Giống Đông lão sư nói cái gì cô học lý hóa phương pháp có lẽ không hiệu quả, hiệu quả là như hắn thế này sao?
Tuần cuối tháng mười, trời chuyển âm tình.
Trong lúc giảng bài, Thịnh Hoan đi WC trở về, tay đặt ở trên bụng để đỡ đau, bạn tốt tới, đặc biệt khó chịu.
Phó Hiển ngồi ở ghế mình, chung quanh không ít nam sinh vây quanh, ai cũng cầm di động, đặc biệt kích động, trong miệng người nào cũng hùng hùng hổ hổ.
Hình ảnh này, chuyện thường ở huyện rồi, khẳng định là lại chơi game.
Cô đẩy đám người ra, thân mình nhẹ dựa vào sau bàn, ngón tay chọc chọc Phó Hiển, bụng đau hơn cả chữ đau, sức để nói chuyện cũng không có, ngụ ý là để cô đi vào.
Ước chừng qua một phút đồng hồ, trò chơi xong rồi, Phó Hiển mới từ từ ngẩng đầu, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, mới đứng dậy cho cô đi vào.
Thịnh Hoan tiến vào, nằm gục trên bàn không muốn nhúc nhích.
Hắn nhíu mày, không còn hứng thú chơi game nữa, nói với mấy nam sinh khác, "Không chơi nữa."
Nghe vậy, Viên Thành Siêu kích động mà mở miệng, "Không chơi? Bị đánh chết rồi cũng không thèm báo thù? Đại ca à, không nói giỡn a."
"Làm ván nữa, từ bây giờ đến lúc vào lớp còn dư thời gian."
"Đến đây đi!"
Phó Hiển đóng di động, tựa lưng vào ghế ngồi, tay đáp ở ghế Thịnh Hoan, âm thanh lạnh lùng, ngước mắt nói: "Mấy thứ vô nghĩa tại sao lại nhiều đến như vậy?."
"Không muốn chơi."
Viên Thành Siêu nháy mắt đã hiểu, chớp chớp mắt, cười hì hì nói: "Uhm...... Không chơi thì thôi, chúng ta cũng nên giải tán a."
Chỉ trong chốc lát, vòng người đã tản ra.
Thịnh Hoan vùi đầu ở trong khuỷu tay, thay đổi tư thế, mơ hồ ngẩng đầu lên muốn đi lấy nước ấm uống.
Cô tay vịn bên cạnh bàn, cầm ly nước đứng lên, thẳng lăng lăng mà nhìn Phó Hiển.
Phó Hiển ngồi trên ghế, đối, đối diện với ánh mắt của cô, dường như trần trụi không có khoảng cách, trên mặt treo ý cười, trong mắt chứa niềm vui khó thấy, nhàn nhạt hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Thịnh Hoan nhấp môi dưới, không nói chuyện.
Hắn trơ mắt nhìn cô rời đi, chân duỗi ra, câu môi dưới, "Nói hay không a? Không nói tớ liền không cho đi."
Một lát sau, Thịnh Hoan nhàn nhạt dời đi ánh mắt, một lần nữa ngồi xuống, đem ly nước để lại chỗ cũ, má phải đặt trên quyển sách, đôi tay đặt ở trên bụng nhẹ nhàng xoa, đưa lưng về phía hắn.
Cũng là cái tính tình bướng bỉnh.
Phó Hiển ngồi thẳng thân mình, hậm hực sờ sờ mũi, nhìn cái ót của cô, trong lòng phiền muộn.
Rồi sau đó, cánh tay hắn đặt ở trên bàn, cầm bút nghịch nghịch một lát.
Trên đời có người lạnh như băng vậy sao.
Mỗi thời mỗi khắc đều cự tuyệt người khác.
Phía sau Vương Tuyết cúi người vỗ vỗ Thịnh Hoan, "Hoan Hoan, cậu không sao chứ?" Là nữ sinh, cô liếc mắt một cái liền nhìn ra mọi chuyện, đương nhiên loại đau này cô cũng từng nếm trải.
Thịnh Hoan chậm rãi ngẩng đầu, xoay người qua đi, cánh môi khô cạn, mấp máy môi, thanh âm yếu ớt, "Không có việc gì."
"Tớ biết là cậu rất đau a, hay là để tớ đi mua thuốc cho cậu, lúc nữa vào học rồi sẽ đỡ hơn."
"Một tí nữa sẽ đỡ hơn thôi, tớ quen rồi." Thịnh Hoan khóe miệng gượng ép cười.
Bỗng chốc nhớ đến chuyện quan trọng, mấy ngày nay vụ Đại hội Thể thao quả thật vẫn còn quá ít người báo danh, còn vài cái hạng mục chưa đủ, vừa đúng hai hôm nữa là phải nộp danh sách rồi.
Hình như dời được lực chú ý, bụng cũng không đau như vậy nữa, cô đứng dậy, cầm theo bảng báo danh, liếc mắt nhìn Phó Hiển một cái.
Giây tiếp theo, hắn liền ngoan ngoãn tránh ra.
Thịnh Hoan nhấp miệng, cái gì cũng chưa nói, nghiêng thân mình đi ra ngoài, ánh mắt quét hết phòng học một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Chu Kỳ cùng Hứa Hạ, hai người không biết đang làm gì, cười đến không nhặt được mồm.
Cô thẳng tiến đi qua.
Chờ đến lúc Thịnh Hoan bóng dáng đi xa.
Phía sau Vương Tuyết trên giấy đồ đồ vẽ tranh, thấy thế che miệng cười khẽ.
Trước kia cũng từng bát quái Phó Hiển như thế nào, đối với nữ sinh cũng chưa từng cho thêm một ánh mắt, lão đại của cái đám thành tích bết bát kia.
Hiện tại xem ra, hình như có điểm không hợp lý a.
Có đôi khi chỉ cần một động tác nho nhỏ cũng làm người ta thấy rất khả ái a!
Nghĩ nghĩ, Vương Tuyết nhịn không được liền cười
Phó Hiển cau mày, nhìn Vương Tuyết vài lần, muốn nói lại thôi, vài giây sau, vẫn là nhịn không được hỏi: "Cậu có biết Thịnh Hoan làm sao không?" Thanh âm khôi phục sự cao lãnh lạnh lùng vốn có, mang theo chút cao ngạo.
Lão đại lần đầu tiên cùng cô nói chuyện, thấy ánh mắt soi mói của hắn, Vương Tuyết có chút khẩn trương, buông bút, nhẹ giọng nói: "Hoan Hoan là cái kia tới."
Phó Hiển nhíu mày, lặp lại một lần, "Cái kia?" Đến tột cùng là cái nào?
Vương Tuyết nóng nảy, buột miệng thốt ra, "Chính là bà dì." Dứt lời, trên mặt có chút hồng hồng, bất giác cúi đầu, bút trên tay ngọ nguậy.
Phó Hiển nhớ lại câu cô vừa nói, lại thấy biểu cảm của cô, liền hiểu ra là cô muốn nói cái gì.
Nhớ rõ năm trước, à không phải là năm kia đi, Phó Minh Nguyệt mới vừa lên lớp 6, đột nhiên có một ngày khóc lóc chạy về tới nói với hắn: "Anh hai, em hình như bị bệnh nan y, có phải sắp lìa đời rồi hay không."
Em gái không sợ trời không sợ đất, đột nhiên lại lộ ra vẻ mặt này, người làm anh như hắn cũng sốt hết cả ruột, liền hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Em, nói đàng hoàng cho anh, rõ ràng liền mạch."
"Rõ ràng là con gái, ngày nào cũng nói mấy cái từ này là như thế nào."
Ba mẹ không ở nhà, ông bà tuổi lớn, cho nên hắn phải có trách nhiệm chăm sóc em gái, nói thật, Phó Hiển trong lòng cũng là có điểm sợ.
Phó Minh Nguyệt thu chân lại, không nói lời nào, đôi mắt nhìn hắn, ướt nhòe, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhịn không được gào khóc lên.
Phó Hiển gằn giọng, "Khóc cái gì? Nói chuyện."
Phó Minh Nguyệt người run run, tiếng khóc cũng nhỏ hơn, cách vài phút, mới gian nan mở miệng, "Anh hai, em đổ máu, cứ liên tục đổ máu, có phải hay không sắp chết......"
Vừa nghe, Phó Hiển cũng biết là chuyện lớn, quên không hỏi chỗ nào đổ máu, liền một mạch kéo Phó Minh Nguyệt ra bên ngoài.
Đụng phải Trương thẩm đang đi mua đồ.
Nhìn hai anh em một người khóc sướt mướt, một người trưng ra bộ mặt dọa người, liền lo lắng.
Sau đó liền giải quyết chuyện này một cách êm đẹp.
Làm hắn sợ bóng sợ gió một hồi, đến lúc Hướng Minh Tuệ về đã phổ cập giác dục cho hắn rất nhiều, con gái một tháng đổ máu một lần, còn phải như thế rất nhiều năm.
Từ sau lần đó, Phó Hiển biết loại chuyện này, tên gọi là kinh nguyệt.
Thật là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Phó Hiển khụ hai tiếng, xoay người nhìn thấy ly nước của Thịnh Hoan, đứng hình mất 5 giây.
Lại nghĩ tới chuyện đó, hắn đúng là não úng nước mà!
Đầu lưỡi hắn ở trong khoang miệng quét một vòng, bất đắc dĩ mà nhìn trần nhà, theo sự miêu tả của Phó Minh Nguyệt, rất là đau.
Hắn trầm mặc trong phút chốc, cuối cùng vẫn là đứng lên, cầm ly của cô đi lấy nước.
Nước đầy liền trở về.
Toàn bộ quá trình, liền mạch lưu loát, không vượt quá hai phút.
――
Thịnh Hoan đi qua, thân thiết mà gọi "Hạ Hạ". Ánh mắt lại dừng ở trên người Chu Kỳ, cười một cái.
Chu Kỳ không rét mà run, "Lớp trưởng chuyện gì cậu cứ nói thẳng, đừng dùng loại này ánh mắt nhìn tớ."
"Hạng mục của Đại hội Thể thao, tớ nhìn qua một lượt, cậu chưa báo danh phải không?"
"Tớ để cho cậu chạy bền 1500m thế nào?"
Thịnh Hoan vừa nói xong, Chu Kỳ liền " Xuy" một tiếng:
"Chuyện này đừng tới tìm tớ, dù cho Tạ Đông tới thì kết quả vẫn như thế thôi."
Thịnh Hoan tìm cái ghế, ở trước mặt bọn họ ngồi xuống, thanh âm tinh tế mềm mại mà nói: "Đại hội Thể thao khá tốt a, không những có thể cộng điểm lại còn có thể rèn luyện thân thể, vì cái gì cậu lại không tham gia? Thêm nữa hạng mục này ai cũng phải tham gia."
Chu Kỳ nói: "Mặc kệ cậu nói như thế nào, tớ cũng không tham gia."
Thịnh Hoan không có cách, chỉ phải ủy khuất mà nhìn về phía Hứa Hạ, thấp giọng nói, "Hạ Hạ."
Hứa Hạ cắn môi, nhìn nhìn Thịnh Hoan, lại nhìn nhìn Chu Kỳ, rồi sau đó kéo kéo ống tay áo hắn, hờn dỗi nói: "A Hoan đều nói như vậy, cậu liền tham gia đi."
"Được không? Nói một câu đi mà."
"Chu Kỳ cậu có ý gì? A Hoan là bạn tốt nhất của tớ, cậu tự cao tự đại cho ai xem?"
Cuối cùng vẫn là Chu Kỳ thỏa hiệp, "Cậu đừng như vậy nữa, tớ tham gia là được chứ gì."
"Đừng nóng giận được không?"
Thịnh Hoan đoạt được mục đích, thấy vậy, cúi đầu yên lặng mà đứng dậy.
Viên Thành Siêu đang ngồi ở bàn mình, cúi đầu không biết đang chơi game hay đang làm gì.
Cô đi qua, ở đối diện hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng gõ vài cái trên mặt bàn, "Viên Thành Siêu."
Viên Thành Siêu chậm rì rì mà ngẩng đầu, vốn là đang cau có, thấy người đến là Thịnh Hoan, thay đổi thành gương mặt tươi cười, cà lơ phất phơ, "Lớp trưởng có gì chỉ giáo a?"
Thịnh Hoan đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Đại hội Thể thao chỉ thiếu mỗi cậu không đi đăng kí."
Viên Thành Siêu: "Chu Kỳ đăng kí?"
Thịnh Hoan gật đầu: "Đăng kí."
Viên Thành Siêu kinh ngạc, lại hỏi: "A Hiển cũng đăng kí?"
Thịnh Hoan dừng một chút, vừa không gật đầu cũng không lắc đầu, nhăn mày nói: "Cậu quản người khác làm cái gì? Quản chính mình là được rồi."
"Tớ đăng kí cho cậu chạy bền 1500m nhé?"
Viên Thành Siêu cười khẩy: "A Hiển không báo đúng không, tớ đây cũng không báo."
"Hắn tham gia tớ liền tham gia."
Thấy Thịnh Hoan như đang muốn nói cái gì, hắn trực tiếp đánh gãy, "Cái khác cậu không nên nhiều lời." Nói cho hết lời lại cúi đầu nhìn di động.
"Chu Kỳ đều tham gia, cậu vì cái gì lại không tham gia? Nếu có vấn đề gì, tớ sẽ nói thầy"
"Còn nữa, tham gia sẽ được cộng điểm, đối với các cậu không phải là rất tốt sao?"
Thịnh Hoan hảo hảo khuyên bảo, Viên Thành Siêu lại từ đầu chí cuối không để ý tới cô.
Cuối cùng không có biện pháp, cô đành phải chịu đau trở về chỗ ngồi.
Phó Hiển không ở chỗ ngồi.
Thịnh Hoan theo thói quen mà cầm lấy ly nước uống, không nghĩ tới là ly đã đầy, lại còn là nước nóng.
Cô cả kinh, nhớ không lầm, hồi nãy muốn đi tiếp nước liền bị Phó Hiển ngăn cản, từ lần đó đều ở trong lớp.
Cái này......
Vương Tuyết đứng lên, cúi người, vỗ vỗ bả vai cô, nhỏ giọng mà nói: "A Hoan, tớ vừa mới thấy Phó Hiển đi lấy nước cho cậu."
Thịnh Hoan cầm ly nước mà thất thần, quay đầu lại hỏi, "Phải không?"
Vương Tuyết gật gật đầu, "Đúng vậy, tớ chứng kiến từ đầu đến cuối."
Thịnh Hoan: "......" Nuốt nuốt nước miếng, không biết nên nói cái gì.
Vương Tuyết vốn dĩ muốn bát quái vài câu, kết quả nhìn thấy Phó Hiển từ cửa đi vào, liền kịp thời ngừng, trở lại chỗ ngồi tiếp tục tập trung chuyên môn.
Phó Hiển trở lại chỗ ngồi, thấy Thịnh Hoan đang cầm ly uống nước, nhấp môi dưới, khóe miệng khẽ nhếch, hỏi: "Ngọt không?"
Thịnh Hoan bị hắn thẳng lăng lăng mà nhìn, trong lòng có tiếng
"Lộp bộp", nghe được hắn nói một câu không đầu không đuôi, vặn nắp bình, hỏi lại: "Cái gì?"
"Nước a."
Thịnh Hoan sửng sốt, nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe mà nhìn hắn: "Đâu có thêm đường đâu?."
Phó Hiển khóe mắt mang ý cười, "Tớ đây lần sau nhất định sẽ nhớ rõ."
Thịnh Hoan không nói, mà là cúi đầu đem bảng báo danh đẩy đến trước mặt hắn, "Đại hội Thể thao cậu còn chưa có báo hạng mục."
"Hiện tại chỉ có chạy bền 1500m nam còn thiếu người."
Ngụ ý đã thực rõ ràng.
Phó Hiển nhìn chằm chằm cô , mắt cũng không nháy dù chỉ một chút.
Bên ngoài ánh nắng nhàn nhạt mang hơi ấm rọi vào trong phòng, chiếu lên mặt cô, đúng lúc đôi môi đỏ nhấp nháy nói chuyện.
Làn da thực trắng, khuôn mặt nhiễm thêm một chút hồng, lông mi nồng đậm nhỏ dài, run rẩy.
Chỉ có hắn biết, cô rất đẹp.
Thịnh Hoan bình tĩnh không nổi nữa, ánh mắt của hắn quá nóng nực, dùng tay ngăn trở ánh nhìn của hắn, rầu rĩ mà nói: "Đừng nhìn tớ, xem bảng báo danh này."
Phó Hiển: "Cậu tương đối đẹp."
Thịnh Hoan ngẩn ra một chút, đầu vùi xuống càng thấp hơn, mềm mềm mại mại, nói: "Tớ báo danh chạy bền 1500m nam cho cậu......"
Phó Hiển mơ màng cúi đầu.
Có lẽ ánh sáng mang theo quang mang, làm hắn bị mê hoặc.