi vừa nghe các cậu nói đến chuyện thi giữa kỳ mà.” Lý Hâm nói.
“Tâm sự xí ấy mà.” Một người khác nói.
“Chuyện mấy người bị khuyên nghỉ học trong kỳ thi giữa kỳ ấy, các cậu đã nghe chưa?” Lý Hâm nói.
Tuy rằng trường học đã cố gắng giữ bí mật, nhưng chuyện này liên đới đến bảy, tám ngươi, tất cả còn đều là người của hội sinh viên. Đám sinh viên lại rất bà tám, căn bản không giấu tin được, sớm đã có người từng nghe được chuyện kỳ thi giữa kỳ, nhưng đều không rõ cụ thể ra sao. Thấy Lý Hâm đi thẳng vào vấn đề, mọi người lập tức tò mò mà nhìn anh ta.
“Hình như có người gian lận, còn rất nghiêm trọng.”
“Cuộc họp lần này có liên quan đến chuyện đó không nhỉ?”
“Lý Hâm, có phải cậu biết gì đó rồi không?”
Lý Hâm khẽ gật đầu, cúi xuống thì thầm với bọn họ.
Khoảng cách giữa bọn họ và Hạ Chi khá xa, tiếng nói chuyện lại cố ý đè thấp, Hạ Chi căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói gì. Dù gì cũng không nghe được, Hạ Chi trái lại lại bình tĩnh hơn. Cô ngồi tại chỗ của mình, chờ thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Mãi đến khi có nhiều người tới lớp đa truyền thông, thì nhóm người túm tụm lại nói chuyện với Lý Hâm ban nãy cũng tách ra, cùng chào hỏi trò chuyện với những người khác. Trong lúc vô hình, có một loại tin đồn mà mọi người ngầm hiểu với nhau lặng lẽ lan tràn khắp phòng.
“Tôi nói này, Lý Hâm, anh đã không biết tình hình, thì nên ngậm miệng lại đi.” Đúng lúc này, giọng Tống Tuyết bỗng nhiên truyền đến.
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Tống Tuyết đã chung một chỗ với Lý Hâm từ lúc nào. Lý Hâm ngồi hàng trước, Tống Tuyết ngồi ghế trước anh ta một hàng, đang một tay chống bàn từ trên cao nhìn xuống anh ta.
Tư thế của hai người quá không bình thường, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.
Lý Hâm phát hiện khí thế của mình đã hoàn toàn bị Tống Tuyết nghiền ép, mặt lập tức đỏ lên: “Tôi nói gì, có liên quan đến cô à? Sao cô thích xen vào chuyện của người khác thế?”
“Anh nói chuyện có liên quan tới tôi, mà tôi có thể mặc kệ à?” Tống Tuyết nói, “Chuyện khác tôi không thèm xen vào, nhưng lần dã ngoại ở công viên trước đó là tôi tổ chức, anh lại không đi, thì lấy đâu ra tin tức, hả?”
Lý Hâm nhìn quanh bốn phía rồi hít sâu một hơi, bỗng nhiên cười nói: “Tống Tuyết này, Trần Kiến Thụy bị khuyên nghỉ học, vị trí trưởng ban tổ chức quả thực đang để trống, nhưng đâu chắc là cô có thể lên làm, tôi khuyên cô đừng quá đắc ý mà quên mình.”
“Buồn cười thật đấy.” Tống Tuyết nói, “Anh nói như kiểu, Trần Kiến Thụy bị khuyên nghỉ học cứ giống như tôi rất rất vui tay vui mắt hay sao ấy.”
“Ai chẳng biết cô với Trần Kiến Thụy là bằng mặt không bằng lòng chứ.” Lý Hâm nói ngay, “Cậu ấy và Liễu Na phải gánh toàn bộ trách nhiệm hôm dã ngoại, lại đụng tới chuyện gian lận lần này, nên hai người bọn họ mới bị khuyên nghỉ học, đến bằng cấp cũng bị mất. Nếu không có những chuyện liên tiếp, sao trường học lại xử phạt nặng thế được.”
“Trần Kiến Thụy không gánh trách nhiệm hôm dã ngoại, chẳng lẽ là tôi nên gánh à?” Tống Tuyết nhướng mày, “Đang ngồi đây có không ít người cũng tham gia hoạt động ngày đó, đến cùng là xảy ra chuyện gì thì mọi người đều biết rõ trong lòng. Lý Hâm anh lại không tới hiện trường, anh có tư cách gì mà đánh giá chuyện này hả?”
Thấy hai người hình như thật sự muốn ầm ĩ lên, có người hòa giải bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, hai người các cậu đừng ồn ào nữa, sắp họp rồi đấy.”
“Không phải họp sẽ nói về vấn đề này à?” Tống Tuyết lạnh mặt nói, “Chuyện là Lý Hâm khơi mào trước, phải để anh ta nói rõ ra cho tôi mới được, bằng không tôi không đảm nhận nổi những tội danh anh ta nói đâu.”
Người bên cạnh thấy dáng vẻ của Tống Tuyết giống như là tức giận thật, thì cũng không dám nói gì.
Bất luận là Lý Hâm hay Tống Tuyết, đều khá có tiếng nói ở hội sinh viên. Gần đây Trần Kiến Thụy bị mất chức, Tống Tuyết ôm quyền lực vào tay, cố tình năng lực của cô ấy còn rất mạnh, nên có không ít người rất phục cô ấy, lúc này đương nhiên sẽ không để Tống Tuyết tìm chuyện không thoải mái.
Mà hai người này trước đó còn có nhân duyên không tệ, hiện tại một nam một nữ cãi nhau, ai biết là chuyện gì. Mọi người là người trưởng thành, có thể vào được hội sinh viên càng là người lọc lõi, nên ở tình huống chưa rõ ràng tuyệt đối không thể tùy tiện nhúng tay.
Lý Hâm thấy không ai khuyên nữa, lập tức tiến thoái lưỡng nan. Trước đây địa vị của Tống Tuyết ở hội sinh viên không bằng anh ta, còn gắng gượng đồng ý giả vờ làm bạn gái anh ta, giờ mới chớp mắt mà Tống Tuyết đã cưỡi lên đầu anh ta rồi. Trước mặt nhiều người mà bị hung hăng nghiền ép như thế, Lý Hâm nào chịu nuốt trôi cơn tức này.
“Tôi không tham gia dã ngoại, nhưng chỉ cần nhìn người của cô sắp xếp, là biết cô không có ý tốt.” Lý Hâm nói, “Cô biết rõ Liễu Na vừa xảy ra mâu thuẫn với Hạ Chi xong, lại để hai cô ấy tham gia hoạt động, còn mình nửa đường liền chạy mất dạng. Cô nói tác phong làm việc như thế của mình, có thể khiến người ta yên tâm được à?”
Tống Tuyết gần như bật cười: “Liễu Na nói với anh như vậy?”
“Đúng.” Lý Hâm nói, “Tôi mặc kệ giữa các cô có ngoằn ngoèo gì, có quá trình thế nào, nhưng dù sao hoạt động ban đầu là do cô tổ chức, mà cuối cùng xảy ra bất trắc khiến Trần Kiến Thụy phải gánh trách nhiệm cũng là sự thật, Trần Kiến Thụy đã vì sai lầm của anh ta mà trả giá cao. Tống Tuyết, không phải cô nên nghĩ lại bản thân mình chút sao? Đừng nói cái gì mà bất ngờ, ngoài ý muốn nữa, không xử lý được những tình huống khẩn cấp như thế, là do vấn đề năng lực của cô thôi.”
“Chỉ là ghen tuông giữa nữ sinh, cuối cùng lại ồn ào đến thế này. Cô với Hạ Chi cùng phe giành được phần thắng, không cảm thấy các cô làm người quá cạn tàu ráo máng à?”
Hạ Chi nằm không cũng ăn đạn một cách khó hiểu: “…”
Tống Tuyết tức quá bèn cười: “Cho nên anh đây là đang bất bình thay Liễu Na, cảm thấy Trần Kiến Thụy và Liễu Na không có trách nhiệm trong chuyện dã ngoại ở công viên, hay là cảm thấy trộm đề thi giữa kỳ để gian lận thì không nên bị khuyên nghỉ học đây?”
Tống Tuyết vừa nói dứt, xung quanh liền xôn xao.
Mọi người đều biết chuyện gian lận, nhưng là chuyện trộm đề thi thì đến giờ mới biết.
Tin đồn nội bộ cứ thế bị ném ra, Tống Tuyết lại không hề hốt hoảng: “Bất kể là dã ngoại công viên hay vụ gian lận kỳ thi giữa kỳ, đều là nhà trường tự mình tiếp nhận điều tra rõ sau đó đưa ra cách xử lý. Anh đây không phải đang chất vấn tôi, mà là đang chất vấn nhà trường đấy, không bằng chờ lát nữa hội trưởng và các trưởng ban tới, anh hãy cùng thảo luận với bọn họ chuyện cách xử lý của lãnh đạo trường có vấn đề đi?”
“Cô!” Lý Hâm bị Tống Tuyết nói mà không phản bác được gì, thì giận đến mức nhiệt độ trên mặt tăng vọt, trên mắt kính đã có một lớp sương mỏng.
“Còn nữa, phe của tôi với Hạ Chi thắng được, là bọn tôi dùng sự vất vả của mình để đổi lấy. Người ta hạng nhất khoa kế toán, anh ước lượng sức nặng của mình xem, mà tôi nhớ hình như kỳ thi lần này anh ở ngoài năm trăm người khoa các anh thì phải nhỉ?” Tống Tuyết nói.
Thấy Lý Hâm quân lính tan rã, người bên cạnh vội vàng nói: “Hai người các cậu cũng đừng ầm ĩ nữa, ở trước mặt nhiều người như vậy, khó nhìn lắm.”
“Lý Hâm này, không phải trước đây cậu có quan hệ rất tốt với Hạ Chi hả, cậu nói Hạ Chi ở trước mặt mọi người như thế, chẳng phong độ chút nào đâu.”
“Lý Hâm, cậu bao tuổi rồi mà còn cãi nhau với con gái thế.”
“Tống Tuyết, cậu cũng bớt nói hai câu đi, đã bảo muốn làm thục nữ mà.”
Tống Tuyết nói: “Vậy phải xem là ai mới được, ở trước mặt đại thần mới phải thục nữ, còn ở trước mặt người nào đó ấy mà…”
“Hạ Chi nhanh tới khuyên hai người kia đi.”
“Hạ Chi, ngồi ở góc đó làm gì, tới đây.”
Bởi vì nội dung nói chuyện có dính đến Hạ Chi, mà vừa khéo cô lại là nhân vật trung tâm trong các loại tin bà tám gần đây, nên có không ít người lập tức nhìn về phía Hạ Chi, muốn cô tới khuyên họ một câu.
Hạ Chi đã nhìn Lý Hâm không vừa mắt từ lâu, mà quan hệ giữa cô với Tống Tuyết lại không tệ. Giờ Tống Tuyết đang chiếm ưu thế, Hạ Chi đương nhiên sẽ không lắm lời nữa. Cô xua tay, cười một cái với Tống Tuyết trước, sau đó đảo mắt đến người Lý Hâm: “Tôi với anh ta không có gì đáng nói hết.”
Mặt Lý Hâm tái xanh liếc nhìn Hạ Chi, cười lạnh một tiếng nhưng không nói tiếp nữa.
“Hai người các cậu cãi nhau hả? Hạ Chi, Lý Hâm, không phải trước đó quan hệ giữa các cậu rất tốt hay sao?”
Có người trêu ghẹo Lý Hâm: “Lý Hâm, ghê thật đấy, Tống Tuyết, Hạ Chi, Liễu Na, lượn giữa ba người đẹp, bây giờ lật thuyền hả?”
Hạ Chi bị câu nói của người này làm cho buồn nôn đến nỗi da gà rơi đầy đất, Tống Tuyết đang nhìn, cũng là vẻ mặt cạn lời. Thế mà cố tình còn không thể phản bác, vì trước đó quả thật hai người đã ở cùng Lý Hâm.
Lý Hâm nghiêm mặt mở miệng: “Đừng nói lung tung, tôi chỉ từng theo đuổi Liễu Na thôi.”
“Vậy các cậu…”
Tống Tuyết thì thôi, có quen biết với mọi người trong hội sinh viên, mà thường ngày cô ấy cũng phụ trách nhiều chuyện, ở cùng ai đó đều có thể là vì công việc. Nhưng Hạ Chi có tiếng là thích ở phòng, mà thời gian đó ngày nào cô với Lý Hâm cũng là khi đi hai người khi về một đôi, lại thêm Liễu Na cứ ở bên cạnh chúc phúc, khiến rất nhiều người thậm chí đều cho rằng hai bọn họ đang quen nhau.
“Từ đầu tới cuối tôi chỉ muốn theo đuổi Liễu Na, là Hạ Chi hiểu lầm thôi.” Lý Hâm dường như nghĩ tới điều gì, thừa cơ nói, “Khiến Hạ Chi
và Liễu Na phát sinh mâu thuẫn, là tôi không đúng. Chẳng qua tôi thực tình cảm thấy Liễu Na là một cô gái rất tốt, đương nhiên tôi tôn trọng quyết định của trường, chỉ là thực sự thấy tiếc cho cô ấy, nên mới mất lý trí như thế.” Nhân duyên của Liễu Na ở hội sinh viên cũng rất khá, nhiều người không hiểu nội tình, chỉ biết Trần Kiến Thụy là thủ phạm chính, còn tác dụng của Liễu Na trong đó rốt cuộc là gì thì lại không rõ lắm. Thậm chí có lời đồn rằng Liễu Na là bị Trần Kiến Thụy làm liên lụy.
Câu này của Lý Hâm nhận được không ít tán đồng của người khác, lập tức cảm thấy dáng vẻ Lý Hâm bị Tống Tuyết chèn ép ban nãy cũng không nhục nhã lắm. Mà ngược lại, họ thấy anh ta rất thâm tình, vì Liễu Na đã nghỉ học mà lật mặt với Tống Tuyết, hết sức chân ái.
Hạ Chi lại nằm cũng trúng đạn lần nữa: “…”
Ngày thường cô sống trong thế giới của mình, kiến thức về kiểu người này, quan hệ giữa người với người và nghệ thuật nói chuyện đều nửa vời. Hôm nay xem như cô được mở rộng tầm mắt rồi, Lý Hâm đã có thể lăn lộn trong hội sinh viên thì quả nhiên không phải ăn chay, dăm ba câu như vậy liền thay đổi cục diện, tốt xấu gì thì chuyện này cuối cùng cũng không kết thúc quá khó coi nữa.
Nhưng chỉ có mình Hạ Chi là thấy buồn nôn, chẳng hiểu sao lại biến thành kẻ tranh giành tình nhân vì Lý Hâm.
“Tôi với Liễu Na quả thực từng xảy ra mâu thuẫn, mọi người ở cùng một phòng túc xá, không thể tránh được gập ghềnh.” Hạ Chi vội vàng nói, “Anh cũng đừng tự trách, không liên quan gì tới anh đây.”
“Nhưng tháng trước ở nhà hàng…” Lý Hâm nói.
Thế mà anh ta còn có mặt mũi nhắc lại ngày đó!
Ngày hôm đó chính là cái chân đau của Hạ Chi, Lý Hâm nhắc đến nó trước mặt nhiều người thế này, Hạ Chi liền quýnh lên, lập tức đứng dậy từ chỗ ngồi.
Có thể là vì nhìn cô quá hấp tấp, khiến không ít ánh mắt của những người nhìn về phía cô lập tức cũng thay đổi.
Hạ Chi vừa định mở miệng phản bác, chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân. Cô quay đầu nhìn, thì thấy Thẩm Việt đi đến.
Phòng đa truyền thông có hai cái cửa sau, Hạ Chi ngồi ở trong góc của hàng cuối. Mặc dù rất khuất, nhưng nếu có người đi vào từ cửa sau là lập tức có thể đứng ngay bên cạnh cô.
Hạ Chi thấy Thẩm Việt thì khẽ giật mình, lập tức hiểu ra, ánh mắt có thay đổi ban nãy của những người kia chẳng có quan hệ gì tới cô cả, thuần túy là vì thấy Thẩm Việt đi vào mà thôi.
“Ngại quá, để cậu chê cười rồi.” Thẩm Việt đứng vững bên cạnh Hạ Chi, người anh cao hơn Hạ Chi cả khúc, làm cho người ta có loại cảm giác yên tâm khó hiểu.
Đừng nói người bên ngoài, đến ngay Hạ Chi cũng nhìn về phía Thẩm Việt với ánh mắt mờ mịt.
Thẩm Việt nói với Lý Hâm: “Vẫn luôn muốn giải thích rõ ràng với cậu, ngày đó thật ra Hạ Chi với tôi có hẹn gặp nhau, nhưng vì cô ấy xấu hổ mới tạo thành hiểu lầm cho cậu.”
Lý Hâm không ngờ còn bị Thẩm Việt chặn chân, khó khăn nói: “Cậu… nhưng hôm đó…”
“Cậu làm vỡ một chai rượu, còn nhớ không?” Thẩm Việt nói.
Sắc mặt của Lý Hâm lập tức thay đổi.
Chai rượu kia hơn mười ngàn tệ, cuối cùng được một người xa lạ không thấy rõ mặt tính thay, thì ra người đó lại là… Thẩm Việt?
“Tôi không phải… lúc ấy…” Lý Hâm gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhưng càng sốt ruột lại càng không biết phải làm sao.
“Hạ Chi nghĩ đến tâm trạng của cậu, nên mới không nói rõ với cậu. Sau đó cô ấy có đến nhà hàng nạp một thẻ bạc trả lại cho tôi.” Thẩm Việt nói, cúi đầu nhìn Hạ Chi bên người mình, “Khách sáo với anh thế làm gì hả?”
Thẻ bạc của nhà hàng bên ngoài trường…
Trong lòng vài người lập tức biết chắc, sợ là giá của chai rượu mà Lý Hâm làm vỡ không rẻ đâu.
Thế mà còn để đại thần tính hộ!
Nhìn Lý Hâm đã gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, lại chẳng nói được gì, thì không cần anh ta nhiều lời, chỉ ngôn ngữ tay chân của anh ta thôi đã bán đứng anh ta rồi.
Ánh mắt của không ít người nhìn Lý Hâm đã lập tức đầy vẻ khinh bỉ.
Thẩm Việt là sự tồn tại ở giữa giáo viên với sinh viên, việc này tương đương với việc một đứa sinh viên làm chuyện ngu xuẩn bên ngoài trường, khiến giáo viên phải giúp chùi đít, xong rồi lúc về còn bắt bạn học nữ trả tiền. Tởm hơn chính là, một tháng sau, còn nói xấu bạn học nữ ấy là tranh giành tình nhân vì anh ta.
Anh ta đã không trả lại tiền, người ta không chủ động nói đã là ban ơn cực lớn với anh rồi. Thế mà anh ta còn không vừa lòng, chẳng hiểu sao lại còn kéo Hạ Chi xuống nước.
Khó trách gần đây Hạ Chi với Lý Hâm không còn đi cùng nhau nữa, loại con trai như thế, làm gì có nữ sinh nào dám đi gần anh ta chứ.
Mất mặt trước đám sinh viên vẫn chưa đủ, còn muốn chiếm lợi từ Thẩm Việt nữa. Đừng nói một mình Lý Hâm mất hết mặt mũi, đến mặt của hội sinh viên cũng bị anh ta vứt sạch rồi.
Loại chuyện dính đến vấn đề tiền bạc, đừng nói nữ sinh, đến nam sinh cũng thấy cạn lời luôn, thật sự chẳng giống một thằng đàn ông.
Tống Tuyết cười hì hì đi tới, vỗ vai Lý Hâm: “Tôi đã nói với anh rồi mà, những thứ anh đưa cho Hạ Chi đều bị Liễu Na lấy danh Hạ Chi nhận rồi, anh lại không tin, cứ chắc chắn rằng Hạ Chi là người thích chiếm tiện nghi của anh, anh cũng không nghĩ xem…”
Cô ấy nói được nửa câu, liền không lắm miệng nữa, mà lên tiếng chào hỏi Thẩm Việt với Hạ Chi. Thấy thành viên quan trọng của hội sinh viên cũng lần lượt xuất hiện, Tống Tuyết vội vàng đi đón.
Lý Hâm nhìn bóng lưng Tống Tuyết, lại quay đầu nhìn Thẩm Việt với Hạ Chi đang cùng tìm chỗ để ngồi. Vì sắp đến giờ họp, chuẩn bị bắt đầu điểm danh, tất cả mọi người liền ai về chỗ nấy. Lý Hâm đứng tại chỗ ngỡ ngàng nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên làm gì bây giờ.
“Lý Hâm, làm gì đấy, mau ngồi đàng hoàng đi.”
Trưởng ban bộ môn ngồi trước Lý Hâm nói một câu, Lý Hâm mờ mịt gật đầu, ngơ ngơ ngác ngác ngồi xuống.
Anh ta xong rồi, chuyện hôm nay mà không giải thích rõ ràng thì về sau sợ là sẽ không còn cơ hội cho anh giải thích nữa. Hôm nay có nhiều người như vậy, tan họp xong sẽ một truyền mười mười truyền trăm, cái danh người tốt bụng ở hội sinh viên trước giờ của Lý Hâm sợ là phải đổi rồi.
Nhưng thật ra quần chúng ăn dưa hóng hớt xong thì căn bản không quan tâm đến chuyện này như anh ta tưởng, sự chú ý của mọi người đã nhanh chóng chuyển từ sự kiện cãi nhau giữa Lý Hâm với Tống Tuyết, tới chuyện Thẩm Việt vậy mà tham gia họp, lại còn có quan hệ không cạn với Hạ Chi? !
Trước đó đã có người nói họ nhìn thấy Hạ Chi đi cùng Thẩm Việt, nhưng lại vì lúc dã ngoại ở công viên hai người không hề xuất hiện cùng nhau nên không tạo ra một cuộc thảo luận, giờ xem ra, thật ra hai người họ đã quen biết từ lâu.
“Nói đến đây, hình như hôm đó Hạ Chi về cùng Thẩm Việt mà?”
“Nhưng tớ thấy suốt hành trình ở công viên họ đâu có nói chuyện với nhau đâu.”
“Cậu thì biết cái gì, hôm đó lúc Thẩm Việt múc canh cho Hạ Chi, tôi nhìn thấy…”
Việc điểm danh hoàn tất, cuộc họp của hội sinh viên chính thức bắt đầu.
Giống như dự đoán trước đó của Hạ Chi, hội sinh viên tập hợp lần này là nhằm vào một loạt sự kiện xảy ra gần đây, bao gồm cả chuyện Trần Kiến Thụy và Liễu Na rời khỏi trường. Thái độ của hội sinh viên khi xử lý là nghiêm túc phê bình hành động của bọn họ, lại nhắc đến vấn đề quản lý của hội sinh viên, tích cực phối hợp với nhà trường để điều tra, và sắp xếp vị trí các ban mới.
Cuối cùng Tống Tuyết cũng được như mong muốn, giữ chức trưởng ban tổ chức.
Bởi vì họp vào giữa trưa, nên mọi thứ đều giản lược, sau khi nói hết những điều nên nói, bọn họ liền nhanh chóng giải tán. Nhưng dù là thế, cũng mất gần một tiếng.
Từ đầu tới cuối, Thẩm Việt đều không tham dự vào cuộc họp của hội sinh viên, mà yên lặng ngồi cạnh Hạ Chi để nghe người của hội sinh viên nói. Thế nhưng Hạ Chi lại như ngồi trên thảm đinh.
Lúc thì nghĩ đến chuyện tối hôm qua, một lúc lại nghĩ đến hình ảnh sáng nay sau khi cô nhận bữa sáng liền chạy mất tiêu, lúc sau lại nhớ đến chuyện ở nhà hàng hơn một tháng trước.
Thì ra người trả tiền giúp cô ngày đó lại là Thẩm Việt.
Hạt giống cũng là Thẩm Việt trả lại cho cô.
Còn có… cái ngày cô đi nạp tiền vào thẻ thành viên, Thẩm Việt cũng nhìn thấy ư?
Hạ Chi vẫn còn nhớ láng máng, lúc cô với Chu Lệ, Hàn Dung nói đùa về Thẩm Việt trong phòng vip, sau khi phòng vip bên cạnh dường như nghe được giọng của các cô, đã có người cười lên tiếng. Tiếp đó, mấy ngày sau Hạ Chi đi tham gia dã ngoại ở công viên, và chạm mặt với Thẩm Việt
Nếu như lúc ấy là Thẩm Việt ngồi ở phòng vip bên cạnh…
Bất luận như thế nào, tóm lại thì Hạ Chi vẫn phải nói lời cảm ơn với Thẩm Việt. Cuộc họp kết thúc, hai người ngồi hàng cuối liền chuồn đi từ cửa sau, khó khăn lắm mới đến được nơi tương đối ít người, Hạ Chi nói với Thẩm Việt: “Cảm ơn anh nhé.”
“Là anh phải nói xin lỗi em mới phải.” Thẩm Việt nói, “Ngày đó anh manh động quá, xin lỗi nhé, Hạ Chi.”
Mặt Hạ Chi lập tức đỏ lên, đương nhiên cô hiểu Thẩm Việt đang nói là hôm nào. Ánh mắt cô lại đúng lúc lướt qua môi Thẩm Việt, Hạ Chi vội vàng dời mắt, cúi đầu không nhìn anh nữa.
Thẩm Việt chờ Hạ Chi một lúc, lại nói: “Cuối tuần có rảnh không?”
“Ừm?”
Thẩm Việt cúi đầu xuống để nhìn cô: “Em cảm ơn anh, anh xin lỗi em.”
Hạ Chi liền hiểu, lần này không giống bất kỳ lần nào trước đó. Nếu cô đồng ý thì giữa cô và Thẩm Việt, có lẽ sẽ tiến thêm một bước.
—— vậy thì còn do dự gì nữa.
“Ừm.” Hạ Chi khẽ gật đầu.
Khóe môi Thẩm Việt lập tức nhếch lên, hai mắt hơi cong, dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng trong suốt: “Vậy mười một giờ trưa thứ bảy này, gặp ở cổng trường nhé.”
Danh Sách Chương: