Có Thẩm Việt ở đây, Hạ Chi liền bớt lo hơn rất nhiều. Hai người cùng rời ký túc xá nữ. Thẩm Việt đã đậu xe ở bãi đỗ xe trong trường từ lâu, nên họ chỉ cần bỏ vali vào trong xe rồi lái xe đến nhà Thẩm Việt là xong.
Lần trước, lúc Hạ Chi nhìn thấy Thẩm Việt khi vừa ra khỏi nơi phỏng vấn đã khiến cô rất bất ngờ, sau đó lại gặp Thiến Thiến, mới dẫn đến chuyện Hạ Chi không kịp để ý đến xe của Thẩm Việt.
Hôm nay nhìn kỹ, cô mới phát hiện đại thần lại vô cùng khiêm tốn. Anh lái một chiếc BYD nội địa, màu đen, lái trên đường cũng chẳng có mấy ai nhìn thử xem của hãng nào.
Tuy Hạ Chi thích mua mua mua hàng hiệu, nhưng là vì bản chất cô không biết mặc đồ, mua đồ hàng hiệu liền đỡ việc hơn, cho dù cô có bị nói là quê mùa thì cũng là kiểu quê mùa nhà giàu.
Bản thân con gái đã chẳng có ham thích đối với xe như con trai, bởi vậy Thẩm Việt có lái xe nội địa giá rẻ thì Hạ Chi cũng không có cảm giác gì. Thậm chí cô còn có kiểu trong mắt người tình biến thành Tây Thi, nên dù Thẩm Việt có lái xe xích lô cũng đẹp xỉu luôn ~
Qua đèn xanh đèn đỏ phía trước, Thẩm Việt bật xi nhan, sau đó nhìn tình huống qua gương chiếu hậu để quay tay lái, xe dần dần quẹo qua bên trái.
Hạ Chi ngồi ở vị trí bên cạnh ghế tài, nghiêng đầu nhìn mỗi một động tác của anh trong toàn bộ quá trình. Phía trước ít xe, Thẩm Việt đang chạy thẳng thì bỗng nhiên nói: “Hạ Chi.”
“Ừm. . . dạ?” Hạ Chi không ngờ lúc Thẩm Việt lái xe lại còn nói chuyện với mình, liền vội vàng đáp.
“Em mà còn nhìn anh như vậy. . . thì lát nữa anh không về đâu đó.” Thẩm Việt nói.
Hạ Chi sửng sốt một lúc, mới nhận ra là mình bị ghẹo.
Giờ Thẩm Việt đang chở cô đến căn nhà ở Thành Nam. Theo kế hoạch trước đó của họ, sau khi Thẩm việt thu dọn đồ giúp Hạ Chi xong thì hai người sẽ cùng đi ăn cơm. Buổi tối Hạ Chi sẽ ở lại nhà Thẩm Việt, còn Thẩm Việt lái xe về lại trường, ngày mai hai bên đều bận làm chuyện của mình.
Nếu anh không đi. . . vậy buổi tối. . .
Hạ Chi nhanh chóng thu tầm mắt lại, ngồi thẳng người rồi nhìn phía trước: “Ai, ai nhìn anh đâu, em đang ngắm xe mà.”
“Xe?” Thẩm Việt nói.
“Anh mua xe lúc nào vậy ạ?” Hạ Chi nói.
“Vào năm nhất đại học.” Thẩm Việt nói, “Có vài nguyên liệu quá nặng không tiện mang về cho lắm, mà đón xe sẽ làm bẩn xe của tài xế, nên anh quyết định lấy học bổng ra chợ mua một chiếc xe second-hand.”
“Thế ạ.” Hạ Chi hơi ngạc nhiên. Phản ứng đầu tiên của cô sau khi nghe xong chính là. . . học bổng của đại thần nhiều ghê!
Tuy chiếc xe này không đắt, với số tiền tiêu vặt của Hạ Chi hiện tại thì muốn mua một chiếc second-hand là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng vấn đề là, có thể cầm học bổng năm nhất đại học để mua một chiếc xe, dù là second-hand đi nữa thì cũng vô cùng biến thái!
Mặc dù Thẩm Việt khác mấy sinh viên bình thường, cân nhắc đến việc anh không chỉ có thành tích trội nhất ở trường, còn tham gia tranh tài bên ngoài và làm thêm mấy hạng mục, v.v., nên khen thưởng của nhà trường dành cho anh chắc chắn cũng sẽ nhiều hơn người bình thường một chút. Nhưng dù thế nào, Thẩm Việt cũng dựa vào năng lực của bản thân mà kiếm được tiền, nên Hạ Chi vừa mới thoát khỏi phận học dốt vẫn lặng lẽ quỳ lạy trong lòng một cái.
“Trước đây có một khoảng thời gian em khá say mê phim với tiểu thuyết có đề tài tận thế, nên lúc ấy em rất muốn đi thi bằng lái xe. Cho dù thường ngày em không lái xe, không dùng đến nó, nhưng lỡ có ngày tận thế tới, cho em chiếc xe, thì tốt xấu gì em cũng có thể chạy trốn.” Hạ Chi nói, “Em vốn định đăng ký vào học kỳ này, tranh thủ lấy được trong năm nay luôn. Mà không ngờ em lại đi thực tập trước, chỉ đành tìm cơ hội học sau thôi.”
Thẩm Việt nghe thế thì im lặng một lúc.
Hạ Chi hơi xấu hổ, cái gì mà tận thế chứ, đề tài này hoàn toàn siêu hiện thực quá không hợp với thực tế. Cô lại cân nhắc đến việc đi thi bằng lái bởi một lý do buồn cười như thế, đổi lại là người bình thường thì chỉ sợ sẽ cười nhạo cô là ngây thơ ngay.
Nghĩ đến đây, Hạ Chi vừa định nói sang chuyện khác để hóa giải bầu không khí đột nhiên trở lên im lặng hẳn, thì nghe Thẩm Việt nói: “Trong nhà có tầng hầm.”
“Dạ?”
Thẩm Việt trịnh trọng nói: “Nếu tận thế tới thì em trốn vào tầng hầm trước, chờ anh đến tìm em rồi bọn mình sẽ cùng lánh nạn.”
“Trong nhà. . . có cả tầng hầm ạ?” Không nghĩ tới Thẩm Việt lại thảo luận vấn đề này với mình một cách nghiêm túc như thế, nên Hạ Chi có chút ngẩn ngơ.
Thẩm Việt quay đầu nở nụ cười với cô: “Anh với ông nội cùng thiết kế đấy. Lúc nhỏ, anh từng có lo lắng giống hệt em, căn phòng dưới đất này chính là bí mật nhỏ của ông và anh.”
Không đợi Hạ Chi kịp phản ứng, Thẩm Việt lại nói: “Bọn mình đến rồi.”
Hạ Chi ngẩng đầu, liền nhận ra bọn họ bất giác đã vào trong tiểu khu. Bốn phía đều là dải cây xanh, trước mắt là một ngôi biệt thự độc lập.
Biệt thự?
Cô còn tưởng là căn hộ thôi!
Lần cuối cùng Hạ Chi sống trong ngôi nhà dạng này, là lúc gia đình cô còn ở nông thôn. Vấn đề là nhà của gia đình cô là tự xây ở nông thôn, còn khu biệt thự của Thẩm Việt nằm ở Thành Nam. Mặc dù nó không ở trung tâm, nhưng cân nhắc đến diện tích thôi cũng đã là bất động sản rất có giá rồi.
Nhà để xe nằm độc lập ở phía bên phải biệt thự, sau khi ra khỏi nhà để xe, đi về phía bên trái chính là cửa biệt thự.
Hạ Chi lấy đồ từ trong xe ra, thừa lúc Thẩm Việt đang bận xách hai chiếc vali, cô liền ôm cả sách và cây nhỏ ở trên tay.
Thẩm Việt có hơi bất đắc dĩ mà nhìn Hạ Chi.
Hai chiếc vali có tay kéo, nên anh đẩy cũng không cần nhiều sức. Hạ Chi thì ngược lại, cô vừa ôm sách, vừa cầm chậu cây, thực tế là vác nặng hơn anh rất nhiều.
Thẩm Việt nhìn dáng vẻ ôm sách và cây nhỏ không chịu buông của Hạ Chi, lại nghĩ đến khoảng cách từ nơi này vào nhà chỉ có vài mét, Thẩm Việt bèn vươn tay, thừa lúc Hạ Chi không có sức phản kháng mà vò đầu cô một cái, rồi quay người đẩy vali đi vào trước.
Tóc mái bị Thẩm Việt vò rối, có mấy sợi rủ xuống trước mắt, Hạ Chi thổi một hơi, thổi bọn nó sang bên cạnh, sau đó cô ôm sách và cây nhỏ bước nhanh theo anh.
“Thẩm Việt, lát nữa anh nhớ dẫn em làm quen đường đi nhé, vừa nãy lúc vào em chưa thấy rõ.”
Hạ Chi đang nói, đã thấy Thẩm Việt ấn xuống một cái khoá điện tử. Anh mở cửa biệt thự ra rồi đứng đó không hề động. Hạ Chi cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp đi tới, kết quả lại không ngờ phía trước đã có người.
“Thiến Thiến?” Hạ Chi sững sờ.
Sao cô ta lại ở đây?
Hôm nay Lữ Thiến ăn mặc rất thoải mái, áo ngắn tay màu trắng và quần jean màu lam nhạt. Mái tóc gợn sóng được cuốn lên, phối hợp với vóc dáng cao gầy của cô ta lại có mấy phần tùy ý kiểu Mỹ.
Khi nhìn thấy Hạ Chi theo sau Thẩm Việt, ánh mắt Lữ Thiến có dừng trên người Hạ Chi một lúc, lại nhịn không được mà liếc mắt nhìn sách và chậu cây nhỏ tươi tốt trong tay Hạ Chi.
Hai vali kiểu nữ màu hồng, sách chuyên ngành Hạ Chi đang ôm trong tay, thậm chí cây nhỏ cũng được mang tới.
Dường như Lữ Thiến cũng không ngờ sẽ đụng phải hai người bọn cô, nên trên mặt cũng có vẻ xấu hổ. Nhưng nếu đã chạm mặt, cô ta chỉ có thể nhắm mắt mà đi đến trước mặt hai người bọn cô.
Cô
ta cười với Thẩm Việt và Hạ Chi: “Anh Thẩm Việt ơi, em vốn định nói với anh trước nhưng em gọi điện thoại cho anh mà không có ai nghe, nên mới liên lạc với anh Hạ Minh. Hạ Minh nói hôm nay anh nghỉ, đã về nhà rồi, mà nhà anh bên này cũng vừa hay tiện đường của em, thế là em qua đây chờ anh luôn.” Nói xong, Lữ Thiến nhìn về phía Hạ Chi: “Hi, Hạ Chi.”
“Hi.” Hai tay Hạ Chi đều đang ôm đồ nên không tiện chào hỏi, liền gật đầu với cô ta.
“Cô muốn chuyển tới. . . hai người ở cùng nhau à?” Lữ Thiến hỏi.
“Vào trước đi đã.” Không đợi Hạ Chi trả lời, Thẩm Việt đã nói.
Cửa biệt thự đã mở, Thẩm Việt dùng một tay đẩy hai vali đồ, tay kia trực tiếp đón lấy cây nhỏ và sách trong tay Hạ Chi luôn.
Lữ Thiến còn đang đứng nhìn bên cạnh, nên Hạ Chi thấy Thẩm Việt làm như thế thì cũng không từ chối. Thế là thành Thẩm Việt ôm đồ đi đầu tiên, Hạ Chi với Lữ Thiến cùng đi phía sau anh để vào nhà.
So với lần trước, rõ ràng Lữ Thiến đã khách sáo hơn với Hạ Chi, cô ta vừa đi còn vừa bắt chuyện với Hạ Chi: “Chậu cây ban nãy là của cô à? Sắp ra hoa rồi sao? Nhìn đẹp lắm, thuộc giống gì vậy?”
Hạ Chi nghe ra, Lữ Thiến là đang cố gắng tìm chủ đề, nhưng cố tình câu hỏi của cô ta lại là những câu Hạ Chi không trả lời được, nên cô đành nói: “Tôi cũng không biết nữa, cứ để nó tự phát triển thế thôi.”
“Vậy à, thật ra tôi lại cảm thấy nó hơi quen, giống như trước đây đã từng nhìn thấy nó ấy. Để hôm nào tôi hỏi giúp cô xem, bà ngoại tôi cũng rất thích mấy loại hoa hoa cỏ cỏ này, là người biết gieo trồng nhất mà tôi đã gặp.” Lữ Thiến nói đoạn, lấy điện thoại ra rồi nói tiếp với Hạ Chi, “Tôi chụp nó một tấm, được không?”
“À, đương nhiên được chứ.” Hạ Chi nói.
Thật ra cô cũng rất hay chụp cây nhỏ, cũng từng đưa lên mạng cho cư dân mạng phân định, nhưng tới giờ vẫn không có kết quả.
Lúc này cây nhỏ đang được Thẩm Việt cầm trong tay, Thiến Thiến cũng lấy điện thoại từ trong túi ra. Cô ta không đi qua đó để chụp cây nhỏ ở khoảng cách gần, mà đứng tại chỗ rồi nhắm về hướng bên đó. Không chỉ có mỗi cây nhỏ, mà đến cả Thẩm Việt cũng ở trong ống kính.
Hạ Chi nhìn cô ta chụp xong, còn đặc biệt chuyển ảnh ra, chỉnh màu và ánh sáng cho sáng hơn. Không biết tại sao, trong lòng cô luôn thấy là lạ.
“Không thì. . .” Thôi quên đi, dù sao hiện tại cô cũng không còn tò mò về giống của cây nhỏ như trước nữa.
Không đợi Hạ Chi nói hết câu, Lữ Thiến đã nói với Hạ Chi: “Nhìn xem kỹ thuật chụp ảnh của tôi cũng được đấy chứ.”
Nói xong, còn chia sẻ ảnh chụp cho Hạ Chi.
Hạ Chi nhìn thoáng qua. Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của cô ta quả thật rất khá, chí ít thì lợi hại hơn cô nhiều.
Khoảnh khắc mà Lữ Thiến chụp lại, vừa đúng lúc Thẩm Việt cầm cây nhỏ, đặt ở trước cửa sổ nhà anh. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ bằng kính rơi xuống dưới, tỉ lệ mặt bên của Thẩm Việt hoàn mỹ, từ trên trán đi xuống, đến chiếc mũi thẳng tắp và đường cong thon gọn dưới cằm, cả hầu kết cũng trông thật gợi cảm.
Dưới ánh mặt trời, cây nhỏ màu xanh biếc làm trung tâm, ngoài ra còn có ngón tay đang bê cây nhỏ của Thẩm Việt. Ngón tay trắng nõn thon dài, xương ngón tay rõ ràng, tạo thành sự đối lập với màu xanh lá kia.
Trắng và xanh, sáng với tối, sự kết hợp không chỉ hoàn hảo mà còn làm nổi bật cây nhỏ và người bê cây.
Chụp ảnh chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, lúc Hạ Chi xem hết các bức ảnh thì Thẩm Việt đã cất xong đống đồ của Hạ Chi.
Lữ Thiến thu điện thoại về, tiện thể nói với Thẩm Việt, “Thật ra việc học của em ở nước ngoài vẫn chưa xong, lần này em về nước chủ là vì muốn ở bên bà ngoại một thời gian. Gần đây cơ thể của bà không được thoải mái cho lắm, nên vẫn ở luôn trong bệnh viện.”
Thẩm Việt gật đầu rồi nói: “Bà đã lớn tuổi, em hiếu thảo như vậy, bà sẽ rất cảm động.”
“Làm gì có ạ.” Lữ Thiến thè lưỡi, “Em định nghỉ học để về với bà, nhưng bà lại không chịu, cho nên em mới đành tìm một công việc, cuối tuần được nghỉ sẽ qua đó thăm bà, tránh cho bà vừa nhìn thấy em đã tức giận. Đúng rồi,”
“Phía bệnh viện nói tình trạng hôm nay của bà ngoại khá tốt, lần trước em có nói chuyện của anh với bà, bà cũng rất muốn gặp anh đấy ạ.”
Lữ Thiến nói xong, lại nhìn Thẩm Việt với vẻ mong đợi.
Về căn nguyên giữa bà ngoại Lữ Thiến và nhà họ Thẩm, thì trước đó Thẩm Việt đã từng nói với Hạ Chi rồi.
Tình nghĩa thế hệ trước của hai nhà nồng hậu, từ giữa ông nội Thẩm Việt với bà ngoại Lữ Thiến, kéo dài đến bố mẹ Thẩm Việt và bộ trưởng Lữ, cuối cùng lại đến Lữ Thiến với Thẩm Việt hiện tại. Đến nay, mối quan hệ ấy đã dài đến mấy chục năm, vượt qua thế giao ba đời.
Ông nội Thẩm Việt đã qua đời, trong thế hệ trước chỉ còn sót lại bà ngoại của Lữ Thiến. Là một tiểu bối, tất nhiên Thẩm Việt cực kì tôn trọng bà ngoại Lữ Thiến.
Thấy Thẩm Việt đã hơi dao động, Lữ Thiến lại nói: “Vừa hay chỗ Hạ Chi cũng có vấn đề muốn hỏi bà ngoại, nên chúng ta cùng đi luôn. Chỉ thăm bà một chút, không làm chậm trễ thời gian của bọn anh lâu đâu.”
Lữ Thiến đã nói như vậy, có lý nào Thẩm Việt với Hạ Chi lại còn không đồng ý.
Danh Sách Chương: