Hứa Hạ tính tình hoạt bát, dính vào bên người Chu Kỳ, miệng nói không ngừng, hai người mười ngón tay đan vào nhau thực rất tốt.
Viên Thành Siêu không biết khi nào chọc giận Phó Ôn Nghị, mặt viết sự không cao hứng, không hống thì nháo, người khác thoạt nhìn lại có vài phần hâm mộ.
Thịnh Hoan đi ở phía sau, đem khóa áo kéo lên tận trên cổ, mặt cũng rúc vào trong cổ áo, hai tay xoa xoa vào nhau, hít thở mấy hơi, đều tản ra khói lạnh, cực kì vui vẻ mà nhìn xung quanh.
Khóe môi từ từ cong.
Phó Hiển an tĩnh mà ở bên cạnh cô, cùng cô nện bước, chỉ là ánh mắt nóng nực cứ thế dán ở trên mặt cô, gỡ không ra.
Lúc sau, cô cúi đầu xuống, hai tay cắm ở túi áo.
Phó Hiển hỏi cô, "Cậu lạnh lắm hả?"
Thịnh Hoan không nói chuyện, chỉ là lắc đầu.
Lặng im vài phút, ai cũng không nói chuyện, Phó Hiển tầm mắt từ nơi xa thu hồi tới, câu môi dưới, đột nhiên kêu tên cô,
"Thịnh Hoan."
Cô theo phản xạ mà "Hử" một tiếng, ngước mắt nghi hoặc mà nhìn hắn.
Phó Hiển thấp liễm mặt mày, nhìn cô, nhanh chóng dời mắt nói: "Tớ đưa cậu đi chơi."
"Tớ muốn về nhà."
"Đợi lát nữa tớ đưa cậu về." Sau đó bắt lấy tay cô bước nhanh đi phía trước, rẽ xuyên qua một cái ngõ nhỏ, là một cái chợ đêm thực náo nhiệt.
Tiếng người ồn ào, đám đông chen chúc.
Thịnh Hoan thấy như vậy thì bắt đầu giãy giụa, nhưng sức lực đương nhiên là không đủ, thấp giọng tức giận kêu, "Phó Hiển."
Phó Hiển dừng bước, xoay người lại đây, đuôi lông mày đều là ý cười, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cậu buông tớ ra."
Hắn "A" một tiếng, nhìn cô, không buông ra.
Thịnh Hoan lùi về sau, ở góc áo xoa xoa, ngước mắt nhìn xung quanh, "Hứa Hạ bọn họ đâu?"
Phó Hiển: "Bọn họ đều có đôi có cặp, chúng ta hai cái bóng đèn công suất lớn như vậy liền không tốt đi?"
Giống như cũng nghĩ như thế, Thịnh Hoan cúi đầu không lại hỏi nhiều.
"Đừng như vậy." Phó Hiển đi đến bên cạnh cô, dùng tay nhẹ nhàng đẩy vai cô, "Đi thôi, đi ăn thêm cái gì."
"Tí nữa sẽ gọi điện cho bọn họ."
Thịnh Hoan cuối cùng không tình nguyện mà đi, hai bên đường thực náo nhiệt, mỹ thực bày đầy phố, toàn là đặc sản Nam Thành, có cả mực sốt cay nướng, quả thật rất hấp dẫn.
Cô càng chơi càng hăng hái.
Một cái phố trên cơ bản đều là người trẻ tuổi, mấy cặp gà bông chiếm đa số, mười ngón tay đan vào nhau hoặc là tay trong tay.
Thịnh Hoan cũng là bị không khí vui tươi truyền động lực, tay phải cầm xiên mực nướng, tay trái cầm kẹo hồ lô đường, ăn cay quá sẽ cắn một miếng kẹo.
Bên cạnh Phó Hiển nhìn màn này, khóe miệng nhịn không được cong lên, trong mắt chứa toàn ý cười, nói: "Cậu ít ăn cay lại thôi, tí nữa về sẽ đau bụng."
"Cậu miệng quạ đen a." Có lẽ là vì ăn ớt cay, nên tính khí cũng nóng lên thêm một chút, Thịnh Hoan liếc hắn một cái lại nói: "Tớ rõ ràng rất tốt, nếu tí nữa về đau bụng là tại cậu, sẽ trách cậu."
Cô ngữ điệu mềm mại, không có lực chấn nhiếp gì, ngược lại mang theo một tia hờn dỗi, Phó Hiển tâm như là có rận, trong ánh mắt toàn là ý cười, khóe miệng giương lên, cười nói: "Được rồi, trách tớ trách tớ."
Thịnh Hoan nhếch miệng cười, đem một xiên mực còn sót lại đưa cho hắn, "Cậu ăn đi."
Phó Hiển nhường cô, "Cậu ăn cậu ăn."
Cô lại lần nữa nhấn mạnh, "Đây là tớ cho cậu ăn a."
Phó Hiển mặt lộ vẻ khó xử, lui ra phía sau hai bước, xua tay nói: "Tớ không ăn."
" Rõ ràng là ăn rất ngon mà."
"Nhưng tớ không ăn ớt cay."
"Chính là vì chưa ăn nên mới phải thử ăn, không ăn không biết được mỹ vị."
"Tớ có thể không ăn sao?"
"Không thể."
"Tớ ăn thì được cái gì?"
"Có mực cay miễn phí là tốt rồi a." Thịnh Hoan chớp chớp mắt, nói một câu có lực so sánh rất mạnh,
"Không khác gì người khác cho cậu tiền dùng, xong cậu lại hỏi ngược lại có tiền dùng thì được cái gì?"
Phó Hiển: "......" Kịch bản không thành rồi.
Cuối cùng nhìn thấy bộ dáng ăn cay của hắn, cô mới cười vui vẻ. Nói lời thật lòng, Thịnh Hoan mỗi lần ăn cay vào, tính cách lập tức liền hoạt bát hẳn lên.
Đây mới là bộ dáng nguyên bản nhất của cô.
Phó Hiển từ trong tay cô nhận xiên mực cay, thật cẩn thận mà nếm thử, quả nhiên là, tâm cay, cổ cay, như thể đang đánh nhau trong bụng, ngay lập tức liền ném thẳng vào thùng rác*.
(*) Lời tác giả: Các em nhỏ không được học Hiển Ca lãng phí đồ ăn nha, đồ ăn rất quý đó!
Thịnh Hoan trong mắt lập loè ngôi sao, nhỏ giọng hỏi: "Có phải ăn rất ngon hay không?"
Phó Hiển không nói lời nào, đi bên cạnh mua bình nước khoáng, chưa kịp nhận tiền lẻ của chủ quán, đã lập tức mở nắp bình uống mấy ngụm.
Cô nhịn không được ở bên cạnh che miệng cười trộm.
Phó Hiển nhìn cô cười, tựa hồ cảm thấy hình như cũng không cay như vậy.
Sau lại hai người đạt thành nhất trí đi mua sắm.
Thịnh Hoan bản chất là một người rất moe, chỉ là bất đắc dĩ đeo cái mặt nạ lạnh như băng mà thôi, cô rất muốn mua thú nhồi bông, chỉ là tiếc tiền thôi.
Cô đứng ở trước quầy đứng chờ.
Phó Hiển rất mạnh tay, mua hẳn 50 tệ, "Cậu tới đây."
Cô nhíu mày, xua tay, "Tớ không đâu."
Trên mặt hắn tự tin tươi cười, cong cong môi nói: "Tiền nhiều như vậy, nếu tí nữa tớ gắp 1 tệ một con, chúng ta đem về không nổi a." Ngụ ý chính là cậu đừng làm lãng phí.
Nếu không số tiền này là ném ra ngoài cửa sổ.
"Ách......" Nghe vậy, Thịnh Hoan ngước mắt nghiêm túc đánh giá hắn một lát, "Cậu gắp trước đi, tớ muốn quan sát một lát."
Phó Hiển suy nghĩ một lát gật đầu, đứng ở trước máy gắp thú, hỏi cô, "Cậu muốn cái nào?"
Chim cánh cụt, totoro, cún con, gà nhỏ, mèo, khỉ,... tất cả những cái gì cần đều có.
Thịnh Hoan nhìn hắn một bộ thắng quyên nắm bộ dáng, chỉ chỉ đa lạp e mộng* tận cùng bên trong "Bên trong cái kia."
(*) Góc phổ cập kiến thức: Đa Lạp E Mộng = Doraemon. Đến quỳ với tiếng Trung *cười cry-ing*
"OK." Hắn đáp ứng, nhìn đa lạp e mộng, đánh giá bố cục, lồi lõm như nào, cuối cùng mới ấn nút di di.
Thú bông bị kẹp lên tới.
Chỉ là ở giữa không trung trượt xuống.
Thịnh Hoan kích động đến vỗ tay từ từ chậm lại, cuối cùng yên tĩnh không tiếng động, khóe miệng tươi cười cũng thu hồi.
Phó Hiển vẫn là cảm thấy này có cái gì khó, bất quá là trượt một chút, lại nhét thêm 1 tệ, "Lại nào."
Cô không hưng phấn như vừa mới, lẳng lặng nhìn.
Lần thứ hai vẫn là không kẹp được.
Lần thứ ba cũng vậy.
Thẳng một đường thất bại, ngay cả 50 tệ cũng dùng hết, Phó Hiển ảo não, tâm không phục, nhìn về phía Thịnh Hoan, "Tớ lại đi đổi xu."
"Cậu chờ, nhất định tớ sẽ cho cậu đứa bé này."
"......" Thịnh Hoan giữ chặt hắn, ngửa đầu nói: "Thôi, không cần đâu, tớ nghĩ kĩ lại, tớ không có thích lắm." Chủ yếu là vì tiền, 50 xu là 50 tệ, có thể không tiếc tiền sao.
Phó Hiển hiện tại bẻ ngược lại, "Nhưng cậu vừa mới nói thích."
Thịnh Hoan: "......"
"Cậu chờ tớ, nếu không được nữa sẽ đi."
"50 tệ có thể mua rất nhiều mực xiên cay." Bất đắc dĩ, Thịnh Hoan phải nói tâm sự của mình.
Phó Hiển run rẩy, lòng còn sợ hãi mà nói: "Lão tử tình nguyện đi gắp thú, cũng không đi ăn cái thứ đó."
Thịnh Hoan "Phụt" một tiếng cười ra tới, lại nghĩ tới hắn bộ dáng lúc nãy, cười đến cong lưng, nhìn hắn ánh mắt càng ngày càng đậm, kịp thời dừng cười, mà nói: "Thời gian không còn sớm, đi dạo một chút tớ phải về nhà rồi, cậu có muốn đứng ở đây lãng phí thời gian."
"Có đi hay không a."
"Không đi tớ đi một mình."
"Cậu tự mình ở đây gắp thú cả đời đi."
Phó Hiển hậm hực mà sờ sờ cái mũi theo sau.
Tuyết càng rơi xuống càng nhiều, người cũng không nhiều như vừa nãy, một trận gió to ùa tới, Thịnh Hoan theo bản năng rúc đầu vào áo, hai tay để hai bên túi, miệng nở nụ cười thật tươi.
Không có vì cái gì, chính là muốn cười.
Cô đi ở phía trước.
Hắn theo ở phía sau.
Khoảng cách bất quá tận một mét.
Sau một lúc lâu, Phó Hiển sải hai bước lớn bước lên, tay tự nhiên mà vậy mà đặt ở trên vai cô, nghiêng đầu xem cô,
"Ai, cậu cười cái gì?"
Thịnh Hoan lập tức ngưng cười, nhắm chặt miệng, đột nhiên lắc đầu.
Hắn còn nhìn chằm chằm cô, hô hấp ấm áp đánh vào mặt của cô, nhẹ nhàng mà nói: "Thịnh Hoan, cậu làm bạn gái tớ đi."
"Tớ nhất định sẽ đối với cậu tốt."
"Tớ Phó Hiển nói lời giữ lời, nếu nói dối sẽ bị sét đánh trúng......"
Thịnh Hoan tai liền nóng lên, nghĩ đến tay của hắn còn ở trên vai mình, hậm hực bỏ ra, tiến sang bên cạnh hai bước, cắn môi dưới, đôi mắt trầm hẳn.
Phó Hiển lại bước tới gần, không biết làm gì mà giải thích nói:
"Cậu đừng nóng giận, trong lòng tớ thật sự là như vậy, tớ trước nay chưa cùng đứa con gái nào nói chuyện như thế, cậu chính là người đầu tiên."
"Thật sự, cậu tin tưởng tớ."
"Tớ không có không tin cậu."
"Chỉ là tớ không biết cậu tại sao lại như thế này?" Thịnh Hoan mặt không gợn sóng, nghiêm túc nhìn hắn hỏi lại.
Đối phản ứng như vậy của cô, Phó Hiển có vẻ thêm vô thố, mấp máy môi, bướng bỉnh mà nói, "Cậu chừng nào mới đáp ứng làm bạn gái tớ?"
Cô rũ xuống mắt, ước chừng qua một phút đồng hồ, nhàn nhạt mà gọi, "Phó Hiển."
Phó Hiển khẩn trương mà nhìn chằm chằm cô, dùng giọng mũi "Ân" một tiếng.
Cô chần chờ một lát, vẫn là quyết định tiếp tục nói: "Con người của tớ không có ưu điểm gì, không đáng để cậu dùng tiền đặt cược."
"Nếu cậu là cùng người khác đánh cược với nhau, không có được tớ sẽ mất mặt mũi, tớ sẽ chịu khó cùng cậu đóng kịch, nhưng cậu đừng quá phận như vậy nữa được không......"
Miệng cô lúc đóng lúc mở, lông mi run rẩy, đôi tai trong bóng đêm vẫn hiện lên một màu đỏ, kết hợp với nhau, thế mà lại nhiều thêm một tia ôn nhu.
―― Tớ muốn cùng cậu thân mật.
―― Muốn đem cậu hung hăng ấn ở trên tường.
―― Đây là phản ứng tự nhiên.
Như thế này không phải là đánh cược được không, Phó Hiển cứ như sư tử bóng đêm, tức giận.
Hắn tức giận mang theo khí nóng.
Thịnh Hoan sợ hãi lùi về sau hai bước, cô vốn dĩ hảo hảo nói chuyện như vậy.
Hắn tức giận cái gì????
Có lầm hay không, cô còn chưa nổi nóng đâu.
Cô lười cùng hắn so đo, lui ra sau thêm bước nữa, ngữ khí vì thế mà cao lên, "Cao trung tớ không suy xét yêu đương."
"Nếu cậu thật sự thực thiếu bạn gái, nhân lúc còn sớm nên đổi mục tiêu." Dứt lời, liền bước nhanh đi phía trước.
Bình tĩnh lại Phó Hiển cẩn thận nghĩ nghĩ lời cô mới vừa nói, cảm thấy có điểm không đúng
Đánh cược??
Cái gì không bỏ xuống được mặt mũi. Cô chẳng lẽ đã biết, thao, mẹ nó ai cùng cô nói.
Hắn chạy lên, ngăn cô lại, đôi tay đặt ở trên vai cô,
"Thịnh Hoan, cậu đừng nóng giận, trước hết nghe tớ nói."
"Cái vụ đánh cược kia thực chất đã kết thúc, tớ thừa nhận, lúc đầu để ý đến cậu là vì nó, nhưng lúc sau liền không phải, tớ không biết nó bắt đầu từ lúc nào, không hiểu tại sao rất thích nhìn cậu, thấy cậu cười liền vui vẻ......"
Thịnh Hoan bỏ tay hắn ra, nhàn nhạt mà nói, "Tớ phải về nhà."
Phó Hiển: "Tớ đưa cậu về."
Cô không nói chuyện, đôi tay đặt trong túi áo, cúi đầu một cái một mạch đi phía trước.
Phó Hiển nhìn cô muốn nói lại thôi, có chút oi bức, đem áo ngoài kéo ra đến một đoạn
Hai người ra đến phố thị ồn ào, bắt xe về.
Xuống xe, Thịnh Hoan nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không sai biệt lắm 10 giờ rưỡi, Từ Nghệ Mỹ lúc này cũng không sai biệt lắm về đến nhà.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!!!
Phó Hiển trả xong tiền, muốn cùng cô nói gì đó đã bị bịt miệng, kéo vào chỗ rẽ gần đó.
Thịnh Hoan thu hồi tay, thở dài một tiếng, thấp thấp nói: "Mẹ tớ, cậu đừng nói chuyện."
Qua vài phút, đến lúc không còn tiếng bước chân.
Cô ngẩng đầu xem xét, hoàn toàn yên tĩnh, thở dài một hơi, bước ra.
"Tớ đi về đây."
"Cậu cũng trở về đi, chú ý an toàn."
Phó Hiển gật đầu, nhìn bóng dáng cô lên lầu thang, căm giận mà đá vào tường, ngồi xổm xuống, cầm điếu thuốc ra bật lửa, híp mắt hút một hơi lại một hơi.
Thứ lão tử hút không phải thuốc, mà là cậu.