• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người tay trong tay đi về phía trước, đầu đều không ngoảnh lại lấy một lần.






Phía sau truyền đến giọng Phó Hiển, "Các cậu không ăn a?"






Ngũ Quy Vãn liền dừng lại một chút, nói với Thịnh Hoan: "Cậu đứng đây chờ tớ một chút, tớ lập tức quay về." Nói xong liền lộn trở lại, đi về hướng Phó Hiển.






Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô , bộ dáng không khác gì nhìn kẻ thù, Phó Hiển thu thu khóe miệng, không kiềm chế được cười, liên tiếp lui sau hai bước, "Như thế nào?" Khó trách tam thúc hắn không thích, không đáng yêu cũng chẳng ôn nhu.




Ngũ Quy Vãn lưng dựng thẳng, bước đi rất tiêu sái tới gần Phó Hiển, thẳng lăng lăng mà nhìn hắn.





Phó Hiển một chút lại một chút lui ra phía sau, nuốt nuốt nước miếng, không kiên nhẫn mà nói: "Cậu đến tột cùng muốn làm cái gì? Bị điên rồi hả."











Bên cạnh Chu Kỳ, Viên Thành Siêu cùng một đám người ánh mắt nhìn nhau, che miệng cười, quả thật nhịn không được.






Ngũ Quy Vãn rốt cuộc dừng bước, đôi tay chống nạnh, hạ giọng nói, "Tớ nghĩ cậu mới là kẻ điên."






"Mỗi ngày đều chơi cái trò chơi nhàm chán đó, không khác gì học sinh tiểu học thích bám người."






"Cậu nếu không thích Thịnh Hoan thì đừng đi trêu chọc cậu ấy, cậu ấy không giống như những người khác, rảnh rỗi cùng cậu chơi ."






Nghe vậy, Phó Hiển lười nhác mà đứng tại chỗ, hai chân mở ra, khóe miệng hơi hơi giơ lên, ánh mắt sáng quắc lướt qua Ngũ Quy Vãn dừng ở trên người Thịnh Hoan.






Cô ăn mặc đồng phục đơn giản, vóc dáng nhỏ xinh, dáng người tinh tế, tóc mái trên trán theo gió lắc nhẹ, mặt mũi tinh tế lại ôn nhu, đôi tay đan vào nhau đặt ở phía trước.






Còn...... Rất tốt.






Thu hồi ánh mắt, Phó Hiển đầu lưỡi ở trong miệng quét một vòng, lại là một bộ dáng cà lơ phất phơ mà khẳng định, "Ai cùng cô ấy chơi đùa?"






Ngũ Quy Vãn không quen nhìn bộ dáng lưu manh này của hắn, hung hăng giậm chân, xoay người liền đi.






Tác giả có lời muốn nói: Càng về sau càng thú vị rồi a.






Đẩy cái văn ――
《 Ta ăn cẩu lương mà lớn lên 》 văn án/ Mật Vũ Điềm Ngôn






Ta rất thích đọc truyện của tác giả này, văn án:






Bạn học của Nhất Nhất lúc đi ngoại khóa liền thấy một đôi tình nhân đang hôn môi.






Lão sư: Nhất Nhất, xấu hổ xấu hổ, nhanh nhanh che mắt lại a.






Nhất Nhất: Tại sao ạ? Papa mama con mỗi đều ở trước mặt con hôn hôn môi mà!






Lão sư:...... Vậy papa mama con tình cảm thật tốt a.






Nhất Nhất: Cũng không hẳn như vậy...... Papa buổi tối sẽ chiếm lấy giường của con, papa sau đó đè nặng mama, mama khóc rất dữ.
Lão sư:......






Nhất Nhất học tiểu học lần đầu bị gọi phụ huynh, Ninh Khang cùng Giản Huyên đều đi.






Lão sư: Hai người nếu muốn cho con mình khỏe mạnh trưởng thành, không thể thua ở khoản giáo dục gia đinh được.






Giản Huyên:...... Bọn tôi rất yêu thương Nhất Nhất a.






Lão sư: Đây là văn Nhất Nhất viết, hai người hãy nhìn xem
《 Papa của tớ 》






Tớ yêu papa của tớ lắm, nhưng papa chỉ yêu mỗi mama thôi.






Mama nếu như phát giận lại còn làm nũng, papa chỉ cần ôm một cái liền hòa bình, nhưng nếu tớ làm nũng lại còn phát giận, papa sẽ mắng tớ rất hung dữ.






Papa đem thẻ ngân hàng đưa cho mama, mama rất có tiền, papa mỗi ngày chỉ cho tớ 20 đồng, tớ rất nghèo.






Papa ngủ muốn ôm mama ngủ cùng, liền không thương tiếc ném tớ ở phòng trẻ em, kỳ thật tớ cũng muốn ôm mama ngủ.






Các bạn học đều nói papa các bạn rất yêu các bạn ấy, nhưng papa của tớ không yêu tớ, tớ là Tiểu Nhất Nhất đáng thương.






Lão sư: Hai người không thể làm Nhất Nhất bị thiếu tình thương cha mẹ.




Ninh Khang trầm mặt, thằng nhóc nhà anh mới 6 tuổi liền thành tinh, Giản Huyên tay kéo kéo: Chồng à, hảo hảo nói chuyện với con a, đêm nay trở về em liền khen thưởng.






Ninh Khang cúi đầu hôn môi cô: Đợi không được đêm nay.






Lão sư:......






Nghiên cứu sinh tiến sĩ Học viện Diễn tinh Trung Ương X CEO công ty trí tuệ nhân tạo Lan Công.






Ngoài cửa sổ đen nhánh một mảnh, ngập tràn tiếng ve.






Tiết tự học buổi tối hoàn toàn dựa vào sự tự giác, lão sư dặn dò hai tiếng, bắt ủy viên kỉ luật phải báo cáo, sau đó lại phát nộ thêm một trận nữa, sau đó mới chính thức rời phòng.






Giây lát sau, trong phòng học một trận hoan hô, thanh âm ríu rít càng lúc càng lớn.






Đặng Lễ là uỷ viên kỷ luật, thấy vậy liền lắc đầu ngồi xuống.






Tuổi này nam sinh nữ sinh sẽ rất khó quản, âu cũng là bình thường rồi.






Thịnh Hoan đã quen với chuyện này, chuyên tâm mà mở ra sách luyện tập toán học, tầm mắt dừng ở đề cuối cùng, nhanh chóng quét xong đề mục, mày hơi hơi nhăn lại, tay trái nâng má cắn bút bắt đầu suy nghĩ.






Hứa Hạ đột nhiên nói, "A Hoan."






Thịnh Hoan ngẩng đầu "A" một tiếng, nhìn cô khó hiểu.






Hứa Hạ chớp chớp mắt, hỏi: "Cậu định tặng Đại Vãn cái gì a?"






Cô bỗng dưng ảo não mà dùng bút đầu gõ gõ đầu, vẻ mặt đau khổ hỏi, "Hôm nay là ngày mấy vậy?"






"Ngày mai chính là sinh nhật Đại Vãn." Hứa Hạ vội vàng che miệng, lược kinh ngạc hỏi: "Cậu không phải là đã quên đi?"






Thịnh Hoan con ngươi đảo đảo, cười cười nhìn cô.






Bộ dáng này, vừa nhìn đã biết là quên, Hứa Hạ dựng cái ngón tay cái với cô, nuốt nuốt nước miếng nói, "Đối với cậu thì coi như là bình thường đi, quả là một con người say mê tri thức, vì lý do này nên tạm tha cho cậu."






Thịnh Hoan ngượng ngùng mà cười hắc hắc, hỏi lại: "Cậu chuẩn bị quà gì vậy?"






Hứa Hạ nói: "Một con thú nhồi bông."






Thịnh Hoan: "Thú nhồi bông?"






Hứa Hạ gật đầu.






Cô lại hỏi: " Thú nhồi bông gì vậy?"






"So với người Đại Vãn sẽ không sai biệt lắm, buổi tối có thể ôm ngủ, mùa đông ấm áp."






"Kia khá tốt." Thịnh Hoan gật đầu, "Vậy cậu giúp tớ suy nghĩ? Tớ nên tặng cái gì a?"






Hứa Hạ nghĩ nghĩ nói: "Bánh sinh nhật?"






Thịnh Hoan theo bản năng lắc đầu, quá bình thường.






"Nếu không cũng cùng tớ giống nhau đưa thú nhồi bông đi."






Cô vẫn là lắc đầu, không có ý tưởng.






Liên tục bị cự tuyệt, Hứa Hạ có chút nhụt chí, nằm lên bàn nói: "Tớ nghĩ không ra, cứ làm như cậu muốn đi." Dứt lời, liền nhìn qua mắt Thịnh Hoan, cúi đầu làm bài tập, lại ngẩng đầu xem Thịnh Hoan, lại cúi đầu tiếp tục.






Thịnh Hoan nhấp miệng, nhìn mắt Ngũ Quy Vãn, sườn mặt cô cũng thực tinh xảo, cùng bạn ngồi cùng bàn không biết đang nói chuyện cái gì, tươi cười rất là sáng lạn.






Cô như vậy, cái gì cũng không thiếu đi.






Thịnh Hoan lắc đầu, rũ mắt viết viết, gắt gao nắm, bắt đầu điền tên mình lên giấy.






Từng nét bút đều mang theo cẩn thận.






Phía sau một đám người rất tự nhiên ở đánh bài, cảm xúc tăng vọt, hùng hùng hổ hổ, ồn muốn chết.






Viên Thành Siêu vẻ mặt đắc ý, ngón tay kẹp hai bài ở giữa không trung lung lay, "Ha ha ha, đôi Q, có phải hay không không nghĩ tới."






Chu Kỳ đem bài vứt xuống, "Tớ thua, tùy cậu xử."






"Hắc hắc hắc......" Viên Thành Siêu cười, dùng ngón tay chỉ hai người bàn trước, cúi đầu viết xuống vở một loạt kí tự, rồi sau đó nhướng mày, dùng ánh mắt giao tiếp, khóe miệng độ cung ức chế không được mở rộng.






Chu Kỳ run lên mình, nhịn không được đá chân hắn, "Tớ liền đi, cậu muốn hay không cười dâm đãng như vậy."






Viên Thành Siêu thu thu tươi cười trên mặt, nghiêm trang thúc giục nói, "Hai cậu nhanh nhanh, đừng lãng phí thời gian."






Chu Kỳ ánh mắt nhìn Phó Hiển, ngụ ý bảo hắn làm trước.






Phó Hiển liền **** hắn.






Chu Kỳ hậm hực mà sờ sờ cái mũi, chọc chọc sau lưng Hứa Hạ.






Hứa Hạ xoay người lại, nghi hoặc mà nhìn hắn, đánh giá từ đầu đến cuối.






Chỉ chốc lát sau, Chu Kỳ nhìn cô nói, "Tớ nói tớ thích cậu, cậu tin hay không?"






Hứa Hạ chần chờ một lát lắc đầu, cô đều nhìn thấu hết rồi, mấy tên nhàm chán này.






Thịnh Hoan nghe vậy, quay đầu nhìn mắt mọi người, một câu không nói lôi kéo Hứa Hạ muốn xoay người quay lên.






Ghế bị Phó Hiển đá một cái.






Thịnh Hoan lại lần nữa xoay người qua, hít sâu một hơi, đang chuẩn bị hảo hảo khuyên nhủ hai câu






Phó Hiển khẽ tựa vào lưng ghế, khóe môi cười không đứng đắn, không chút để ý mà nói, "Tớ nói tớ thích cậu, cậu tin hay không?"






Vừa dứt lời, Thịnh Hoan hai mày liền nhăn lại, "Cậu đầu óc có bệnh đi?" Sau đó dứt khoát xoay người.






Bốn phía bạn học đột nhiên truyền đến "Phốc" một tiếng cười.






Phó Hiển ánh mắt sắc bén quét một vòng, nháy mắt lặng ngắt như tờ.




Tiếp theo lại đá chân ghế Thịnh Hoan, lười biếng giải thích nói, "Vừa nãy tớ nói giỡn, cậu đừng để ý."






Giây tiếp theo, Thịnh Hoan xoay người lại đây nói, "Tớ có khi nào để ý cậu."






Phó Hiển: "......"






Chu Kỳ rốt cuộc nhịn không được, cười ha ha lên.






Một đám cười ha hả, không ít bạn học chung quanh nhìn đến đây






Mọi người đều khẳng định một chuyện, đại lão thích học bá, học bá không thèm để ý.






Ngũ Quy Vãn thấy vậy, liền đưa Thịnh Hoan một tờ giấy, "Hắn chính là đồ khùng, cậu đừng để ý đến hắn."






Thịnh Hoan nhìn cô ném một ánh mắt yên tâm, sau đó cúi đầu nghiêm túc làm bài tập.






Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Thịnh Hoan cùng Hứa Hạ đi ra ngoài mua quà sinh nhật cho Ngũ Quy Vãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK