• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hạ Chi vừa vào nhà hàng, liền nhận ra nhân viên ở quầy lễ tân chính là người tính tiền ngày hôm đó. Hạ Chi vui mừng, lôi kéo Hàn Dung và Chu Lệ bước nhanh tới.

“Chào bạn.” Thấy nhân viên phục vụ ngẩng đầu, Hạ Chi nói với cô ta, “Tôi có đến đây vào nửa tháng trước, lúc ấy có phát sinh một vài chuyện. . .”

Hạ Chi kể lại đại khái chuyện xảy ra hôm đó.

Mặc dù đã qua rất lâu, nhưng vì chuyện hiếm lạ như thế không thường xuyên phát sinh, nên nhân viên phục vụ nhanh chóng nhớ ra: “Là chị ạ.”

“Là tôi. Cho tôi hỏi, cái anh trả tiền giúp tôi hôm đó ấy, có còn quay lại lần nào không?” Hạ Chi nói.

Nhân viên phục vụ liếc mắt thật nhanh, Hạ Chi còn chưa thấy rõ cô ta đang nhìn về hướng nào, thì đã nghe nhân viên phục vụ nói: “Việc này tôi không chắc chắn lắm. Chỗ chúng tôi làm luân phiên nên tôi không đứng miết ở đây, tôi cũng không được tiết lộ hành tung của khách ạ.”

“Thế à. . .” Mặc dù không quá hài lòng với đáp án, nhưng cũng trong dự đoán của Hạ Chi. Cô nói, “Chỗ các bạn có thẻ thành viên không?”

Nhân viên phục vụ gật đầu.

“Vậy tôi muốn mở một thẻ. Lần sau cái anh kia có đến, nếu đúng lúc bạn ở đây thì bạn hãy gọi cho tôi nhé, tôi muốn trả giúp anh ấy, có được không?” Hạ Chi nói.

Nhân viên phục vụ do dự một lúc.

Hạ Chi nói: “Tôi chỉ muốn cảm ơn anh ấy, nhưng lại không biết anh ấy là ai nên chỉ có thể dùng cách này thôi.”

“Việc này. . . Vậy đến lúc đó chúng tôi có thể phải hỏi ý của anh ấy đã.” Nhân viên phục vụ nói.

Hạ Chi vui vẻ nở nụ cười: “Không thành vấn đề.”

Hạ Chi định nộp vào thẻ hai mươi ngàn tệ, vì dù sao chi phí của nhà hàng này cũng rất cao. Thẻ thành viên hai mươi ngàn tệ không phải một số tiền nhỏ, chưa kể Hạ Chi còn hi vọng dùng số tiền trong thẻ vào người khác.

Nhân viên phục vụ vốn đã định đồng ý, nhưng khi thấy số tiền vượt quá năm chữ số thì lập tức mời quản lý nhà hàng tới.

Biết được yêu cầu của Hạ Chi, quản lý nhà hàng nhất thời hơi khó xử.

“Tôi đi hỏi ý kiến của ông chủ đã.” Nói xong, quản lý nhà hàng bước nhanh rời khỏi quầy lễ tân, đi vào bên trong nhà hàng.

Hạ Chi loáng thoáng nhìn thấy quản lý nhà hàng đi vào sau bình phong. Có điều sau bình phong là phòng VIP, bên ngoài không thể thấy rõ tình hình bên trong, nên Hạ Chi cũng không biết quản lý nhà hàng đi đâu.

Một lúc sau, quản lý nhà hàng đi ra, bắt đầu nói tỉ mỉ với Hạ Chi.

Vì đề phòng phát sinh lừa gạt và điều ngoài ý muốn, cuối cùng song phương đã ký thỏa thuận, bảo đảm quyền lợi của Hạ Chi và bên nhà hàng.

Không hổ là nhà hàng cao cấp, ngay cả chuyện thế này cũng phải suy tính chu toàn đến như thế. Ban đầu Hạ Chi tưởng nộp tiền là xong, chứ đâu nghĩ lại lắm trình tự như này.

Vừa phiền quản lý và nhân viên phục vụ của nhà hàng, còn khiến Hàn Dung với Chu Lệ đợi lâu nữa. Hạ Chi cảm thấy rất ngại, bèn quyết định lát nữa sẽ gọi nhiều món hơn.

Phòng VIP của nhà hàng đều có giới hạn chi tiêu thấp nhất. Hôm nay Hạ Chi toàn chọn mấy món mà bình thường không được ăn và mấy món đắt tiền, sau đó kéo Hàn Dung và Chu Lệ vào ngồi phòng VIP sau bình phong.

Sau khi đi vào mới phát hiện, sau bình phong là một thế giới khác. Các phòng được ngăn ở giữa, trang trí lịch sự tao nhã và tinh tế, thái độ phục vụ cũng cực kỳ tốt. Không chỉ Hàn Dung và Chu Lệ là thấy vừa mừng vừa lo, mà đến cả Hạ Chi cũng thấy không quen.

Chờ mãi đến khi nhân viên phục vụ sắp xếp xong mọi thứ, Hạ Chi mới đẩy nhân viên phục vụ đang đợi ở một bên ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người là Hạ Chi, Hàn Dung và Chu Lệ.

“Giàu dữ. . . Tớ lớn như này, mà lần đầu tiên mới được tới chỗ đắt như thế đấy. Ai cũng nói nhà hàng này đắt muốn chết, thì ra giá cả đồn ra bên ngoài vẫn là giá chỗ ngồi phổ thông, giá phòng VIP càng đắt hù chết người ta á. . .” Trong phòng không có người ngoài, Chu Lệ lập tức thả lỏng hơn, là người mở miệng đầu tiên.

“Chuẩn bị được ăn mấy món đắt nhất từ lúc tớ chào đời tới giờ, thật là căng thẳng, làm sao đây!” Hàn Dung cũng đang hồi hộp.

“Cũng đâu có khoa trương đến vậy chứ. Tại tớ chọn nhiều món, cộng lại nên giá hơi cao chút thôi mà. Lát đừng khách sáo đó, ăn cho no vào!” Hạ Chi nói.

“Đi theo nhà giàu có thịt ăn!” Hàn Dung nói.

“Lát nữa đừng quên chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè nhé, nhất định phải đánh dấu địa điểm nữa, há há há há.” Chu Lệ nói xong liền lấy điện thoại ra.


Hạ Chi vô tình nhìn lướt qua, thấy hình nền của Chu Lệ thì lập tức sững sờ: “Quào, Chu Lệ. . .”

“Ha ha ha ha nhìn thấy chưa, có đẹp trai không!” Chu Lệ vừa thấy vẻ mặt của Hạ Chi, liền đắc chí cười ha hả.

“Cậu lấy ở đâu đó, sao rõ nét như vậy được. Tấm này trước đó đâu có thấy, mới chụp hả?” Hạ Chi ngạc nhiên nói.

Hàn Dung cũng lại gần để nhìn, sau khi thấy hình nền điện thoại của Chu Lệ thì lườm một cái: “Tấm này là cậu ấy chụp đó, đắc ý từ sáng sớm rồi. Tớ nghĩ cậu ấy sẽ không dừng lại cho đến khi nhìn thấy Thẩm Việt người thật đâu.”

Hình nền trong điện thoại của Chu Lệ không phải ai khác, chính là hình HD của Thẩm Việt, hơn nữa còn là loại thấy rõ mặt nữa cơ!

Mặc dù đôi mắt không nhìn sang, nhưng chính kiểu chụp khi lơ đãng này càng làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ và khí chất xa lánh đám đông của Thẩm Việt.

Tóc ngắn màu đen, khuôn mặt góc cạnh, cao ráo, ống tay áo sơmi trắng được vén đến cánh tay. Xương, cơ bắp đều và săn chắc, chưa đẹp trai vừa ngầu còn mang theo chút hormone.

Vừa nhìn liền khiến người ta rất muốn nhào tới, bắt anh lại hung hăng đánh gục luôn!

“Tất nhiên rồi nha ~” Chu Lệ đắc ý nói, “Là tớ lấy từ chỗ của chị khóa trên đấy. Hôm đó chị ấy tính ra ngoài chụp ảnh, đi được nửa đường thì nóng muốn chết, mới tìm một bóng cây để nghỉ một lúc, vừa hay nhìn thấy Thẩm Việt đi tới.”

“Đúng rồi, theo chị ấy nói, Thẩm Việt vừa đi, còn vừa thấp giọng nói một câu ‘Rốt cuộc cô là ai’, chắc là đang suy nghĩ vấn đề gì đó nhập tâm quá, mới không chú ý tới chị ấy. Thế là chị ấy dứt khoát hoặc là không làm, mà đã làm thì làm cho xong, bèn thừa lúc Thẩm Việt không chú ý, há há há há. . .”

“Chị đó dũng mãnh như thần!” Hạ Chi lập tức lớn tiếng nói, sau đó nhìn Chu Lệ lấy lòng, “Không bằng, gửi ảnh cho tớ đi?”

Hàn Dung nhìn Hạ Chi đang lộ vẻ mê trai, nói: “Này này, Hạ Chi kia, không phải cậu nói Tống Tuyết đã đồng ý dẫn bọn tớ đi tham gia hoạt động rồi à? Sắp được gặp người thật, mà cậu không định chụp thêm mấy tấm hả?”

“Nam thần ở đó, nào dám chụp ngay trước mặt anh ấy chứ.” Hạ Chi che mặt nói, “Ngộ nhỡ khiến anh ấy phản cảm, tới kêu tớ xóa đi, vậy thì xấu hổ lắm đó.”

Chu Lệ nói: “Tớ cảm thấy nam thần đã quen với việc ấy rồi. Các cậu không biết chứ, hôm thi đó, cả phòng đều nhìn anh ấy, tất cả mọi người đều cầm điện thoại chụp một cách quang minh chính đại đấy nha. Giá trị nhan sắc của nam thần cao đến mức chụp góc nào cũng đẹp hết.”

Hạ Chi tưởng tượng ra cảnh đó, liền vừa thấy hâm mộ Chu Lệ, lại vừa có chút thông cảm cho Thẩm Việt.

Nếu đổi lại là cô, đoán chừng đã sụp đổ rồi. Nam thần quả nhiên không phải điều mà người bình thường có thể làm.

“Thôi thôi, cảm giác cùng ra ngoài chơi đâu có giống gặp nhau ở phòng thi. Lỡ mà Thẩm Việt không vui, về sau không muốn tham gia hoạt động nữa thì biết làm sao chứ.” Hạ Chi nói, “Có điều tớ thấy đừng nên chụp trộm, bọn mình có thể chụp một cách quang minh chính đại mà. Mọi người đều ở hội sinh viên, tìm anh ấy chụp một tấm ảnh chung chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?”

“Thế cũng được!” Hàn Dung và Chu Lệ đều đồng ý, nói, “Bọn mình nên chụp chung với người khác trước, qua từng vòng, sau đó sẽ đến trước mặt Thẩm Việt xin anh ấy chụp chung một tấm một cách thật tự nhiên!”

“Đúng đúng đúng.” Hạ Chi nói xong, ho một cái rồi trịnh trọng nói, “Bạn Thẩm Việt, xin hỏi tớ có thể chụp với cậu một tấm không?”

“Phụt —— “

Hạ Chi vừa dứt lời, sát vách bỗng truyền đến một tiếng cười xa lạ.

Hạ Chi sững sờ, Hàn Dung và Chu Lệ cũng giật mình, toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh.

Ba người đưa mắt nhìn nhau. Hạ Chi đưa tay lên che miệng, im lặng dùng khẩu hình nói với Hàn Dung và Chu Lệ: “Sát vách nghe thấy rồi!”

Hàn Dung và Chu Lệ cũng đang trong tình trạng kinh hoàng, ba người đều trừng mắt nhìn về hướng âm thanh vừa truyền tới, nhưng chỉ thấy bình phong bằng gỗ chạm rỗng khắc hoa, còn được khảm loại kính đặc biệt. Nó chỉ phản chiếu không gian căn phòng, chứ người trong phòng vip hai bên không nhìn thấy nhau.

Nhưng chắc vì nhà hàng quá yên tĩnh, tiếng nhạc mở liên tục lại kết thúc đúng lúc, bởi vậy mới khiến hiệu quả cách âm giữa phòng này với phòng khác bị hạ xuống thấp nhất.

Mà nhóm người Hạ Chi thì căn bản không ngờ sát vách sẽ có người, nói đến nói đi không hề kiêng dè gì, nào biết tất cả đều bị người ta nghe thấy hết.

Mặc dù nhà hàng ít khách, nhưng dù sao cũng mở ở gần đại học Nam Kinh, nên nhóm người đến tiêu phí vẫn người trong đại học Nam Kinh chiếm đa số.

Không biết có phải là người quen hay không, bị người ta nghe thấy mình lén lút nói về Thẩm Việt như thế thì dù Hạ Chi, Hàn Dung, Chu Lệ có da mặt dày đến đâu, cũng đều mất tự nhiên mà đỏ mặt.

Có lẽ nhóm người Hạ Chi im lặng quá nhanh, người trong phòng sát vách cũng phát giác ra điều không ổn, bèn thừa lúc tiếng nhạc chưa phát tiếp đã lập tức ho thêm hai tiếng.

Nghe âm thanh này, giống tiếng ho của đàn ông trung niên, nếu là người của đại học Nam Kinh thì chắc hẳn cũng là cấp bậc giáo viên.

Hạ Chi nhìn về phía Hàn Dung với Chu Lệ, thở dài một hơi.

Mặc dù bị nghe thế rất xấu hổ, nhưng nếu đối tượng là giáo viên thì ngược lại vẫn may. Chuyện nữ sinh toàn trường u mê Thẩm Việt không phải là chuyện một sớm một chiều, các cô lại không phải đang nói xấu sau lưng, thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu gì gì đó, chắc hẳn giáo viên sẽ hiểu được. . . nhỉ. . .

Trọng điểm là, sinh viên của trường nhiều như vậy, giáo viên nhất định sẽ không biết các cô là ai đâu!

Cảm giác an toàn khi được quần chúng nhân dân bao bọc lập tức khiến Hạ Chi, Hàn Dung và Chu Lệ bình tĩnh lại. Có điều sau đó các cô không dám thảo luận về vấn đề này nữa.

Sau khi thức ăn được mang lên, Chu Lệ đứng dậy chụp mấy tấm để gửi lên vòng tròn bạn bè, sau đó ba người mới vùi đầu ra sức ăn. Trong lúc đó ngoài việc thảo luận thức ăn ngon thế nào, thì các cô không nói thêm lời nào dư thừa nữa.

Cơm nước xong xuôi, ba người nhanh chóng đánh bài chuồn, chạy về đại học Nam Kinh như một cơn gió.

Sau khi ba người Hạ Chi rời đi, Thẩm Việt và giáo sư Chung cũng đứng dậy.

Nhân viên phục vụ của nhà hàng nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức nói: “Ông chủ, anh Thẩm.”

Tầm mắt Thẩm Việt dừng lại trên tấm thẻ thành viên mà Hạ Chi vừa mới làm: “Cô ấy nói để nó lại cho tôi à?”

Nhân viên phục vụ khẽ gật đầu: “Số dư trong đó là hai mươi ngàn tệ ạ.”

Thẩm Việt cầm tư liệu đăng ký thành viên lên, hai chữ “Hạ Chi” đập vào mi mắt anh.

Giáo sư Chung cũng nhân lúc này để hiểu toàn bộ quá trình câu chuyện luôn, vừa liên tiếp gật đầu, vừa cười híp mắt nhìn Thẩm Việt.

“Em không biết cô ấy.” Thẩm Việt nói với giáo sư Chung.

“Thầy đâu có hỏi em.” Giáo sư Chung trả lời ngay.

Thẩm Việt không nói gì, xoay người rời đi.

Giáo sư Chung cười híp mắt nhìn bóng lưng của Thẩm Việt, ánh mắt dừng lại trên tấm thẻ thành viên mà Thẩm Việt cầm trên tay.

“Cô bé tên Hạ Chi đó, cũng đáng yêu, nhỉ?” Giáo sư Chung nói với nhân viên phục vụ, “Còn rất hợp với Thẩm Việt nữa.”

Nhân viên phục vụ: Giáo sư ngài có phải đang mang vẻ mặt mẹ vợ nhìn con rể không thế. . .

Một bên khác, Hạ Chi vừa bước vào cổng trường đại học Nam Kinh, liền nhận được tin nhắn của Tống Tuyết.

“Sinh viên tham gia hoạt động lần này có tổng cộng năm mươi tư người, chia làm sáu tổ, cứ hai tổ lại hợp thành một đội sắp xếp hoạt động chung.” Vừa đi về ký túc xá, Hạ Chi vừa nói với Hàn Dung và Chu Lệ.

“Khoa Mỹ thuật của Thẩm Việt tổng cộng có tám người, là khoa có khá nhiều người. Cho nên muốn tổ đội với Thẩm Việt, thì phải cố gắng phối hợp với hoạt động của khoa Mỹ thuật. Bọn mình được bố trí ở công viên Bích Hồ, ngoài dã ngoại còn phải giúp các cô chú công nhân vệ sinh của công viên dọn rác nữa đó.”

“Quào quào quào!” Hàn Dung và Chu Lệ kích động hét lên, “Còn được chia như thế nữa á! Cũng may có Tống Tuyết giúp, không thì cho dù bọn mình có được tham gia hoạt động, mà bị xếp vào tổ khác thì sẽ mất đi cơ hội tiếp xúc gần với nam thần rồi!”

Hạ Chi cũng đắc ý gật đầu.

Cô được Tống Tuyết kéo vào trong nhóm hoạt động, lúc này mọi người đang bạn một lời, tôi một câu mà nói chuyện.

Hạ Chi vừa đi, vừa cầm điện thoại xem tin nhắn. Hàn Dung và Chu Lệ vô cùng chân chó*(nịnh hót), một trái một phải đứng hộ giá bên người Hạ Chi.

Lúc vào cửa ký túc xá, trong nhóm cũng xác định thời gian hoạt động xong: “Thời gian hoạt động bắt đầu từ tám giờ sáng mai, mọi người tập trung trước sân vận động. Hội sinh viên sẽ sắp xếp xe của trường để đưa mọi người đến nơi, nhất định phải đến đúng giờ, quá giờ sẽ không đợi.”

“Tám giờ ấy hả, từ ký túc xá nữ đến sân vận động chắc khoảng nửa giờ, bọn mình trang điểm thay quần áo cũng cần một giờ, vậy thì phải dậy vào sáu giờ rưỡi đấy.” Chu Lệ nói.

Hạ Chi cười nói: “Đó là các cậu thôi, tớ không trang điểm thì bảy rưỡi há há.”

“Sáu rưỡi. . .” Hàn Dung chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, “Thôi được, vì nam thần, liều mạng luôn, tối nay sẽ đi ngủ lúc chín giờ!”

Ba người đến cửa phòng, Chu Lệ vừa mở cửa vừa nói: “Tớ quyết định tối nay sẽ đắp mặt nạ trước khi ngủ, sáng mai lại đắp cái nữa, sau đó trang điểm thiệt đẹp đi gặp nam thần ~ không đúng, có lẽ tớ nên dậy lúc sáu giờ, còn phải gội đầu nữa a a a, đi gặp nam thần, sao có thể không gội đầu chứ —— ủa, Liễu Na, cậu về rồi hả?”

Chu Lệ nói được nửa câu, ngữ khí liền thay đổi, đứng ở trong cửa lúng túng nói.


Hàn Dung và Hạ Chi cũng vào phòng ngay sau đó.

Liễu Na đang ngồi chơi điện thoại bên bàn, thấy ba người Hạ Chi trở về thì cô ta quay đầu mỉm cười: “Ừm, tớ về thì thấy các cậu đều ra ngoài, liền đoán các cậu ra ngoài ăn cơm, quả nhiên một lát sau đã thấy cậu gửi hình lên vòng tròn bạn bè rồi.”

Trên mặt cô ta là nụ cười bình tĩnh, lúc thấy Hạ Chi cũng không hề lộ ra bất kỳ vẻ mặt khác thường nào. Người không biết chỉ cần nhìn nụ cười này của Liễu Na thôi, sợ là đã không thể tưởng tượng nổi trước đó trong ký túc xá lại phát sinh một cuộc tranh cãi dữ dội đến vậy.

Chu Lệ càng lúng túng hơn.

Bởi vì muốn đi gặp Thẩm Việt, nên trong khoảng thời gian này Liễu Na thường hay chia sẻ các loại dưỡng da và quần áo ưng ý nhất với Chu Lệ, trong lúc vô hình đã kéo gần quan hệ giữa hai người lại.

Hiện tại Hạ Chi và Liễu Na đã ầm ĩ thành thế này, nên dù Chu Lệ thích Hạ Chi, nhưng lại không có cách nào mặc kệ Liễu Na được, đành phải ngượng ngùng nói: “Kỹ thuật chụp ảnh của tớ không tệ nhỉ?”

“Ừm, đều nhìn rất ngon.” Liễu Na nói.

Hai cô gái lung túng trò chuyện, còn Hạ Chi thì đến chỗ của mình rồi ngồi xuống. Cô thu dọn một chút, định chuẩn bị thay giặt quần áo.

Hàn Dung cũng về bàn của mình, mở điện thoại ra xem phim truyền hình.

Trời sắp tối, Hạ Chi với Hàn Dung không hề lên tiếng, nhưng Liễu Na lại luôn lôi kéo Chu Lệ, thành ra trong túc xá chỉ còn giọng của hai người.

Mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm của Liễu Na tất cả đều bị Hạ Chi lấy lại hết, chỉ có lại đống mặt nạ mà lần trước cô ta tự bỏ tiền mua. Lúc đó cô ta mua bốn hộp, trong túc xá mỗi người một hộp.

Lúc này trên mặt bàn đang bày hai hộp mặt nạ.

Chu Lệ tập trung nhìn vào, một hộp trong đó rõ ràng là hộp mà trước đó Liễu Na đã tặng Hạ Chi, bị Hạ Chi trả lại lúc nào không biết.

Từ trước đến giờ đều bày đầy mặt bàn, hiện tại trống không, chẳng biết Liễu Na sẽ nghĩ thế nào, còn Chu Lệ thì rất lúng túng.

Thế mà Liễu Na cứ nói chuyện với cô ấy miết, còn muốn đắp mặt nạ cho cô ấy nữa. Chu Lệ từ chối không được, dưới sự giúp đỡ của Liễu Na, cô ấy đắp mặt nạ lên mặt rồi ngồi dậy chờ mặt nạ thấm vào da với Liễu Na.

Liễu Na đắp rất nhanh, sau khi lấy mặt nạ xuống liền rửa mặt sạch sẽ mới trèo lên giường.

Bình thường cô ta đều bôi mặt ở bàn, nhưng hiện tại thì trên mặt bàn chẳng có cái gì hết. Chu Lệ tò mò ló đầu ra nhìn thử, thì thấy Liễu Na đang ngồi trên giường, lấy một cái chai Dabao vừa mua trong túi xách ra.

Khi bôi được một nửa, Liễu Na bỗng nhiên phát giác được điều gì đó, bất chợt cúi đầu nhìn.

Chu Lệ run lên, lập tức rụt đầu vào.

Quá dọa người đi, vẻ mặt của Liễu Na thật u ám. . . Sớm biết thế đã chẳng nhìn lén rồi!

Chu Lệ ngồi cứng người tại chỗ không dám động đậy. Một lúc sau, Liễu Na trèo xuống giường, thấy dáng vẻ mất tự nhiên của Chu Lệ thì nhỏ giọng nói bên tai cô ấy: “Chu Lệ, cậu sẽ không ghét tớ chứ?”

“Tớ. . . à không. . .” Chu Lệ ấp úng nói.

Liễu Na nhìn khuôn mặt của Chu Lệ.

Chu Lệ là kiểu người lười biếng, trừ khi phải ra cổng trường dạo phố, nếu không thì ngày thường có đánh chết cũng không chịu trang điểm. Mà không trang điểm, tự nhiên cũng lười dưỡng da. May mà da cô ấy khỏe, thoạt nhìn cũng không quá tệ.

Nhưng mấy ngày nay vì muốn gặp Thẩm Việt, Chu Lệ còn chăm chỉ nhiệt tình hơn cả lúc thi.

Làn da không được chăm sóc lâu ngày, bỗng nhiên bắt đầu

được quan tâm nhiều, thì làn da của Chu Lệ gần như đã lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà trở nên đẹp hơn. Nhìn ở khoảng cách gần, thế mà chẳng hề nhìn ra tàng nhang và mụn, nước da trơn, mặc dù không so được với làn da như trứng gà luộc của Hạ Chi, nhưng khi so với Liễu Na, lại đẹp hơn rất nhiều. “Tớ đi rửa mặt đã.” Chu Lệ bị Liễu Na nhìn liền mất tự nhiên, lập tức đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi rửa mặt xong, Chu Lệ cũng không đoái hoài tới việc học kỹ thuật massage với Liễu Na nữa, mà cầm mỹ phẩm dưỡng da của mình bôi đại hai lớp rồi lập tức nằm lên giường.

Kéo rèm giường lại, trong khoảnh khắc không nhìn thấy khuôn mặt Liễu Na nữa, Chu Lệ lập tức thở ra một hơi.

Không biết có phải nguyên nhân do cô ấy quá căng thẳng hay không, mà gương mặt chỉ hơi nóng lại bắt đầu nóng hơn. Chu Lệ vỗ nhẹ lên mặt, rồi nhịn không được gửi một câu càu nhàu với Hàn Dung: 【 Tớ thật phục Hạ Chi, nói xé là xé. . . 】

Hàn Dung trả lời rất nhanh: 【 Cậu tưởng là cậu à. 】

【 Tớ sắp bị Liễu Na hù chết rồi nè QAQ. 】 Chu Lệ trả lời, 【 Nhanh gặp được Thẩm Việt vào ngày mai đi, tớ không muốn tiếp tục dưỡng da với cậu ấy nữa. 】

Nhưng ngày hôm sau, Chu Lệ lại tỉnh dậy vì ngứa.

Mơ mơ màng màng trở mình, gương mặt nóng rực dán lên gối, Chu Lệ vươn tay gãi gãi, một cảm giác nhói nhói làm cô ấy tỉnh ngủ.

Chu Lệ mở to mắt, nhìn xuống điện thoại, sáu giờ mười lăm phút, vừa đúng thời gian đồng hồ báo thức chuẩn bị đánh thức cô ấy.

Trên mặt vừa ngứa vừa đau, Chu Lệ cau mày vén rèm giường ra.

Trên chiếc giường đối diện của Liễu Na đã trống không, chăn được gấp gọn gàng trên giường nhưng không thấy bóng người.

Chu Lệ đứng dậy trèo xuống thang, lợi dụng sắc trời, lấy gương ra soi mặt: “A!”

Tiếng hét của cô ấy rất ngắn, nhưng Hàn Dung và Hạ Chi vẫn bị đánh thức. Dù sao hôm nay cũng có hoạt động quan trọng, nên hai người đều ngủ không sâu.

Hàn Dung nằm trên giường, kéo rèm giường ra, mơ mơ màng màng nhìn về phía Chu Lệ bên dưới: “Làm sao thế?”

Chu Lệ ngẩng đầu nhìn hai cô ấy.

Mặc dù mới hơn sáu giờ, nhưng trời mùa hè sáng nhanh nên trong phòng đang rất sáng.

Trong khoảnh khắc Hạ Chi thấy rõ khuôn mặt của Chu Lệ, cô lập tức trèo xuống giường.

Đến gần nhìn thử, Hạ Chi mới phát hiện Chu Lệ đã sắp khóc đến nơi. Dưới đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt cô ấy vừa đỏ vừa sưng, ở giữa thậm chí còn có mấy nốt mụn thật to. Da thì lồi lõm, nhìn thấy liền khó chịu.

“Chu Lệ, sao cậu lại thành thế này?” Hàn Dung cũng vội vàng xuống giường, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Chu Lệ thì tức khắc giật mình nói.

Chu Lệ nghe Hàn Dung nói xong, nước mắt lập tức chảy xuống.

“Đừng khóc, đừng khóc, đừng không khóc nữa mà!” Hạ Chi nói xong, liền rút một tờ khăn giấy trên bàn, cẩn thận lau nước mắt giúp Chu Lệ.

“Hạ Chi. . . tớ không đi được rồi. . . tớ như thế này, làm sao đi gặp Thẩm Việt đây. . .” Chu Lệ vừa khóc thút thít vừa nói. Gò má cô ấy rất đau, cho nên không dám để dính nhiều nước mắt. Cô ấy vừa nói chuyện còn vừa phải khống chế cảm xúc, nhìn vô cùng tủi thân.

Chu Lệ có bao nhiêu chờ mong được gặp Thẩm Việt, tất cả mọi người đều thấy ở trong mắt. Kết quả không ngờ khi sắp được gặp, mà còn xảy ra chuyện thế này.

“Hình như cậu bị dị ứng rồi.” Hạ Chi nói, “Dù sao Thẩm Việt cũng từng gặp cậu, biết cậu không phải thế này, không sao đâu mà.”

“Không muốn đâu, tớ không muốn mang gương mặt này đi gặp Thẩm Việt đâu.” Chu Lệ nói, “Nhưng tớ rất muốn đi gặp anh ấy, tớ muốn trang điểm thật đẹp để đi, tại sao lại có thể như vậy chứ, vì sao lại thành thế này hu hu. . .”

“Lần sau, lần sau vẫn còn cơ hội mà.” Hạ Chi vội vàng an ủi, “Bây giờ Thẩm Việt cũng về đại học Nam Kinh rồi, sau này sẽ càng có nhiều cơ hội lộ mặt. Bọn mình mới năm nhất, Thẩm Việt mới năm hai, còn nhiều thời gian lắm.”

“Nhưng bọn mình sắp lên năm hai, Thẩm Việt lên năm ba.” Chu Lệ khóc lóc nói, “Năm nhất, năm hai anh ấy đều không thường xuyên ở trường, thì năm ba, năm tư chắc chắn sẽ càng không ở đây.”

“Vậy bọn mình sẽ cắm rễ ở bên ngoài ký túc xá nam. Lần trước cậu mời anh ấy uống trà sữa một lần, lần này kêu anh ấy mời lại nhé!” Hạ Chi nói.

Hàn Dung nhìn đồng hồ, lại nhìn hai người bọn cô, nói: “Chu Lệ, mặt cậu chắc chắn là bị dị ứng rồi. Đi, tớ với cậu đến bệnh viện kiểm tra thử.”

Chu Lệ nhìn Hàn Dung với vẻ tủi thân.

“Không sao đâu, đi bệnh viện một chuyến cũng nhanh thôi, bây giờ bọn mình đi ngay.” Hạ Chi nói.

Hàn Dung ngăn Hạ Chi lại: “Tớ đến bệnh viện với Chu Lệ, cậu chuẩn bị đi tham gia hoạt động của hội sinh viên đi.”

Hạ Chi lập tức lắc đầu: “Không sao hết, tớ cũng không đi, bọn mình cùng đến bệnh viện với Chu Lệ luôn.”

Hàn Dung còn muốn nói gì đó, lại bị Hạ Chi ngắt lời: “Đừng nói nữa, đến bệnh viện quan trọng hơn.”


Loại chuyện dị ứng thế này, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Đừng nhìn Chu Lệ bình thường cẩu thả, nhưng chỉ cần là con gái thì không có ai không tiếc cái mặt mình.

Hạ Chi biết hiện tại Chu Lệ đang khó chịu trong lòng, hai người đi cùng cô ấy, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.

Ba người thu dọn một chút, liền vội vàng ra cổng trường đón xe đến bệnh viện thành phố để khám.

Nhóm người Hạ Chi xem tình huống này tương đối nghiêm trọng, còn trong mắt những vị bác sĩ thường xuyên thấy cái cảnh này, lại chẳng phải chuyện gì lớn.

Sau khi hết lòng hỏi Chu Lệ về đủ loại tình huống, liền để Chu Lệ đi kiểm tra, lại kê đơn thuốc. Mỗi một quá trình đều vững vững vàng vàng, kiến thức và thái độ chuyên nghiệp của nhân viên y tế đã dần khiến Chu Lệ bình tĩnh lại.

Bác sĩ khoa da liễu phải đến tám giờ mới vào ca, mà bây giờ mới được bảy rưỡi. Chu Lệ đã bình tĩnh lại liền nhìn đồng hồ, nói với Hạ Chi: “Hạ Chi, có Hàn Dung theo giúp tớ là đủ rồi, cậu đến Bích Hồ tụ họp với người của hội sinh viên trước đi.”

Hạ Chi nói: “Tớ nói với Tống Tuyết rồi, cậu bị dị ứng, tớ với cậu phải đến bệnh viện nên chưa thể qua đó.”

“Nhưng giờ mới bảy rưỡi thôi, về trường thì không kịp nhưng đi thẳng đến công viên Bích Hồ thì vẫn còn kịp đó.” Chu Lệ nói, “Hoạt động lần này của hội sinh viên khiến tất cả mọi người chen lấn cúi đầu mới vào được, cậu khó khăn lắm mới xin Tống Tuyết được ba chỗ mà. Năm mươi tư người, chia làm ba đội, chắc chắn đã tính đủ số người rồi.”

“Mỗi đội mười tám người, hiện tại thiếu đi ba người bọn mình thì chỉ còn mười lăm người. Cứ lãng phí ba chỗ như thế, bên Tống Tuyết nhất định sẽ rất khó xử đấy.”

“Tớ thật sự không có cách nào đi, để Hàn Dung ở lại đây giúp tớ là được rồi, cậu nhanh chóng qua đó đi, đừng để Tống Tuyết khó xử.”

Chu Lệ nói những này, Hạ Chi cũng hiểu, nhưng một bên là Thẩm Việt xa vời, một bên là bạn cùng phòng gắn bó thân thiết nhất, đương nhiên Hạ Chi sẽ không chút do dự mà chọn Chu Lệ.

Hàn Dung cũng khuyên: “Đừng do dự nữa, cậu nhanh đi đi Hạ Chi, nhớ phải chụp một đống ảnh của Thẩm Việt đấy, cầm về cho bọn tớ xem nữa!”

“Tớ thấy tớ vẫn nên. . .”

“Không có vẫn nên gì hết.” Chu Lệ ngắt lời Hạ Chi rồi nói, “Đi nhanh lên đi, hình nền điện thoại của tớ đều dựa vào cậu đấy! Cơ hội ngàn năm có một, tớ không đi đã là rất đáng tiếc, cả ba đứa đều không đi, càng tiếc đó! !”

Hai người bọn họ cùng thuyết phục Hạ Chi, Hạ Chi nào nói lại hai người, cuối cùng đành phải đứng lên: “Vậy tớ chạy qua đó để báo cho Tống Tuyết, nhưng nếu cậu có chuyện gì thì nhớ phải lập tức liên lạc với tớ đó.”

“Biết rồi, biết rồi, dài dòng quá thể, đi mau đi.” Chu Lệ làm ra vẻ ghét bỏ.

Tận đến khi Hạ Chi đi rồi, Chu Lệ mới thở dài một hơi: “Xin lỗi nhé Dung Nhi, vì đã giữ cậu lại.”

“Nói mò gì thế.” Hàn Dung lườm cô ấy, “Tớ không đi cũng chẳng sao, nhưng Hạ Chi nhất định phải đi. Không chỉ là chuyện muốn gặp Thẩm Việt, chủ yếu nhất vẫn là hôm qua cậu ấy vừa xé mặt nạ của Liễu Na, hôm nay lại đắc tội với người của hội sinh viên, thì phiền ra.”

Chu Lệ khẽ gật đầu: “Hi vọng cậu ấy có thể chơi vui vẻ một chút, tốt nhất là có thể làm quen với Thẩm Việt. Một người đắc đạo, cả họ được nhờ, sau này sẽ dẫn bọn mình tìm Thẩm Việt chơi ha ha ha ha.”

Hai người vừa chờ bác sĩ, vừa tha hồ mà tưởng tượng, lại không biết lúc Hạ Chi đến công viên Bích Hồ, thì vừa khéo xe của hội sinh viên cũng đến cổng công viên Bích Hồ.

Hạ Chi liếc mắt liền nhận ra là xe của trường đại học Nam Kinh, cô nhìn xe dừng hẳn rồi cửa xe mở ra với vẻ hồi hộp.

Thẩm Việt có xuống không nhỉ?

Hạ Chi đứng tại chỗ nhìn, chỉ thấy một nam sinh đeo mắt kính xuống xe đầu tiên. Hạ Chi nghĩ nghĩ, mới nhận ra anh ta là trưởng ban tổ chức, Trần Kiến Thụy.

Sau khi Trần Kiến Thụy xuống xe, liền xoay người thân sĩ đưa tay ra cho người trong xe.

Trưởng ban tổ chức đưa tay long trọng như vậy, chẳng lẽ Thẩm Việt muốn xuống xe?

Một đôi chân đeo giày cao gót xuất hiện trong tầm mắt, bước từng bước xuống bậc thang xe, sau đó vươn tay, được Trần Kiến Thụy dắt xuống xe.

Sau khi đứng vững, Liễu Na ngẩng đầu, cười với Hạ Chi.

“Hạ Chi!” Giọng Tống Tuyết lập tức kéo thần chí của Hạ Chi về. Hạ Chi tập trung nhìn, Tống Tuyết xuống xe sau Liễu Na. Sau khi thấy được cô, Tống Tuyết chạy nhanh tới trước mặt Hạ Chi, ở sau lưng Liễu Na thè lưỡi với cô.

“Thẩm Việt đâu?” Hạ Chi nói.

Tống Tuyết làm ra vẻ bất đắc dĩ, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một giao diện đưa cho Hạ Chi xem.

“Wechat của Thẩm Việt hả!” Mắt Hạ Chi sáng lên, lúc nhìn thấy Liễu Na, cảm giác khó chịu cũng tức khắc giảm đi không ít.

“Đúng rồi đấy, anh ấy đang trên đường tới đây.” Tống Tuyết nói.

Hạ Chi tập trung nhìn, mới phát hiện Thẩm Việt vừa gửi địa chỉ cho Tống Tuyết, lại chính là bệnh viện thành phố mà Hạ Chi mới rời khỏi đó chưa lâu.

“Thẩm Việt ở bệnh viện? ?” Hạ Chi trừng to mắt.

“Cậu kéo lên trên, đọc một đoạn là hiểu.” Tống Tuyết nói.

Hạ Chi lướt lên, giờ mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Thì ra sau khi Hạ Chi nói với Tống Tuyết rằng ba người các cô đang ở bệnh viện, không thể tham gia hoạt động dã ngoại, thì Thẩm Việt liền gửi tin nhắn cho Tống Tuyết, hỏi thăm chuyện hoạt động.

Thẩm Việt không tham gia nhóm của hội sinh viên, có chuyện gì thì đều là Tống Tuyết phụ trách liên lạc riêng với Thẩm Việt, cho nên anh không nắm rõ hoạt động lần này lắm.

Lúc Tống Tuyết báo số người của một đội, có nhắc đến chuyện ba người Hạ Chi bị dị ứng phải đi bệnh viện thành phố một chuyến.

Ngay sau đó Thẩm Việt liền tỏ ý anh ấy có việc cần rời đại học Nam Kinh một chuyến, không cùng đi xe với mọi người được, đến lúc đó anh ấy sẽ đến thẳng Bích Hồ để tụ họp.

“Thẩm Việt có việc đi bệnh viện thành phố á?” Hạ Chi nói, “Không phải anh ấy cũng bị bệnh đấy chứ?”

“Không biết nữa, mà nãy tớ nói với anh ấy là cậu sẽ đến, vậy nhóm chúng ta sẽ có mười sáu người, anh ấy liền nói anh ấy sẽ mau chóng chạy đến đây. Vừa nãy cậu từ bệnh viện thành phố đến đây mất bao lâu vậy?” Tống Tuyết hỏi.

Hạ Chi không khỏi bóp cổ tay, một trước một sau, nếu cô ra muộn một chút, không chừng đã có thể gặp nam thần ở bệnh viện rồi!

Cũng không biết Chu Lệ và Hàn Dung có thấy Thẩm Việt không, chắc là không thấy đâu, nếu không đã sớm chia sẻ với Hạ Chi.

Hạ Chi nói: “Chắc khoảng mười phút.”

Tống Tuyết nhìn đồng hồ đeo tay: “Lần này chúng ta tới sớm, giờ mới bảy giờ năm mươi, mười phút nữa là đúng tám giờ. Chúng ta vào trước thôi, Thẩm Việt tới sau rồi sẽ tụ họp với chúng ta.”

Sinh viên trên xe của trường đã lục tục xuống xe, tụm năm tụm ba đứng trước cổng công viên tán dóc. Hạ Chi nhìn thoáng qua Liễu Na và Trần Kiến Thụy đứng ở cách đó không xa.

Tống Tuyết để ý đến ánh mắt của Hạ Chi, trên mặt cũng lộ ra vẻ một lời khó nói hết.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK