Dạy bổ túc cho Phó Hiển, còn vì vấn đề này mà tranh luận với hắn thật là lâu, cô nói đi thư viện gần đây học, hắn không chịu, nhất quyết bảo cô tới nhà hắn. Còn nói gì mà trong nhà chỉ còn có hắn và em gái, em gái còn rất rất thích cô.
Sau cùng chính là cô nhượng bộ, tới nhà hắn dạy thêm, ủa rồi không phải bị dụ là gì.
Nhìn biệt thự đẹp mắt trước mặt, Thịnh Hoan thật không biết nói gì, trong lòng đã hoảng hết cả lên rồi, liền quay sang Phó Hiển, nói: "Đây là nhà của cậu??".
Phó Hiển cười cười, đoạn cong mày, nhẹ giọng nói: "Vào thôi nào."
Thịnh Hoan kéo lấy tay áo của hắn, đôi mắt ngập nước, có điểm ngại ngùng.
Đột nhiên lại ứ muốn vào nữa, nhà hắn so với cung điện chẳng có gì khác nhau, lúc đầu cô chỉ nghĩ giống như mọi người nói, nhà hắn có chút của ăn của để.
Không nghĩ tới là cách biệt một trời......
Phó Hiển cong môi dưới, tầm mắt dừng lại ở trên đôi tay trắng nõn của cô, hơi dùng sức, nắm tay cô cùng đi vào.
Thịnh Hoan cúi đầu, tùy ý cho hắn kéo.
Phó Hiển cho rằng Phó Minh Nguyệt không ở nhà, không nghĩ tới mới vừa vào cửa liền nghe được tiếng TV, nhíu mày lớn tiếng nói: "Mày bật TV nhỏ thôi".
Phó Minh Nguyệt đang nằm trên sofa làm couch potato chính hiệu, trên tay là khoai tây chiên, điều hòa bốn phía mát rượi, định theo bản năng phản bác lại, cái ông anh ăn hại này, thế mà dám nói cô, không nghĩ tới bên cạnh ông anh này lại có một chị bé nhỏ nhỏ xinh xinh, lại còn trắng cực kì, liền nhanh chân xỏ dép đi sang: "Em chào chị Thịnh Hoan".
Thịnh Hoan hơi đơ, tay trong tay Phó Hiển kéo hoài không ra, liền lườm cho hắn một phát, nhìn về phía Phó Minh Nguyệt nói " Chào em", nói xong thấy có điểm hơi cứng nhắc, liền giơ tay lên "Hi".
Phó Minh Nguyệt cười thực vui vẻ, đối với chị gái trước mặt này, người thì nhỏ nhỏ xinh đẹp, dáng người cân đối, lại còn trắng trắng đáng yêu, rất có hảo cảm.
Mắt cô nhìn thấy hai người tay trong tay, thế mà dám thả cẩu lương trước mặt mình, liền nói Phó Hiển: "Anh cầm tay người ta như vậy không chảy mồ hôi hay sao?"
"Em cũng không phải là cướp người của anh, em đây có điều hòa, có khoai chiên rồi nhá." Cô bên nói bên đi sang cạnh Thịnh Hoan.
"Bang", đập vào tay Phó Hiển một cái, lè lưỡi, kéo Thịnh Hoan về phòng mình.
Phó Hiển không thể không buông tay, thở dài, nhìn con em trước mặt có điểm bất đắc dĩ.
Tiểu tổ tông này thật là......
Hắn tức quá liền đá vào chân ghế, hơi đau a.
Phó Minh Nguyệt bốc khoai tây bỏ vào miệng, nói với Thịnh Hoan " Bên ngoài nóng quá phải không chị?". Nói rồi đưa túi khoai sang.
"Cũng không nóng lắm đâu, còn chịu được." Thịnh Hoan vội vẫy vẫy tay nói, "Chị không ăn đâu."
Phó Minh Nguyệt cười hai tiếng, đem túi khoai về phía mình lại: "Em có thể gọi chị là Hoan Tỷ sao?"
Thịnh Hoan dùng giọng mũi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, mắt nhìn chung quanh đánh giá cách bài trí của phòng em gái nhỏ, " Đương nhiên có thể a".
Phó Hiển miệng đến trước thân: "Gọi Hoan Tỷ làm gì, gọi là chị dâu."
Phó Minh Nguyệt vốn định trêu ghẹo hai người một chút, liếc mắt thấy Thịnh Hoan đã đỏ mặt, liền nhịn xuống, vỗ vỗ vai Thịnh Hoan, tội nghiệp chị dâu, ông anh của cô quá lưu manh đi: "Chị đừng giận anh Hai nhé, anh ấy ngày thường cũng là như vậy".
Thịnh Hoan hơi rũ đầu, tóc phía sau gáy rớt xuống che mất biểu tình khuôn mặt.
Phó Hiển nhìn ra được Thịnh Hoan có điểm không dễ chịu, cũng không cùng Phó Minh Nguyệt cãi nhau, đi qua đòi người về.
Phó Minh Nguyệt ngồi ở trên sô pha tức muốn hộc máu mà hét: "Anh Hai!!!"
Phó Hiển bước chân chưa dừng, âm sắc trầm thấp, ném xuống một câu, "Mày thử lên xem!"
Phó Minh Nguyệt tức khắc nhụt chí, nằm liệt trên sofa, nghiêm túc mà nói, cô vẫn là có điểm sợ hắn, nhưng nghĩ lại thì ――
Chị dâu thiệt đáng yêu a!!
Còn thực thẹn thùng.
Lên lầu hai, phòng thứ nhất phía bên trái là của Phó Hiển, hắn chốt cửa lại, bật điều hòa lên, nói: "Em tớ là như vậy đấy, nhà chỉ có mỗi nó là con gái, ba mẹ hay đi công tác, nên ông nội quý nó như trứng, chiều hoài thành quen, ngày thường khá láu táu".
Ở chung với hai người bọn họ, Thịnh Hoan cảm thấy thả lỏng nhiều: "Không có a, tớ thấy em ấy rất đáng yêu".
"Ông nội cậu cũng rất đáng yêu a."
Phó Hiển đi tới, sờ đầu cô, "Cậu còn đáng yêu hơn."
Thịnh Hoan cắn môi, tức giận: "Cậu cuối cùng có chịu học không?"
Phó Hiển hậm hực mà sờ sờ mũi, cười khẽ nói, "Nói không thì sợ cậu giận, nhưng cậu biết tính tớ mà."
Thịnh Hoan xoay người đối mặt hắn, "Hửm" một tiếng, âm cuối kéo dài ra, nâng cằm nói: "Cậu chính là muốn như vậy đúng không!!!"
"Cậu chính là gạt tớ, tớ tưởng cậu thực sự nghiêm túc học một lần, thế mà lại."
"Cậu là đồ đại lừa đảo."
Phó Hiển lấy lòng cười, hầu kiết khẽ nhúc nhích, cầm tay cô, "Nhưng tớ không phải là người thích đọc sách đâu".
Bốn mắt nhìn nhau, dừng vài giây, Thịnh Hoan mới hiểu được hắn muốn nói cái gì "Cậu muốn học trường quân đội".
Phó Hiển "Ân" một tiếng, chắc chắn mà nói: "Đây là điều tớ muốn từ nhỏ."
Nghe vậy, cô rũ mắt, thất vọng mà "Ồ" một tiếng, đứng dậy, xem thư phòng của hắn
Bỗng dưng, Phó Hiển đem cô ôm vào lòng, thấp giọng nói: "Mặc kệ tớ đi nơi nào, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, cậu là người con gái tớ thích nhất, tớ sẽ luôn luôn như thế, nên cậu không được chia tay với tớ......"
Hắn trước kia là thế nào, hiện tại ra sao, đều là đem Thịnh Hoan đặt trong lồng ngực, cách xa người khác cả vạn dặm. Nghe hắn lải nhải bên tai, cô có điểm vui, lại có điểm cảm động, liền cũng ôm hắn.
Cách hai phút.
"Rồi rồi tớ đã biết." Cô vỗ vỗ lưng hắn, "Cậu buông tớ ra đi! Tới cũng tới rồi, nhất định phải học, hơn nữa cậu học trường quân đội không có nghĩ là không phải thi a."
Hắn không nói chuyện.
"Nhanh lên a!! Thời gian thực quý giá, cậu mà không buông là tớ đi về đó."
Phó Hiển ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của cô, không nhịn được mà muốn cùng cô thân thân, nhẹ nhàng liếm mút cánh môi của cô, nhẹ nhàng nhưng lại đầy tình cảm.
Thịnh Hoan hoàn hồn lại liền đẩy hắn ra xa, khuôn mặt đã hồng lại càng hồng.
Phó Hiển khóe miệng lại cong lên, mắt cười thực hạnh phúc, lại hôn nhẹ lên môi cô, ép cô vào tường làm thế kabedon.
Thịnh Hoan dời mắt, hờn dỗi mà nói: "Cậu còn như vậy tớ sẽ không để ý tới cậu nữa."
"Không bao giờ sang nhà cậu nữa, không có lần sau đâu."
"Cậu có muốn học không, không học là tớ đi về."
Phó Hiển nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng quắc không rời đi nửa giây, "Tớ nghiện rồi."
Thịnh Hoan nhất thời không hiểu, hỏi lại: "Cái gì?"
"Thân cậu a!"
"Còn muốn thân."
Hắn vừa dứt lời, Thịnh Hoan giả vờ tức giận mà đẩy hắn một chút, "Cậu có thể hay không đứng đắn lên một chút."
"Tớ như thế nào không đứng đắn."
"Tất cả."
"Vậy cậu dạy tớ đứng đắn phải như thế nào?"
"Cậu lại nói bậy nữa là tớ đi đó."
"Rồi đều nghe cậu, tớ không nói."
――
Cả buổi chiều, hai người ở trong phòng cũng không đứng đắn nổi, một người nháo một người cười.
Sắc trời tối dần, Thịnh Hoan đứng dậy thu thập đồ đạc đi về nhà. Phó Hiển nói muốn đưa cô về, cô không từ chối. Thế là tên này lại được đà nắm lấy tay cô, nhất quyết không buông. Phòng khách không một ánh đèn. Phó Minh Nguyệt không biết chạy đi đâu rồi.
Bên ngoài không khí nóng rực, người đến người đi, Thịnh Hoan không cần hắn dắt, nhẹ nhàng giãy giụa, Phó Hiển đem tay cô nắm vào càng chặt, hai người không ai nói chuyện.
"Phó Hiển."
Nghe vậy, hắn dùng giọng mũi nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, đem điện thoại cất vào trong túi, ngẩng đầu nhìn Thịnh Hoan.
Thịnh Hoan đưa mắt nhìn vào tay hai người đang nắm chặt, "Nóng lắm a, cậu bảo quản tớ tốt như vậy a?"
"Cậu nóng hả, có cần mua nước đá không?" Phó Hiển thật đúng là lầy, không chỉ một chút mà là rất nhiều chút, "Tớ mua trà sữa cho cậu, cậu thích vị gì?"
Thịnh Hoan có điểm bất đắc dĩ, ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng: "Tớ không muốn uống, cậu nhanh buông tớ ra đi. Lỡ mà có thầy cô hay bạn học đi qua nhìn thấy thì làm thế nào? Cậu nói tớ sẽ sao?"
"Keo kiệt thật."
Phó Hiển mắt nhìn bốn phía, lúc này mới buông ra tay cô, lại nói: "Cậu muốn ăn cái gì? Tớ mới vừa tra điện thoại xem có cái gì ăn ngon."
"Ăn cái gì?"
"Cậu quyết đi, tớ đều nghe cậu."
"Vì cái gì muốn ăn?"
"Cơm chiều, cậu không đói bụng?"
"Vì cái gì lại ăn ở bên ngoài, đồ đắt lắm, tớ phải về nhà ăn."
"Bạn trai cậu chi tiền, cậu chỉ cần dùng sức ăn, không sợ."
"Tớ không." Thịnh Hoan cắn môi, "Tớ lát nữa về nhà ăn, cậu tự xử lí đi."
Phó Hiển làm nũng: "Đi mà."
"Dừng dừng dừng, không nói nữa."
"Tớ như này cậu không đau lòng sao."
Thịnh Hoan nuốt nuốt nước miếng không nói lời nào, giây lát sau lập tức đi phía trước.
Phó Hiển thấy cô không cao hứng, nhưng cũng không biết vì cái gì mà cô không cao hứng. Gãi gãi tóc, hắn chính là không muốn tự nấu cơm a, mệt cực kì, là bạn gái, cô không rủ lòng thương cho hắn một chút nào hay sao.
Hắn nói sai sao.
Hắn mang theo một dấu chấm hỏi to đùng đuổi theo, thấy mép tóc của cô thấm mồ hôi, liền nhẹ giọng nối: "Tớ không nói, không nói nữa, cậu đừng giận."
"Cậu nóng hả, tớ đi mua trà sữa."
Hắn tính tình đương nhiên không tốt, còn không tốt đến mức nào có thể dùng từ "bạo" để hình dung, nhưng sẽ có một số người, tỷ như ba mẹ, ông nội, em gái, hắn sẽ đối xử khác
Còn có kinh nghiệm xương máu từ việc chăm em gái từ nhỏ, làm sao để bịt miệng nó không khóc rống lên, đút lót nó như thế nào để ba mẹ không biết, nên về phương diện dỗ dành con gái không thể nói là không biết làm gì.
Xem xét tính tình của hắn, hắn thực sự rất thích Thịnh Hoan.
Thích chứ thích chứ.
Phó Hiển cảm thấy Thịnh Hoan rất khác biệt.
Thịnh Hoan dừng bước, nhìn chằm chằm hắn nói: "Tớ không uống."
Phó Hiển: "Nếu cơm không ăn, thì cũng phải uống một ly trà sữa chứ."
Cô thở dài, khổ không nói nổi, đành phải cúi đầu yên lặng không nói lời nào.
Phó Hiển muốn chọc cô cười, "Tớ là tam sinh hữu hạnh, kiếp trước sống quá nhân từ nên kiếp này mới gặp được cậu a, cái gọi là hiền lương thục nữ chính là Thịnh Hoan, tớ xin hứa sau này sẽ yêu cậu gấp bội, đối xử thật tốt với cậu."
Nghe vậy, Thịnh Hoan che mặt.
Hai người vừa đi vừa nháo, Phó Hiển lần nữa lại kéo tay cô, cô muốn bỏ ra, nhưng tiếc là phận gái chân yếu tay mềm......
Thịnh Hoan: "Dì cả của tớ tới thăm, không thể uống đá." Cô nhanh chóng nói xong, chạy phía trước.
Phó Hiển: "......" Sững sờ ở tại chỗ.